Chương 1132: Tư Thiên Hải bố trí Từ Tiểu Bạch

Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 1132: Tư Thiên Hải bố trí Từ Tiểu Bạch

Tư Thiên Hải rời khỏi Thiên Nguyên Tông, ánh mắt tràn đầy cừu hận chi sắc:

" Triệu Vô Cực, ta nhất định phải khiến ngươi trả giá thật đắt!"

hắn lần này mất đi nội môn đệ tử đại sư huynh thân phận vào tay đối thủ cũ, trong lòng vô cùng không cam tâm, quyết định bằng mọi giá phải đoạt về cái này vị trí.

Vị trí này không chỉ là một cái thân phận mà còn đại biểu cho quyền lực tài nguyên nhân mạch rất nhiều thứ quan trọng của hắn, mà tất cả đều bởi vì Triệu Vô Cực phá đám mà mất đi.

bởi vậy Tư Thiên Hải đối với Triệu Vô Cực trong lòng hận ý đã là thù sâu như biển.

Hắn cũng không phải không có cơ hội đoạt về vị trí này, ít nhất là phải tự tay chém giết Triệu Vô Cực, sau đó nếu có thể mang cái kia bát quái kính cho đoạt về, như vậy hắn địa vị không chỉ trở lại như cũ mà còn được tăng lên, sẽ được Viên trưởng lão tin tưởng cùng đề cử.

Bởi vậy lần này hắn chỉ có thể thành công.

Nhưng mà ý muốn thì tốt, nhưng sự thật lại khắc nghiệt phũ phàng.

Tư Thiên Hải rời khỏi Thiên Nguyên Tông chờ đợi đã hai tháng, hắn một cái bóng Triệu Vô Cực cũng không nhìn thấy, oan uổng ở chỗ này chờ đợi mất công, thời gian trôi qua càng dài càng làm cho hắn táo bạo.

"không được, ta đã hai tháng liên tục nhìn chằm chằm vào Thanh Vân Tông phương hướng, ta không thể cứ như vậy đồi phế xuống tiếp được!"

Tư Thiên Hải ánh mắt đỏ chót tràn đầy tơ máu, cũng ở trong thời gian này dần học được mấy thứ.

" cùng Triệu Vô Cực ra tay nhất định là không được.

Chưa nói hắn trốn ở trong Thanh Vân Tông ta liền không thể làm gì được hắn.

muốn thành công phục sát hắn mà không biết được hắn lúc nào rời đi Thanh Vân Tông cùng tuyến đường cũng cực khó.

Chưa kể bên người Triệu Vô Cực còn không ít chó săn có thể giúp hắn đỡ một chút lúc bị phục sát để hắn có thời gian chạy thoát, như vậy ta dù trong tay có Nhiên Huyết đan cũng là vô dụng!"

nghĩ nghĩ một lúc, Tư Thiên Hải liền biết dùng ôm cây đợi thỏ mong chời vào may mắn chờ đợi Triệu Vô Cực rời khỏi Thanh Vân Tông là chuyện vô cùng viển vông.

Bởi vậy hắn phải chủ động xuất kích, tìm cách dụ ra Triệu Vô Cực.

Nhưng mà hắn bây giờ tình báo về Thanh Vân Tông quá ít, cũng không dễ định ra kế hoạch ra tay, bởi vậy Tư Thiên Hải nghĩ một lát vẫn là quyết định trước đến gần Thanh Vân Tông đi dạo một vòng, bắt tên nào đó Thanh Vân Tông đệ tử dò hỏi một phen Triệu Vô Cực tin tức cùng nhân mạch quan hệ, sau đó mới chế định kế hoạch.

........

Ném đi trong tay một cái Thanh Vân Tông đệ tử thi thể, Tư Thiên Hải trong ánh mắt lóe lên âm độc chi quang.

"Triệu Vô Cực cực ít xuất hiện trong tông môn, nhưng danh khí lại vô cùng to lớn, mọi người trong Thanh Vân Tông đối với hắn cái nhìn đều là tràn đầy thần bí cùng cường đại đáng ngưỡng mộ cảm giác.

Hừ, không biết đối phương là như thế nào một dạng sinh hoạt mới có thể để cho mấy cái ngoại môn đệ tử cùng nội môn đệ tử đều có được cảm giác như vậy!"

Tư Thiên Hải tự mình lẩm bẩm một phen.

