Chương 2: Chắc là Tăng Văn Dust...

Hệ Thống Thẻ Bài - Dị Giới Phiêu Lưu

Chương 2: Chắc là Tăng Văn Dust...

.o0o.
Dust, không có họ, là một bần nông trong lãnh địa Hoa Huệ Tím. Gia đình Dust vốn có bốn người, cha, mẹ, Dust và em gái.
Sáu năm trước, ngài tử tước Hoa Huệ Tím tổ chức chiến tranh với lãnh địa bên cạnh. Cha của Dust bị bắt đi lính rồi không thấy về. Nghe đồn là ngài tử tước đã làm một trận thua đau thua đớn. Thua một cách nhục nhã và cay cú vô cùng. Sau trận đó, ngài từ tước luôn tâm niệm rằng, thua là do đen thôi, đỏ tí quên đi, và tại vì đám dân binh ngu si vô dụng của mình cứ không chơi được với đội kỵ binh thiết giáp của đối thủ. Thù này cay lắm, không trả không xong, thế là ngài tử tước quyết định tăng thuế để xây dựng quân đội.
Cha không trở về, nhà chỉ còn ba mẹ con và bốn mẫu đất cằn. Thuế lại tăng. Quá mức cực khổ và thương tâm, hơn một năm sau, mẹ Dust cũng đổ bệnh mà ốm chết. Hắn, khi đó mới có mười một tuổi.
Nhà còn có hai đứa trẻ, dù Dust cũng xuống đồng, nhưng làm sao mà nổi. Em gái ốm bệnh, không có tiền mời bác sĩ, nhà còn hết thức ăn. Dust đã cầu cứu dân làng, nhưng buồn thay, nhà ai cũng vậy. Chính bản thân còn sắp chết đói, lấy đâu ra mà giúp người. Thế là dù vẫn được mọi người vịn lên một chút xíu, nhưng em gái Dust vẫn đi. Khi đó, em gái mới vừa tròn bốn tuổi.
Hôm em gái mất, Dust chạy lên thị trấn bán đi một ngón tay út của mình. Người mua là một tay thương nhân bán dạo, nghe nói là dùng để làm nguyên liệu chế biến ma dược gì đó, Dust không quan tâm lắm. Chỉ là, con người thời này rẻ mạt, bán một ngón tay, Dust chỉ đủ tiến mua một mẩu bánh mì. Đêm đó, em gái Dust ăn xong mẩu bánh mì cuối cùng rồi đi. Em còn kịp cảm ơn hắn, nói rằng ngon lắm và để lại một nụ cười. Dust nhìn em nằm yên tĩnh trên giường, làn da xanh xao vàng vọt, khuôn mặt nhỏ gầy gò và mái tóc vàng khô khốc. Em cười, nhưng Dust biết, chắc chắn rằng em còn đói lắm. Em gái hắn chết làm quỷ đói.
Em gái đi rồi, Dust liền ngồi bên giường, chỉ ngồi im như thế, nhìn em, bồi tiếp em chẵn một đêm một ngày. Sau đó, Dust bỏ ra hai ngày, đào một cái huyệt nông, mặc cho em gái bộ váy mà em thích nhất, quấn liệm em bằng tấm ga trải giường trắng nhất. Dust chôn em xuống, rồi nhặt đá chất lên thành một ngôi mộ nhỏ cạnh nhà.
Ba hôm liền. Suốt ba hôm liền, Dust như mất đi thần trí, chỉ hoạt động bằng một chấp niệm trong lòng. Ba hôm, Dust không ăn một mẩu bánh mì, không uống một giọt nước. Cuối cùng, Dust gục ngã trên mộ của chính em gái mình.
Dân làng nhìn thấy Dust, có người hảo tâm mang hắn vào trong nhà, có người giúp hắn cởi quần áo, có người giúp hắn nằm lên giường, lại có người nấu nước nóng cho hắn uống. Tình trạng của Dust lúc đó rất tồi, ai cũng tưởng hắn không qua khỏi. Nhưng không. Dust bình phục. Hai hôm sau, Dust lại ra đồng. Năm đó, Dust mới mười ba tuổi.
Dust sở hữu bốn mẫu đất ruộng bạc màu. Ở cái thời đại này đất rộng người thưa, chút thổ địa đó, nói lớn không lớn, mà nói nhỏ... đối với một đứa trẻ như hắn cũng không thể tính là nhỏ lắm.
