Chương 1: Mở Đầu

Hệ Thống Sáng Tạo

Chương 1: Mở Đầu

Một tia ánh mặt trời chói mắt chiều rọi xuống, Long Dật mí mắt tỉnh lại.

Trên mặt có chút ngứa và những tiếng sóng biển ồn bên tai.

"Nhược Nhược đừng giỡn nữa để cho anh ngủ."

Nhược Nhược ngồi kế bên nói. "Mau dậy đi tên lười coi thử chúng ta đang trôi tới chỗ nào rồi?"

Nghe gị hắn liền nói. "kệ đi, trôi tới chỗ nào cũng được, với lại chúng ta còn thức ăn có thể cầm cự được một năm, mà nếu cậu thấy cô đơn quá có thể sang ôm anh nà." Hắn nói xong liền nhắm mắt lại hồi tưởng lại ký ức!

Kiếp trước hắn còn sống thì hắn là một vị thần, nhưng là một vị thần yếu nhất trong tất cả thần còn lại. Nhưng hắn được bù lại là thông minh nhất trong các vị, hắn đã bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiêm cứu những công pháp toàn thế giới và sáng chế lại cho riêng hắn, và còn lý do tại sao hắn lại yếu.

Là vì khi người ta đang nâng cao cảnh giới của mình cho mạnh và đi tán gái, còn hắn thì lo cắm cúi đọc sách và sáng tạo công pháp, không hề tu luyên chút nào, mà hắn có một chứng bệnh đó là sợ gái, nên từ khi tu luyên từ một phàm nhân tới thần thì hắn vẫn còn xử nam, nên luôn bị các vị nữ thần trêu chọc, đó chính là nỗi đau nhất của của hắn …
"Lý do chết"

Khi hắn đang thử nghiệm công pháp mình mới sáng tạo ra, nhưng khi đang tới bước quan trọng thì nhẫn trữ vật của hắn bay ra một cục đá nhỏ hút sức mạnh của mạnh của hắn nhanh chóng, dẫn tới hắn không giữ được nên vì thế thân thể của hắn bị nổ.

Lúc hắn còn một tia nguyên thần thì cục đá bỗng nhiên vỡ ra, bắn luồng sáng chiếu dô hắn và hút hắn vào thì luồng sáng ấy biến mất!

Tới lúc hắn tỉnh lại thì hắn đã thấy mình đã nhập dô cơ thể này và hấp thu ký ức của chủ nhân cơ thể này,còn điều khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa đó là cục đá mà làm hắn chết là một cái hệ thống, cái tên này là do ký ức cũ của chủ nhân cơ thể này… Lúc hắn gần chết thì cái hệ thống này đã cứu hắn, và nó còn nói là? "Vì nể tình ngươi đã cho bản hệ thống hấp thu sức mạnh nên bản hệ thống đã lấy nguyên thần của ngươi xuyên qua trái đất giúp ngươi sống lại, vì thế bản hệ thống phải vào cơn ngủ say, đợi ta tỉnh lại rồi sẽ giúp ngươi bay!"

Khi hắn đang hồi tưởng lại ký ức thì hắn cảm thấy có gì đang đánh xuống đầu mình, hắn bèm đưa tay đi cản và kéo lại, hắn mở mắt ra thì thấy đó là bàn tay của Nhược Nhược và gương mặt của cô ấy rất tức giận.
___Hồi Tưởng___
Hắn quen Nhược Nhược là khi hắn vừa mới nhập dô thân xác này, hắn vừa nhập dô thân xác này chưa lâu thì hắn thấy du thuyền này đang bị chìm xuống từ từ, với trí thông minh của hắn và ký ức của cơ thể này thì hắn biết là tàu bị chìm thì hắn đã đi lấy hết thức ăn,mền và dây thường… bỏ dô một chiếc thuyền cứu sinh, tới khi mọi người đang hoản loạn và chạy đi kiếm thuyền cứu nạn thì hắn phát hiện có vài người đang chay tới chỗ thuyền của hắn thì hắn đã bỏ đồ xuống chạy về phía đó, nhưng do mọi người đông quá nên họ tới không kịp còn với cơ thể nhỏ của hắn có thể luồn ép qua mọi người chạy tới gần tới chiếc thuyền của hắn thì hắn phát hiện một cô bé đang đứng nhìn xung quanh, với lại không biết gì ma khiên quỷ xúi thì hắn chạy tới kéo cô ấy chạy về chiếc thuyền của mình.
____Hết____
Hắn nói. "Nếu không có gì thì hãy để anh ngủ síu đi?"

"Còn ngủ gì nữa mau dậy giúp em dựng đồ coi, trời sắp có bão rồi đó chúng ta không nhanh dựng đồ che thì ướt hết cả lũ, còn ở dưới thì đã đựng đồ ăn nên chúng ta phải lấy vải che lại nếu không nước dô thì sao ăn được!" Nhược Nhược nói với vẻ mặt tức giận.

Hắn nói "Rồi Rồi để anh làm." Sau khi làm xong thì trời bỗng nhiên mưa xuống, hắn thấy không có gì làm nên định nằm xuống đi coi thử cái hệ thống tỉnh lại chưa, thì Nhược Nhược ngồi kế bên nói: "Long Dật đừng có ngủ nữa tới đây nói chuyện với em."

Hắn nằm xuống nói. "Có gì cứ nói đi để anh trả lời cho."

Nhược Nhược nghe gị đành nói, "Anh bao nhiêu tuổi". Hắn đáp "mười hai," Nhược Nhược nói. "gị là Anh lớn hơn em một tuổi. Anh không lo cho ba mẹ mình trên chiếc du thuyền hả."

