Chương 3: Bên trong nhà ngục và

Hệ Thống Thẻ Bài - Dị Giới Phiêu Lưu

Chương 3: Bên trong nhà ngục và

.o0o.
Nhà giam. Nơi này vô cùng ẩm thấp và tối tăm. Cho dù ngoài kia đã bắt đầu vào hạ nhưng trong đây không hiểu vì sao vẫn rất là lạnh lẽo. Thi thoảng lại có một cơn gió từ đâu đó thổi qua khiến cho cây đuốc nhỏ cũng trở nên bập bùng bất định. Ánh sáng leo lét hắt lên vách tường, hắt lên cây cột trói phạm nhân, hắt cả lên những xà lim và móc sắt để kéo ra những cái bóng đen thật dài nhảy múa. Cây đuốc không biết được tẩm bằng thứ dầu gì, khi cháy nó phát ra những tiếng kêu "Lép bép" rất nhỏ và toả một thứ khói cay nồng khét lẹt. Mọi thứ đều ám lên một màu âm u ma quái.
Trong cái nhà giam đó, tại một góc hẻo lánh và coi như còn khô ráo, có mấy tên tù nhân đang ngồi tụ lại một chỗ, ậm ừ nói chuyện với nhau:
- Mày tại sao lại bị bắt? - Một gã đàn ông to con, chỉ mặc độc chiếc quần cộc đến đầu gối, thân trên để trần, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn với những vết sẹo to nhỏ khắp nơi. Hắn vừa đút một cọng rơm vào trong mồm nhai, vừa cất giọng ồm ồm hỏi những người xung quanh.
- Bần nông... - Một ông tuổi cỡ trung niên, người gầy như que củi, sắc mặt xanh xao vàng vọt mở miệng tiếp lời. -...không may bị bệnh, nợ thuế hai trăm năm mươi túi lúa mì không trả nổi. Bị lĩnh chủ đại nhân bắt mất đất đai, bắt mất cả vợ con. Còn bản thân thì ở trong này... Thế đấy.
- Ngư dân... - Một người đàn ông khác, nhìn dáng vẻ trẻ hơn bác nông dân vừa rồi một chút nhưng cũng gầy gò không kém. Ông này làn da đen nhẻm với một đầu tóc xoăn màu khói - Không biết, cho thương nhân đi nhờ thuyền qua sông làm ngài lĩnh chủ thiếu thu một đám phí qua cầu nên bị bắt.
- Đầu bếp... - Vẫn là một ông bác trung niên, chỉ có điều là nhìn có thịt hơn hai ông kia một chút, trên người vẫn còn đeo theo tấm tạp dề bẩn thỉu - Làm bánh bột ngô bán ở đầu đường. Tam thiếu gia của phủ thành chủ đi qua lấy một cái ăn, ăn xong cảm thấy đau bụng, thế nên bị bắt.
- Ừm. Thợ săn... - Quay lại đến người đàn ông lực lưỡng đầu tiên - Đi vào rừng đánh bả chó, không may bả chết chó săn của phủ thành chủ, thế nên cũng bị bắt. Ha ha...!
Gần hết một vòng, gã đàn ông quay ra đụng vai vào người cuối cùng trong đám, miệng thúc giục:
- Còn mày thì sao? Nhóc con...
- Ngủ với đàn ông... - Giảm... không, là Dust... Cũng không phải, là Tăng Văn Dust, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt thẫn thờ mở miệng nói. Hắn nghĩ, mình bị bắt hẳn là do Zep tấn công quý tộc. Trong khi đó hắn lại là bạn của Zep. Mà ngày xưa cũng là do hắn cho Zep ngủ nhờ nên hai thằng mới thành bạn. Thậm chí đến tận tối hôm qua hai đứa vẫn ngủ chung. Vậy thì nguyên nhân sâu xa của toàn bộ cái cơ sự này cũng chỉ có thể gói gọn bằng một cái câu hắn vừa nói đó thôi. Tăng Văn Dust cảm thấy, mình vô cùng đúng. Chỉ có điều, những người xung quanh thì không. Ai cũng đều cảm thấy, có cái gì đó sai sai thế đéo nào ý.