Bốn mẫu ruộng, Dust trồng lúa mì và bí đỏ. Ở nơi này, đây là hai loại cây dễ trồng và không tốn nhiều công chăm sóc mấy. Lại là con nhà nông, cái thời đại này, trẻ con xuống đồng rất sớm. Bản thân Dust năm tám tuổi là đã theo cha đi gặt lúa mì rồi. Vậy nên, trồng bốn mẫu ruộng, mặc dù hơi quá sức một chút nhưng mà cũng không tệ lắm. Ít nhất, ngoài nộp thuế ra rồi, Dust vẫn còn để lại được một chút xíu cho bản thân.
Cứ như thế, một lượt cuốc đất là qua ba năm. Dust năm nay mười sáu tuổi.
Nghe nói, ngài tử tước lại chuẩn bị chiến tranh. Thuế lại sắp sửa tăng lên một đợt. Hiện tại, mỗi năm Dust có thể trồng khoảng tám mươi túi lúa mì và gần một trăm cân bí ngô. Thuế mà Dust phải nộp cũng là bảy mươi túi lúa mì và tám mươi cân bí ngô. Số còn lại không đủ cho hắn ăn một năm và vẫn đói. Bây giờ lại tăng thuế nữa, Dust thật không biết tiếp theo phải sống thế nào. Hắn rất chi là bối rối.
Dust có một thằng bạn, nó tên là Zep.
Zep là người chăn bò. Zep thường thả bò trên bãi đồi thấp, cạnh ruộng của Dust. Nhiều hôm làm muộn, Dust thường cho Zep ngủ nhờ lại trong kho rơm của mình. Dust cũng thường ngủ ở đó hơn ở nhà. Cứ thế dần, hai thằng thành bạn. Thi thoảng trời mưa, Zep không thả được bò, Dust sẽ lấy rơm để Zep cho bò ăn đỡ đói. Đôi khi, Zep cũng cho Dust một tí sữa bò.
Zep năm nay cũng vừa tròn mười sáu tuổi. Sáu năm trước cha của Zep cũng bị bắt đi dân binh như cha của Dust và cũng không về. Mẹ của Zep thì năm ngoái mới mất tích. Nghe người làng nói là bà đi vào cánh rừng Đen bên cạnh để hái rau dại rồi bị ma thú vồ. Thế là Zep cũng như Dust, một thân một mình chăn đàn bò trắng tám con. Lũ bò cho sữa và thỉnh thoảng còn cho cả thịt. Chỉ là, năm ngoái lĩnh chủ đại nhân tăng thuế, không những lấy sữa mà còn lấy cả thịt. Năm ngoái là hai con, năm nay chắc là ba con, hoặc bốn. Nói chung, cả hai thằng đều sắp bị đẩy vào đường cùng giống nhau.
Cuộc đời càng ngày càng bế tắc, nhưng dân đen bần cùng thì biết làm sao được cơ chứ. Nhiều hôm ngủ cùng nhau, nằm trong kho rơm nhìn bầu trời đêm đầy sao rực rỡ, Zep với Dust vừa oán đời trách phận, vừa mơ mộng về một điều kì diệu sẽ xảy ra. Một điều kì diệu nào đó có thể giúp được chúng bớt khổ. Hay là hoang đường hơn, giúp chúng sở hữu một thứ sức mạnh gì đó to lớn, giống như những vị kỵ sĩ khôi giáp sáng loáng cưỡi những con ngựa đẹp, hoặc là những vị pháp sư sở hữu ma thuật diệu kì... Chúng nghĩ, khi đó chúng sẽ ăn thịt bò thoả thích, hằng ngày sẽ chỉ ăn loại bánh mì trắng như tuyết cùng với xúc xích, lạp xưởng. Khi đó, chúng nghĩ... chúng cũng sẽ tự do toả sáng như những ngôi sao trên bầu trời.
Hai đứa sẽ đem mơ mộng vào trong giấc ngủ, để đến sáng ngày hôm sau lại dậy sớm cho một ngày lao động như mọi ngày. Cuộc đời có lẽ cứ thế cho đến khi nào còn có thể. Có thể vài năm sau, chúng sẽ chết bệnh, hoặc chết đói. Hoặc sớm hơn nữa, là bị thuế đè cho không chịu được, phải bỏ xứ đi lưu lạc khắp nơi, hoặc là nợ thuế không thể trả được, bị tước đi thân phận bình dân và biến thành nô nệ. Có khi vài năm nữa... Chỉ là, chúng không có cơ hội đợi đến vài năm nữa. Tất cả là tại vì...