Hắn giết người này đã là người thứ 4, tổng cộng bắt được hai cái nội môn đệ tử cùng hai cái ngoại môn đệ tử của Thanh Vân Tông, trước đó trải qua một phen khảo vấn sau đó diệt sát, đều thu được gần giống như nhau trả lời, khiến cho Tư Thiên Hải tự mình cũng có thể rút ra được dạng kia kết luận.

Hắn bắt đầu rơi vào trầm tư:

" nhắm vào Triệu Vô Cực kế hoạch càng lúc càng mơ hồ càng khó khăn, nhưng hắn cũng không phải là không có nhược điểm.

Đầu tiên chính là trước đây tông môn ta đã từng nhằm vào Tiên Y phường, đáng tiếc việc này do Thiên Cung Nguyệt Ánh nữ nhân kia làm chủ,cuối cùng lại thất bại, ta cũng không cần đạp lên vết xe đổ của nàng.

Dù sao Thiên Cung Nguyệt Ánh kinh doanh thiên phú không thấp, Triệu Vô Cực có thể hạ được nàng ở chỗ này cũng không phải cái gì hạng người hiền lành!"

Tiếp theo chính là hắn Tiên Vị Lâu, đáng tiếc Tiên Vị Lâu chỉ mở ở Thanh Vân Tông, ta cũng không thể đi vào Thanh Vân Tông giết người.

Cuối cùng chính là hắn thân nhân.

Triệu Vô Cực phụ mẫu đều là nguyên anh kì cường giả, ta không trêu nổi, nhưng bên cạnh hắn có không ít nữ nhân,cảnh giới phổ biến đều không cao.

Nếu chọn mấy cái thị nữ ra tay, Triệu Vô Cực chỉ sợ không muốn đoái hoài đến.

Nếu chọn Triệu Tiếu Tiếu ra tay, như vậy tỉ lệ thành công sẽ càng cao hơn, dù sao nữ nhân này thường xuyên phải rời Thanh Vân Tông đi quản lí Tiên Y phường kinh doanh, rất dễ gặp được,

Nhưng mà Triệu Tiếu Tiếu cũng không phải dạng vừa, trên người chắc chắn cũng có không ít đồ vật bảo vệ tính mạng, muốn bắt nàng cũng chưa chắc có thể thành công.

Như vậy chỉ có thể từ chỗ khác ra tay!"

Tư Thiên Hải nhanh chóng suy tính lấy, sau đó hắn bỗng nhiên nhớ đến trước đó có nghe đám Thanh Vân Tông đệ tử nói qua một câu:

" Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch quan hệ vô cùng gần gũi, trước khi Từ Tiểu Bạch gia nhập Thanh Vân Tông, hai người đã quen biết!"

Tư Thiên Hải bắt đầu vuốt cằm cười lạnh:

" Từ Tiểu Bạch sao? Hắn là chưởng môn đệ tử, ta không thể dễ dàng gặp được cùng động vào, nhưng hắn Từ gia ở trong nhân gian so với Triệu Vô Cực quá dễ dàng ra tay.

Được rồi, vậy thì từ Từ Tiểu Bạch chỗ này tìm đột phá khẩu đi, ha ha ha!

Lần này, ta nhất định phải thành công!"

...........

Từ gia.

Từ gia trước cổng lớn, một cái thông minh đáng yêu tiểu cô nương mang theo mấy cái hạ nhân trước cổng lớn rời đi.

Nàng chính là Từ gia nhị tiểu thư, thân muội muội của Từ Tiểu Bạch, Từ Lam.

Từ Lam lần này chính là ở nhà quá nhàm chán muốn ra ngoài săn bắt vài đầu thú rừng giải khuây, bởi vậy chỉ mang theo bốn cái hạ nhân mà thôi.

Rất nhanh nàng liền đi tới bên ngoài thành khu rừng.

" tiểu thư, hôm nay khí trời thật tốt, chúng ta nhất định sẽ bắt được rất nhiều thú rừng a!"

Từ Lam đi ở phía trước, trên tay cầm cung vui vẻ nói ra:

" đúng vậy, hôm nay khí trời thật tốt, ta cảm giác ngày hôm nay chúng ta phi thường may mắn, nhất định có thể săn được đến rất nhiều con mồi!"

" ha ha, chính là như vậy!"