- HẢ!!!? - Cùng oà lên một cái, cả nhóm người đều giật nảy mình, ánh mát kinh ngạc nhìn về phía hắn.
- Ừ. Gần bốn năm liền... - Hình như, không kịp nhận ra phản ứng khác thường của những người khác, hắn tiếp tục bồi thêm, nét mặt vẫn chết lặng và ánh mặt thì vô thần.
- AAA!!! - Thời khắc này, trong ánh mắt của mọi người, ngoài ngạc nhiên ra còn đem them một phần hoảng sợ. Ai nấy đều vô thức nhích người, cố gắng cách xa hắn ra một chút.
- Ôi~! - Động tác và nét mặt gần giống với mọi người, chỉ là không hiểu tại sau, trên khuôn mặt đen nhẻm của tay ngư dân lại thoáng đỏ. Việc này hết sức kín đáo, do không ai nhận ra nên chúng ta cũng coi như là chưa từng nhắc đến.
.....Post Card System.....
Một chút hỗn loạn nhỏ trong tiết mục giới thiệu bạn tù rất nhanh qua đi, ai nấy đều trờ lại cái vẻ chết lặng vốn có của mình. Không chết lặng không được, vì người bị bắt vào trong này không phải tội tử hình thì cũng là bán đi làm nô lệ. Cái này không vui. Mà còn có thêm một nguyên nhân khác nữa, đó là tù nhân thì chẳng được cho ăn cái gì hết. Thời đại này thức ăn quý giá, đến dân lành còn chẳng có mà ăn thì lấy đâu ra mà cho tù phạm? Đói, dù có muốn cũng không thể nào sinh động lên được.
Không gian trở về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chuột kêu đâu đó và tiếng nổ lép bép từ cây đuốc nhỏ. Cái hoàn cảnh này khiến cho hắn không tự chủ được lại nghĩ về bản thân. Theo hắn thấy, hắn hoàn toàn không phải là kiểu linh hồn xuyên việt hay là đoạt xá trọng sinh như mấy cái truyện mà Tăng Văn Giảm đã từng đọc. Hắn nghĩ, trường hợp của hắn là giống với thể loại chuyển kiếp đầu thai hơn. Kiếp trước của hắn là Tăng Văn Giảm, còn kiếp này là Dust. Cả hai đời đều là hắn, hoàn toàn phù hợp và cho dù ở thân phận nào, hắn đều không hề thấy một chút xíu cảm giác không thích ứng gì cả.
Vậy là hắn có hai cuộc đời. Nhưng, hai cuộc đời của hắn lại sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Trong nhận thức của Dust, nơi này là một thế giới với những điều huyền bí thực sự đang tồn tại. Ở đây có ma pháp, có hiệp sĩ, có quái thú, có rồng và nghe nói còn có cả thần nữa.
Ở dưới hoàn cảnh khác nhau, nhân sinh quan và thế giới quan cũng khác nhau nên hai cuộc đời của hắn cũng mang hai tính cách tương đương khác biệt.
Nếu Dust, do hoàn cảnh gia đình, cuộc sống rất khắc khổ, ánh mắt hạn hẹp, mười sáu năm cuộc đời đi xa nhất cũng chỉ là lên thị trấn. Bản thân Dust đến chữ cũng chẳng biết bao nhiêu. Người dân trong làng cũng tương đương thuần phác. Vậy nên, tính tình của Dust cũng rất là ngay thẳng. Dust hơi trầm mặc, ít nói và không thích giao tiếp với người. Đến cả trong thâm tâm cũng luôn có một cỗ cảm xúc cam chịu không tranh đấu.