Trong thôn có nhà thợ may. Nhà thợ may có cô con gái tên là Lis. Lis năm nay mười lăm sắp sang mười sáu tuổi. Người hiền lành, tốt bụng, hơn nữa còn rất là chịu khó đảm đang. Lis không phải rất xinh, chỉ là nụ cười rạng rỡ khiến người ta yêu quý, và đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam nhạt, giống như mặt hồ tĩnh lặng vậy.
Hằng ngày Lis đi xách nước. Trong thôn có mấy cái giếng liền, chỉ là cái giếng mà Lis chọn nó lại khá là gần chỗ Zep chăn bò. Zep nhìn thấy rồi đem lòng yêu mến. Sau đó, dưới sự xúi bậy, bơm kích, cùng với toàn diện ủng hộ của Dust, Zep bắt đầu lân la làm quen. Ban đầu cùng không ôm hi vọng gì lớn, nhưng mà có ai ngờ, kì tích phát sinh. Lis đồng ý.
Ở cái thời đại này, đối với một bần dân, cuộc đời vốn rất ngắn. Vì rất ngắn, nên mọi thứ cũng tự nhiên mà vội vã hơn bình thường. Trẻ con bần dân mười tuổi xuống đồng nhặt cỏ, vào xưởng phụ việc. Mười ba tuổi trở thành lao động chính. Mười bốn tuổi nói chuyện ưa thích, mối mai. Đến năm mười sáu, mười bảy lập gia đình có con là chuyện bình thường. Vậy nên, Zep mười sáu, Lis mười năm, hai đứa ưa thích nhau, cũng tính đến chuyện sống chung. Chỉ cần đợi đến hết mùa vụ, lương thực thu hoạch xong xuôi, hai đứa sẽ mời trưởng thôn làm chứng cho nên vợ chồng. Khi đó, Lis cũng vừa tròn mười sáu.
Ngày thu hoạch dần đến gần, Zep mỗi ngày cũng một phấn khởi hơn, cả người lúc nào cũng ngây ngô cười trông ngốc ngốc. Lis cũng ngày một tỏ ra dịu dàng hơn trước, cô gái nhỏ bình thường nhà bên bỗng toả ra nét duyên dáng lạ thường. Trong thôn nhỏ ai cũng vui. Cho tới hôm ấy...
Ngày hôm ấy, trời nắng lên cao bình thường như bao nhiêu ngày khác. Người ra đồng cứ ra đồng, người vào xưởng cứ vào xưởng, và Zep cũng vẫn lùa bò lên đồi như mọi hôm. Chỉ là hôm nay, đại thiếu gia của phủ lĩnh chủ, con trai cả của ngài tử tước nhã hứng nổi lên mời bạn bè tổ chức một buổi đi săn. Thế là một đám thiếu gia quyền quý, dẫn theo vài tên hộ vệ, lên ngựa vách gươm, đeo cung, xách tiễn đi tìm con mồi.
Đi săn. Tất nhiên... Nhưng khu rừng Đen đầy ma thú mấy vị không dám vào. Mà thúc ngựa loạn chuyển trong vùng đồng quê với đồi cỏ thấp thì tất nhiên cũng khó mà gặp được dã thú. Suốt nửa ngày rong ruổi, ngựa chạy cuống cả cẳng, người ngồi đau cả háng mà vẫn chưa thua hoạch được gì. Tâm tình đang đi xuống, nhất là ngài đại thiếu gia thì... Thì họ nhìn thấy Lis. Thế là rất tự nhiên, Lis trở thành con mồi của buổi đi săn, chiến lợi phẩm lớn nhất trong ngày.
Lis bị bắt đi.
Chuyện đến tai Zep đã là vài giờ sau đó. Khi ấy, Zep vừa mới phụ giúp Dust dọn kho rơm xong, sẵn tay có cái chỉa ba trạc, không suy nghĩ gì cả, Zep lập tức phóng đi. Dust đứng bên cạnh giật mình hoảng sợ vì trong khoảng khắc đó, hắn thấy khuôn mặt của Zep trở nên vặn vẹo, dữ tợn vô cùng. Dust tin chắc rằng, chỉ cần mình hơi cản thôi, cây chỉa ba trạc dùng để dọn rơm vốn là của mình kia sẽ nhằm thẳng vào bụng mình ngay lập tức.