Hắn nghe gị nói lại. "Anh không có cha mẹ, còn em thì sao không lo cho cha mẹ mình hả."

Nhược Nhược nói: "cha mẹ em luôn lo đi làm nên họ không đi chung với em, vì thế họ cho vệ sĩ đi chung với em."

Hắn nghe gị liền thấy câu chuyện sắp buồn chán rồi nên đành nói. "Nhược Nhược anh muốn dạy cho em cái này, nhưng đừng nói với ai nha cho dù là ba mẹ của em!"

Nhược Nhược nghe gị gương mặt hiếu kì nói. " Anh có chuyện gì cứ nói em sẽ giữ bí mật."

"Được rồi em ngồi xếp bằng xuống đi và đừng suy nghĩ gì hết." hắn nói xong liền đưa tay lên đầu cô bé chuyền cho cô ấy một bản pháp quyết.

Sau khi làm xong thì hắn nói. "Nhược Nhược em thấy trong đầu em có những hình ảnh kì lạ đó thì hãy bắt chước những hình ảnh đó và hít thở thật đều vào." Hắn nói xong thì cũng ngồi xuống tu luyện.

Không biết tu luyện bao nhiêu thời gian thì hắn ngửi thấy một mùi tanh tưởi, hắn mở mắt thấy cơ thể Nhược Nhược đang bài ra nhũng tạp chất.

Năm phút sau Nhược Nhược tỉnh dậy thấy khắp cơ thể mình dơ dấy và hôi hám liền quay sang bên hắn hỏi. "Long Dật ca ca tại sao cơ thể của em hôi gị," hắn bèm đứng dậy đi tới chỗ Nhược Nhược nói. "Cái này là tạp chất trong cơ thể em đó." Hắn vừa nói vừa kéo cô ấy tới gần thuyền, sô cô ấy xuống, hắn nói "Em lo tắm rửa cho sạch sẽ đi, nếu không lên nhanh thì coi chừng cảm lạnh."

Không biết trôi qua bao nhiêu lâu thì hắn nghe thấy tiếng bước chân thì hắn mở mắt ra thấy một cơ thể có làn da trắng như sứ, khuôn mặt dễ thương có mái tóc màu đỏ, nhưng đó chưa hết hắn liền nhìn xuống dưới thì thấy cục thịt trước ngực không hợp với độ tuổi của một đứa trẻ 11 tuổi.

Khi hắn đang mải lo quan sát thì Nhược Nhược nhảy lên người hắn, do hắn chỉ cao hơn Nhược Nhược chút síu nên cô ấy nhảy lên người của hắn thì ngồi chúng chỗ kia của hắn với lại khắp cơ thể của cô ấy không bận gì cả mà chủ nhân của bộ cơ thể này tuổi còn nhỏ nên không bận quần sì, chỉ bận một bộ quần đùi thôi, mà thằng nhỏ của hắn cũng vừa dựng thẳng lên nên hắn có thể cảm giác cái đầu của thằng nhỏ hắn xung quanh ấm áp. Số hên cái quần đùi cản lại nếu không thì vào.

Trong khi hắn đang suy nghĩ có nên ăn em ấy không thì bỗng nhiên Nhược Nhược nói. "Long Dật caca mau đưa cái gì cho em mặc coi lạnh quá!" Nghe gị hắn trong đầu của hắn liền sáng lên.

Hắn liền ôm Nhược Nhược lại và nói. "Khỏi bậm áo cũng được chúng ta ôm nhau ngủ cho ấm" Hắn liền không cho Nhược Nhược nói câu nào, tắt đèn pin và lấy khăn đắp lại để che cơ thể của 2 người họ.

Không biết bao lâu thì hắn vẫn chưa ngủ được thì bàn tay của hắn bỗng nhiên đụng trúng cái gì mền mền, hắn liền bóp lại cảm thấy rất đã tay nhưng bên tai hắn liền vang lên giọng nói của Nhược Nhược.

"Long Dật caca làm gì gị đau" khi nghe hắn tiếng nói Nhược Nhược Thì làm hắn càng bóp mạnh hơn khiến cô bé la lên. Hắn ngẫng đầu lên thì thấy Nhược Nhược phồng má lên nhìn tròng trọc hắn, hắn thấy gị bèn nói chuyện khác.

"Em ăn gì sao hai cái này bự và mền gị!"

Nghe hắn hỏi gị Nhược Nhược liền không chú ý về vụ hắn vừa bóp cô ấy nữa, Nhược Nhược nói. "Cái này em không biết nó tự lớn lên ah?"

Hắn liền nói. "Có thể cho anh vừa nằm ngủ vừa bóp được không?"

Nhược Nhược nghe gị liền phồng má lên nói. "Không cho, hồi nãy anh bóp làm cho em đau quá luôn nà!"

Hắn nghe gị liền xin lỗi Nhược Nhược, không biết hắn xin lỗi bao lâu thì Nhược Nhược nói. "Thấy Long Dật caca thành tâm gị liền cho anh sờ đó.

Hắn nghe gị liền cảm thấy vui lên và ôm cô ấy lại và tiếp tục công việc tiếp.

__Không biết bao lâu__

"Long Dật caca nhột quá đừng đụng chỗ đó"

"Nhược Nhược anh đụng nhầm"

"Long Dật caca ở phía dưới anh có cái gì cứng gị cứ đâm dô em không..."

"Nhược Nhược đừng có kẹp thằng nhỏ của anh!"

Trên một vùng biển vào một buổi tối im lặng như gị luôn xuất hiện những tiếng động gây hiểu lầm như gị, đã khiến bao nhiêu loài tôm cá không ngủ được!



Mới tập làm