Trái ngược, đối với Tăng Văn Giảm, tính cách lại là tuỳ tiện và lạc quan. Do cái cuộc đời không khác gì trò đùa của hắn, nếu không có đủ lạc quan thì làm sao mà sống. Cũng do cái cuộc đời như một trò đùa đó, khi không thể cưỡng lại, thì hắn cũng cứ thuận theo mà hưởng thụ, tuỳ tiện cũng từ đó mà sinh ra. Cộng thêm với một chút khùng khùng, một chút nghich ngợm tạo nên con người hắn.
Bây giờ, khi hai cuộc đời, hai ký ức, hai tính cách dung hợp vào trong một cơ thể, hắn giật mình nhận ra rằng: "Mình vậy mà lại có cách suy nghĩ mang thiên hướng về Tăng Văn Giảm là chủ yếu". Cái này, hắn đoán có lẽ là do chênh lệch về lượng thông tin kí ức.
Như mọi người đã đều công nhận, hoàn cảnh định hình tính cách. Tất cả những thứ chúng ta đã trải qua, những việc chúng ta đã làm, những lời chúng ta đã nói và những điều chúng ta đã thấy, đã nghe, dù còn nhớ hay đã quên thì đều góp phần xây dựng nên tính cách của chúng ta sau này. Vậy từ quan điểm đó mà xét thì Dust - Một nông dân chỉ có thể trồng lúa mì và bí đỏ, năm nay mới mười sáu tuổi, sống dưới chế độ phong kiến trung cổ, chưa bao giờ đi đâu xa hơn thị trấn so với Tăng Văn Giảm - Một thanh niên hai mươi sáu xuân xanh, lớn lên trong công cuộc hiện đại hoá đất nước, học tập tri thức bài bản dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, đã từng làm nhiều việc, gặp nhiều người và đi nhiều nơi xa, quan trọng nhất là được sống trong thời đại công nghệ thông tin bùng nổ. Chỉ mới nói ra đó thôi, không cần tính cũng đủ biết, lượng thông tin ký ức của hai bên chênh lệch lớn đến thế nào. Bởi vậy, tính cách và mạch suy nghĩ của hắn hiện tại thiên hướng về Tăng Văn Giảm cũng rất là hợp lí.
Tính cách thiên hướng Tăng Văn Giảm, nhưng lại sống trong cơ thể của Dust. Vậy nên, bây giờ hắn thống nhất. Trong suy nghĩ hắn sẽ tự gọi bản thân mình là Tăng Văn Giảm. Còn đối với ngoại giới, hắn sẽ dùng cái tên Dust.
Quay trở lại với hoàn cảnh hiện tại một chút.
Nhà tù.
Đúng! Là nhà tù.
Giảm thấy mình đang bị bắt giam, và theo mọi thứ mà hắn biết thì chỉ khoảng một hoặc hai hôm nữa thôi là mình sẽ bị xử tử. Giảm cảm thấy, tình tiết lại bắt đầu không vui rồi. Hắn rất là bối rối.
Lại nói về cái chết. Mặc dù tự nhận định rằng mình là đầu thai chuyển kiếp, vậy thì cái chết chắc chắn đã thử qua. Thế nhưng, thực sự là trong đầu của hắn hiện tại chẳng có tí kí ức gì về cái chết cả. Lần trước mọi việc xảy ra quá nhanh, Giảm chỉ cảm thấy "Chói loà" rồi sau đó là không gì cả. Hắn đoán, có lẽ là do mình dính phải một vụ tai nạn vô cùng thảm khốc nào đó, thảm khốc đến độ mình chết nhanh đến mức mà bản thân còn không kịp nhận ra điều gì. Khi đó, không có đau đớn, không có sợ hãi, thậm chí còn không có cả cái trạng thái "nghĩ lại cuộc đời" trong truyền thuyết kia nữa. Giảm đánh giá, có lẽ sẽ làm những người xử lí hậu sự rất là rách việc khi phải dùng xẻng hoặc thìa để xúc, nhưng đối với bản thân hắn lại phá lệ nhẹ nhàng.
