Hoàng Tử Lạc Tới Thế Kỉ 21

chương 2: Tố Như

NÓ bật cười ha hả, làm hắn lo lắng:
- NÀng sao thế?
- k sao, k sao!
nó xua tay, nhưng đầu cứ nghĩ đến cảnh hắn làm bức tượng
- nhưng sao ngươi lại bị coi là ăn trộm?
- Ta đói quá nên lấy 1 chiếc bánh ăn của cựa tiệm gần đó, ai ngờ ông ta hô toáng lên. Ta sợ đả động đến bọn Hung Nô nên mới bỏ chạy
NÓ lại ôm bụng cười:
- haha, hoàng tử đi ăn trộm, xứng đáng đưa vào kỉ lục Giness, ôi, buồn cười quá!
- Cái gì nét?
- k có gì! mà ta k giúp ngươi quay về nhà được đâu!
- Nàng thật to gan, dám nuốt lời hứa với ta sao?
- Hứa gì?
- Nàng hứa sẽ đưa ta quay về mà...
- ừm, bình tĩnh đi rồi nghe ta nói. Mà đói k? Ăn bánh với ta đã nhé, ta đói quá rồi.
- Được thôi!
- À mà k ngồi nơi góc xó này được, mất ngon, đi theo ta!
Nó dẫn hắn ra 1 cánh đồng vắng vẻ. CHọn cho mình 1 phiến đá đủ rộng, nó ngồi xuống, vẫy vẫy hắn
- Lại đây!
Hắn cũng ngồi xuống, khuôn mặt vẫn đăm chiêu, còn nó đang...bẻ đôi cái bánh với 1 nỗ lực rất...phi thường(Tiếc quá mà! CÔng đứng chen 1 buổi giờ lại phải chia đôi)
- Ăn đi!
- ừ!
Hắn lấy miếng bánh, vừa ăn được 1 chút lại nghệt mặt ra hỏi nó:
- Tại sao nàng lại k thể đưa ta về? Đây là đâu? Tại sao lại có nhiều heo rừng, voi rừng bọc thép đến vậy? Tại sao ở đây wn mặc kì cục vậy? Tại sao đến cả quần áo cũng khác người nữa? Tại sao....?
- Stop, ăn xong rồi ta mới giải thích được chứ!
- ừkm
Hắn không hỏi nữa mà cắm cúi ăn tiếp...
- Công nhận bánh này ngon thật,
- Tất nhiên rồi!
Nó cười tít mắt, rồi quay nhìn hắn, bình thản nói:
- Nghe cho kĩ lời ta nói nè: Đây là thế kỉ 21, cách thời đại ngươi đang sống khoảng 800 năm..
- Hả??
CHưa kịp để nó nói xong hắn ta trợn tròn mắt nhìn nó rồi
- Là sao?
- CÓ nghĩa là...mà ví dụ nha, ông cố, ông tổ nhà ngươi chết rồi mà tự nhiên hôm nay bật dậy đứng trước mặt ngươi ấy.
- Có...có chuyện người chết bật dậy sao???
- k phải, ý của ta là, ông cố của ngươi, bị lạc trong lỗ hổng thời gian, đừng hỏi ta lỗ hổng thời gian là gì, ta cũng không biết đâu, khi mà ông cố ngươi bị lạc trong ấy, thì tự nhiên bị rơi xuóng 1 cái hố nào đó, và xuất hiện trước mặt ngươi, mặc dù họ sống cách ngươi rất nhiều năm...
- Ngươi vẫn không hiểu sao?
NÓ gắt khi nhìn thấy cái mặt hiện rõ chữ ngu của hắn.
- k sao, từ từ ta hiểu, nàng cứ giải thích tiếp đi.
- hết rồi, còn gì đâu mà giải thích...
- Vậy sao ta không thể trở về???
- Ta có phải thần thánh đâu mà ngược dòng thời gian...
- Nhưng ta cũng không phải thần thánh, sao đến được đây???
Hiểu được chút vấn đề, hắn hỏi ngược lại
- Cái đó làm sao ta biết được... À, mà tai nói luôn, đây là Việt Nam, không phải Hung Nô gì gì đó đâu, mà cũng chẳng còn là vương triều Thuận Thiêln 800 năm trước nữa đâu. Mà cái ngươi thấy không phải là heo rừng, cũng chẳng phải voi rừng, bọc thép, mà chỉ là ô tô, xe máy thôi- nhìn cái vẻ mặt đần đần của hắn, nó đành giải thích tiếp- ô tô, xe máy là 1 phương tiện di chuyển, giống như lf kiệu hay xe ngựa thời xưa thôi. Hiểu chưa?????
- Ừ, vậy nàng là ai???
- Cứ gọi ta là Tố Như
- Tố Như ư? Tên nàng đẹp thật
HẮn gật gù làm nó đỏ mặt, ít ai khen nó như vậy lắm

- Thôi, ta đi trước nhé, ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ...

- Thôi, ta đi trước nhé. Ngươi ở lại từ từ mà suy nghĩ...

NÓ tìm cách chuồn lẹ. Thằng này mà điên lên thì giết người chả chơi.

- không được.Nàng phải giúp ta tìm chỗ ở, nơi ăn uống.

- Hả? Ta đây có thừa tiền đâu. Ngươi đi kiếm người khác mà nhờ nhé. MÀ trông ngươi thế này- nó nhìn hắn từ đầu đến chân- đi đóng phim được đó!

NÓ cười hà hà, làm hắn nhăn mặt

- CHuyện tiền bạc không thành vấn đề, ở đây ta có 10 nén vàng, đủ lo toan nhiều thứ đấy. Ta chỉ nhờ nàng giúp trong 1 thời gian ngắn thôi, lúc ta quay trở về, ta sẽ trọng thưởng cho nàng.

- 10 nén vàng??? Trọng thưởng??? Thật chứ???

- ừ

MẮt nó sáng lên. hehe, tiền bạc của người khác thì nó tiêu thoải mái. Nó là đứa mồ côi từ nhỏ, được các xơ nuôi nấng. Lên cấp 3, nó thi đậu trường điểm, được học bổng toàn phần, nên mới từ biệt các xơ, lặn lội ra Hà Nội học. Vất vả cược khổ bấy lâu, vừa đi làm, vừa đi học, mà chẳng bao giờ dư dật đồng nào. Nay nghe hắn nói có 10 nén vàng...là bao nhiêu nhỉ??? ôi, thừa sống!!!!!!

- ồ, đã vậy ta sẽ giúp ngươi. Theo ta về nhà nào...

NÓ cười cười, dẫn hắn đi ven con đường vắng người về 1 khu nhà trọ, không lớn lắm, chỉ đủ cho mình nó sống thôi. Giờ có thêm hắn, chẳng biết nó có phải thuê nhà mới không biết...(khu nhà này rất tiện lợi, vừa gần chợ, vừa gần siêu thị, đến trường chỉ cần đi 3 tuyến xe bus, đằng sau khu nhà trọ là đồi núi, cánh đồng, phong cảnh rất đẹp,...vậy mà giá lại rất trẻ!)

Chương mới hơn