Chương 32: Tấp nập.

Hiệu Thiên Truyện

Chương 32: Tấp nập.

Thiên hỏa phái.
Lúc này đây đang vô cùng nhộn nhịp, người ra kẻ vào tấp nập. Tuy bình thường môn phái cũng rất đông, nhưng lần này thì không giống.
Những đệ tử đang bế quan hay làm nhiệm vụ xa đều xuất quan và quay trở lại phái.
Không chỉ vậy, các công trình nơi đây đều được dọn dẹp sạch sẽ, các chấp sự đều thay một thân trang phục chỉnh tề, thần sắc trang trọng.
- Có sự kiện gì vậy nhỉ?
Trần Hiệu Thiên rảo bước khắp nơi, nhìn hết tất cả vào tầm mắt, sau khi trả xong nhiệm vụ và nhận phần thưởng, vì quá vội vã trả nhiệm vụ, mà cậu không để ý đến xung quanh.
Đến khi đi dạo thì cậu mới nhận ra, Trần Hiệu Thiên muốn kéo lại một người hỏi cho rõ, nhưng vì quá bận nên không ai để ý đến cậu.
- Chắc là lễ kỉ niệm gì đó.
Cậu xoa cằm.
- Mà thôi, gặp Lê Linh hoặc Ngạo Tuyết hỏi cũng được.
Trần Hiệu Thiên nghĩ vậy, nhanh chóng sải bước đến nơi ở của Ngạo Tuyết. Nơi ở của Ngạo Tuyết là khu vực của đệ tử nội môn, hoàn cảnh ở nơi đây rất tốt, linh khí nồng nặc, môi trường thanh tịnh, rất phù hợp để tu luyện.
Trên đường cũng có không ít nội môn đệ tử nhìn thấy cậu, nhìn thấy ngoại môn lệnh bài dành cho đệ tử của cậu ai cũng đều có biểu hiện khó hiểu nhưng có vẻ tất cả đều đang vội nên không ai để ý tới cậu nữa.
- Ngạo Tuyết sư tỉ, Lê Linh sư muội, nếu không chê thì có thể cho Cận mỗ làm đồng hành được chăng?
Khi gần đến nơi, Trần Hiệu Thiên loáng thoáng nghe được tiếng nói, khi lại gần, thì cậu nhìn thấy Ngạo Tuyết và Lê Linh, đối diện cả hai là một thanh niên với trang phục màu nâu, vẻ mặt hòa nhã.
Trần Hiệu Thiên không nhận ra người đó, cậu quy lại rằng đó là người muốn tán tỉnh hai cô gái, cái này không thể tránh được.
Ngạo Tuyết là một đại mỹ nhân với mái tóc dài màu tuyết, đôi môi đỏ thắm hồng nhuận, đôi mắt hơi sắc sảo nhưng chính vì đó khiến cô càng trở nên đẹp hơn nữa.
Lê Linh thì không phải nói, Ngạo Tuyết mới mười bảy tuổi, còn chưa phát triển hết, thì Lê Linh mái tóc hỏa hồng, đôi mắt dịu dàng đẹp đẽ, và còn, vóc dáng thì, nghĩ đến đó, Trần Hiệu Thiên hơi đỏ mặt, ngẫm lại cũng thật đẹp mà.
Ngạo Tuyết nhìn có vẻ khá phiền, Lê Linh còn chẳng nhận ra sự tồn tại của người thanh niên, cô đang chăm chú ghi nhớ hình ảnh nhíu mày khó chịu của Ngạo Tuyết.
Trần Hiệu Thiên thấy vậy, thở phào, có lẽ hai người ở cùng không tệ. Cậu nhanh chóng tiến.
- Tôi về rồi nè.
Khác hoàn toàn sự thờ ơ hay khó chịu giống với vị đệ tử trước mặt, nhìn thấy cậu, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Linh bỗng rực sáng, đôi môi nở nụ cười tươi như nắng.
- Anh.
Rồi chạy vội đến ôm cậu vào lòng, Ngạo Tuyết cũng có vẻ thoải mái hơn, bỏ qua người đệ tử đang sốc, tiến đến chào hỏi.
- Xem ra người còn sống.
Trần Hiệu Thiên bị ôm bởi Lê Linh, mặt cậu đỏ lên, dù rằng cậu cũng đã quen rồi.
- Cô vô tâm quá đó.
Cậu nhăn nhó trả lời Ngạo Tuyết.
- Hừm.
Cô hừ nhẹ, bỗng một tiếng không phù hợp xen vào.
- Vị sư đệ này, không biết chuyện gì nhưng đệ tử ngoại môn không thể vào khu vực nội môn.
Vị Cận sư huynh tuy giọng nhắc nhở, nhưng ý chỉ Trần Hiệu Thiên không có tư cách ở nơi đây.
- Ồ, tôi chưa rõ quy củ, sẽ đi ngay.
Trần Hiệu Thiên gật đầu, rồi cậu quay lưng đi.
- Vậy nhiệm vụ lần này thế nào?
- Khó hơn những gì dán trên thông báo nhiều.
- Vậy sao?
- Tôi còn suýt chết cơ.
- Sao cơ! Để em kiểm tra cơ thể anh nào.
- Đừng, người ta nhìn đó.
Ngạo Tuyết, Lê Linh và Trần Hiệu Thiên vừa đi vừa nói chuyện, bỏ quên luôn bị Cận sư huynh kia đang há hốc mồm nhìn.
- Ta chỉ nói tên đệ tử ngoại môn kia thôi, hai vị sư tỉ muội đừng đi, đợi ta với.