Lần trước là như thế, còn lần này thì sao đây? Giảm nghe nói, trường hợp của hắn là sẽ bị đem đi treo cổ. Vậy thì không vui rồi. Nói thật không sợ chê cười, hồi nhỏ trẻ trâu, hắn và lũ bạn có một dạo chơi đùa với cây xà đơn, trò "Ai cao hơn hươu cao cổ". Trò đó chơi bằng cách buộc cổ vào cây xà đơn và níu chân xuống bằng vật nặng, trọng lực sẽ tự kéo người dài ra. Nói thật, đối với Giảm, cái kí ức về trò đó không mấy hay ho. Đau đớn không nói, về sau hắn nghĩ lại, thấy làm như thế dù có thành công thì cũng được mỗi cái cổ là dài ra thôi, đúng là "Ai cao hơn hươu cao cổ". Nói chung, Giảm không thể nào yêu quý cái phương pháp treo cổ này được.
Lại thêm một điều này nữa. Không giống như lần trước, chớp nhoáng, nhanh gọn, xong xuôi. Từ đầu đến đuôi hắn còn không biết mà sợ hãi. Lần này, cái chết của hắn là được báo trước. Cứ nghĩ rằng mình sẽ chết, mà còn chết một cách rất là đau đớn và oan ức, Giảm bắt đầu thấy sợ. Cái nỗi sợ về cái chết này là nỗi sợ bản năng của muôn loài, hầu như không thể nào thoát khỏi và Giảm cũng vậy. Càng nghĩ thì càng thấy sợ, Giảm bắt đầu có cảm giác chân tay lạnh lẽo, cơ thể thì bồn chồn không yên. Cái cảm giác này làm hắn bất chợt nhớ đến ngày xưa, khi hắn đang đi chơi game rất là vui vẻ với bạn bè thì bỗng nhiên nhớ tới việc hôm đó là ngày họp phụ huynh và cái bảng điểm chẳng ra làm sao của mình. Mọi cảm giác vui vẻ, hứng thú như bất chợt tan biến sạch, chỉ còn lại một nỗi sợ vô ngần.
"Như thế này, không được!" Trong nỗi sợ hãi, Giảm bắt đầu nghĩ. Hắn nghĩ, mình đẹp trai vãi lọ, lại mang kí ức tiền kiếp trong người, đây đúng là hình mẫu nhân vật chính trong mấy cái truyện huyền huyễn mà ngày xưa hắn thường đọc. Như vậy thì không thể nào mà chết được. Một khi mà "Main Aura" mà đã toả ra thì sẽ không thể nào đỡ được. Hắn chắc chắn sẽ may mắn vô đối, mạnh mẽ vô đối, trí tuệ vô đối, tài năng vô đối, tiểu đệ thành đàn, gái gú bu quanh người. Vừa nghĩ vậy Giảm liền cảm thấy yên tâm hẳn. Bây giờ hắn chỉ cần nằm chơi thôi, và đợi thần khí rơi vào đầu, hoặc là phong ấn thần lực siêu phàm trong người hắn tự khai mở, hoặc là bét nhất cũng phải lọt vào mắt xanh của một vị nữ quý tộc bá tước xinh đẹp nào đó. Vì Giảm đọc truyện nào người ta cũng viết như vậy nên hắn khá là chắc về điều này. Thế nên, chui vào đống rơm trong góc nhà tù, hắn bắt đầu đi ngủ.
...........
.....Post Card System.....
../.
- Tự do... là được sống một cách không sợ hãi...
...dưới bầu trời.
Truyện được thực hiện bởi Hoa Bão team:
Viết chính: Lan Thi
Kịch bản: Sói lạc lối
Phụ tá: Th.a
Cộng tác viên: Mộc Chi