Zep mất đi lí trí lao thẳng về làng, và hắn nhìn thấy một đám ngựa lạ buộc trước cửa quán rượu. Như một thứ dự cảm bản năng, Zep đạp cửa lao vào không xuy nghĩ.
Có lẽ cậy vào thân phận quý tộc của mình, đám "Thợ săn" kia sau khi bắt được Lis cũng không rời đi ngay mà lập tức tìm chỗ thác loạn. Thế nên, khi vừa lao vào quán rượu, đập vào mắt Zep, là Lis... không một mảnh vải che thân, cả người bầm dập, tay chân vặn vẹo bất thường, Lis đã bị hành hạ không ra hình người. Ở một góc tường khác, là cha của Lis đang bị mấy tay hộ hệ mặc giáp thay nhau đánh đập.
Có lẽ là quá bất ngờ, Zep đột ngột xông vào làm toàn bộ đám người bên trong ngây ra một khắc. Trong khoảng khắc đó, cây chỉa ba trạc trong tay Zep cũng nhấc lên, không chút do dự đâm thẳng về phía kẻ đang áp trên người Lis.
...
Ở cái thời đại này, tấn công quý tộc là một tội lớn... Vô cùng lớn! Nó nghiêm trọng đến nỗi phải bị giết cả nhà, giết cả những người có liên quan.
Zep tấn công quý tộc, không cần biết vì nguyên nhân gì và vụ tấn công có thành công hay không, Zep đều bị xử tử.
Đầu của Zep bị treo ở giữa thôn. Bên cạnh là xác của Lis, vẫn trần truồng và bầm dập, chắc là bị hành hạ thẳng đến chết. Cha của Lis cũng bị treo cổ chết. Ông chủ quán rượu chẳng biết tại sao cũng chung số phận. Còn Dust, là bạn thân của Zep, thậm chí cây chỉa ba trạc Zep dùng để tấn công quý tộc cũng là của Dust. Vậy nên, Dust bị bắt về, chắc là để xử tử công khai trên thị trấn.
Dust biểu thị, mình rất là bối rối...
.....Post Card System.....
Tăng Văn Giảm... "Tên của mày vốn là một trò đùa, vậy nên cả cuộc đời của mày nó cũng chỉ là một trò đùa khốn nạn thôi con ạ..."
Há mồm, ớ người nhìn hàng chấn song đen xì to bự trước mắt, câu nói trêu đùa miệt thị của tay chủ tiệm sửa máy cày lại vang lên văng vẳng bên tai của Giảm. Thật là đéo thể nào đỡ nổi.
Hiện tại, trong cái phòng gian tối tăm ẩm thấp này, là cơ thể của Dust. Nhưng trong cơ thể của Dust, lại có đến hai luồng kí ức hoàn toàn khác nhau. Một là của người được gọi là Dust, còn một là của thằng có tên gọi Tăng Văn Giảm.
Trong ký ức của Dust, hình ảnh cuối cùng là bản thân bị một đám lính mặc áo giáp sắt lao vào nhà bắt đi. Còn của Tăng Văn Giảm là sự kiện bỏ việc ở trại chăn nuôi rắn và đang cưỡi xe đạp điện vi vu trên đường.
Cả hai luồng kí ức chồng chất lên nhau, nhưng lại hoàn toàn không hoà lẫn vào nhau. Điều này khiến cho bản thân chủ thể cảm thấy, hắn hẳn là Dust, nhưng cũng hẳn phải là Tăng Văn Giảm. Dù là thân phận nào, hắn cũng đều cảm thấy tự nhiên vô cùng, không hề có chút nào gượng ép. Giống như thể, tất cả đều là hắn. Một con người, chỉ là có đến hai cuộc đời thôi vậy.
Đưa tay lên vê cái cằm nhẵn thín của mình, đây là thói quen của Tăng Văn Giảm, theo trí nhớ, hắn vốn có một ít râu ở đó. Đôi mắt nheo lại thành một khe hẹp dài, đây lại là thói quen của Dust mỗi khi suy tư một cái gì đó. Hắn thầm nghĩ: "Mẹ nó, thế rốt cuộc mình là ai ta?"
Càng nghĩ càng thấy quẩn, cuối cùng hắn thở dài, khẽ lẩm bẩm:
- Chắc là Tăng Văn Đút... À nhầm, Tăng Văn Dust.
.....Post Card System.