Mấy cái tùy tùng lập tức vui vẻ cười lên, Từ Lam có được Từ Tiểu Bạch để lại kiếm pháp cùng Lăng Vân kiếm nên mấy năm gần đây võ công tiến triển vô cùng nhanh chóng, ở cái này thành thị cũng xông pha ra một cái hiệp nữ chi danh, vô cùng nổi tiếng.

Lại thêm Từ gia đã là đệ nhất gia tộc của tòa thành trì này, bởi vậy nàng thân phận cũng nước lên thuyền lên.

Không ít cái khác gia tộc đều ánh mắt ngấp nghé nàng cái này tuổi trẻ cảnh giới võ công lại cao tiểu cô nương, nhưng Từ gia đối với mấy cái khác cầu thân gia tộc đều nhắm mắt làm ngơ, vô cùng cao ngạo.

Bởi vậy cho dù lúc này Từ Lam đã sớm đến tuổi xuất môn cũng không hề có ai đến phiền nàng.

Mấy người đang vui vẻ cười nói, bỗng nhiên một cái âm lãnh giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên:

" đúng vậy, phi thường may mắn, con mồi cũng thật là ngoan ngoãn, tự động đâm đầu tới.

Đáng tiếc, kẻ may mắn không phải các ngươi, mà là ta.!"

Từ Lam lập tức giật mình ngẩng đầu lên nhìn phía thiên khung.

Đứng ở trên đỉnh đầu các nàng chính là một cái tràn ngập lạnh lùng cùng băng lãnh vẻ mặt thanh niên nhân.

Hắn ngự không mà đứng giữa trời, giống như là một cái cao cao tại thượng vương giả, thần tiên

Từ Lam thấy cảnh này con ngươi co rút lại nhìn về phía dưới chân đối phương, không hề có giây buộc hay cái gì tương tự.

Đối phương, là dựa vào thực lực ngự không!

Từ Lam trong lòng trầm xuống, bởi vì nàng biết, việc này có ý nghĩa gì.

Có thể dựa vào thực lực ngự không, trong giang hồ cho dù là ngũ tuyệt cấp bậc nhân vật cũng không ai làm nổi điểm này.

Trừ khi, là tiên nhân.

Mà người này, hiển nhiên là tiên nhân, hay nói chính xác hơn, là cùng ca ca nàng đồng dạng nhân vật, tu tiên giả.

Một cái tu tiên giả, đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lại nói mấy cái kia lời nói, chỉ sợ là kẻ đến không thiện.

Cho dù Từ Lam mấy năm nay võ công tiến nhanh, nhưng để cho nàng đối phó có thể ngự không tu tiên giả, nàng một trăm cái khẳng định không làm được.

Từ Lam ánh mắt có chút sợ hãi cùng e ngại, cố giả vờ trấn tĩnh nói ra:

" các hạ là ai? ở đây muốn chờ sẵn ta sao?

Ta giống như không đắc tội các hạ, cũng không đắc tội qua tu tiên thế lực a!

Chẳng lẽ Từ gia chúng ta đắc tội ngươi rồi sao?

Không cần nóng vội, chúng ta nếu có thù, Từ gia chúng ta nguyện nỗ lực đại giới làm hòa giải quyết chuyện này!"

đối mặt với người xa lạ mà tới, bản thân cũng không biết là địch hay bạn, không biết có chỗ nào đắc tội hay không, có thể rõ ràng minh bạch nói ra mấy câu này, cũng xem như Từ Lam rất khá rồi.

Đáng tiếc, Tư Thiên Hải cũng không có ý định cùng nàng dài dòng.

Chỉ thấy hắn tay phát lên một cái, bốn cái hạ nhân bỗng nhiên hét thảm một tiếng, cả người hóa thành một cái băng điêu.

ở dưới nắng nóng thời tiết, cứ như vậy trở thành băng điêu.

Tư Thiên Hải nhẹ nhàng búng tay một cái, cả bốn người đột nhiên vỡ thành hàng trăm hàng ngàn mảnh, tán loạn đầy đất, nhưng lại không có một chút nào huyết dịch chảy ra.

Bởi vì huyết dịch của bọn hắn, sớm đã bị đông cứng.

Từ Lam nhìn thấy cảnh này, nước mắt không tự chủ được tuôn ra, hai tay che lấy miệng.

Bốn người này tuy là hạ nhân, nhưng ở Từ gia phục vụ nàng không ngắn, cũng có chút tình cảm.

Bây giờ đơn giản như vậy bị người cho giết, lại dùng phương thức kinh khủng như vậy cho thi toái, nàng cảm giác vô cùng sợ hãi cùng đau lòng.

Tư Thiên Hải lúc này cười lạnh nói ra:

" mấy cái tạp toái đã xử lí xong, chỉ còn ngươi.

Không cần khóc, cũng không cần sợ, bởi vì ngươi không có cơ hội đấy!"

Từ Lam thấy đối phương giống như chuẩn bị đối với mình ra tay, nàng cố gắng kìm nén đau thương cùng sợ hãi, khàn cả giọng kêu lên:

" chờ một chút, trước hết nói cho ta biết, ta hoặc Từ gia đắc tội gì với các hạ sao?"

Tư Thiên Hải hơi nhíu mày một cái, cuối cùng vẫn là nói ra:

" được thôi, để ngươi làm một cái minh bạch.

Từ gia các ngươi không đắc tội ta, ngươi càng không đắc tội ta, nhưng Từ Tiểu Bạch đắc tội ta!

Hắn tội cũng không quá lớn, nhưng bản thân hắn lại là một cái con cờ quan trọng trong bàn cờ của ta, bởi vì cần phải câu hắn ra, ngươi chính là tốt nhất mồi nhử.!"

Từ Lam nghe vậy, sắc mặt lập tức tuyệt vọng, trong lòng cũng là trầm xuống.

Từ gia của nàng cùng nàng phất lên cũng là nhờ Từ Tiểu Bạch, mà trong thời gian tới có tàn lụi hay không, chỉ sợ cũng đều tại Từ Tiểu Bạch.

Từ Tiểu Bạch lần này đắc tội người để người khác tìm đến nàng bắt nàng làm con mồi dụ dỗ hắn, chuyện này khiến nàng vô cùng sợ hãi, đau lòng nhưng cũng vui mừng.

Từ Lam từ nhỏ vốn thông minh, nàng hiểu rõ bản thân nếu bị bắt đi làm con mồi, hạ tràng chỉ sợ không có cái gì kết quả tốt, chỉ sợ muốn bồi cả tính mạng mình vào.

Nhưng nàng làm con mồi, câu tới chính là nàng ca ca, vừa nghĩ hai huynh muội chỉ sợ phải gặp họa sát thân, Từ Lam lập tức lòng đau như cắt.

Nàng cũng cảm giác may mắn, ít nhất đối phương ý đồ nhắm vào rất rõ ràng, chính là nàng cùng Từ Tiểu Bạch mà không phải Từ gia.

Như vậy ít nhất chuyện này xảy ra xong, nàng cùng Từ Tiểu Bạch nếu như không may bỏ mình, Từ gia cũng có một chút cơ hội được đối phương bỏ qua cho.

Dù sao tu sĩ không phải ai cũng thị huyết hiếu sát, vung tay liền đồ sát phàm nhân.

"được rồi, ngất đi thôi!"

Bành!

Sau cổ gặp trọng kích, Từ Lam lập tức bị Tư Thiên Hải đánh ngất, Tư Thiên Hải cười lạnh một cái, mang lên nàng lập tức ngự không rời đi.

Rừng cây cứ như vậy lần nữa lâm vào yên tĩnh, không hề có ai biết, vị trí này vừa rồi có Từ gia Từ Lam tiểu thử cùng bốn cái hạ nhân từ chỗ này tiến vào săn thú qua, cũng không ai biết nàng đã bị người cho bắt giữ.

.............

" Tiểu Bạch, gần nhất tu luyện thế nào?"

trong Tiên Vị Lâu Triệu Vô Cực đối với Từ Tiểu Bạch lên tiếng hỏi.

Bên cạnh hai người Tư Nhã Huyên đang ngồi liên tục múa đũa thành tàn ảnh gắp lấy thức ăn.

Tiên thiên linh thể, cực phẩm linh căn, lại thêm kiếm tâm thông minh.

Ba thứ này tập hợp vào một thân để Tư Nhã Huyên thực lực tăng nhanh như gió.

Nhập đạo không đến hai năm, nàng cảnh giới đã là luyện khí kì thập trọng.

Cái này cảnh giới đã là nàng rất khắc chế tốc độ tu luyện mới có thể đạt được.

Dù sao đối ứng với phương thức giáo dục của Thái Nhất dành cho nàng mà nói, kiếm tu cảnh giới không cần tăng lên quá nhanh, căn cơ phải thật vững vàng mới là thứ quan trọng nhất.

Thái Nhất tình nguyện để cho Tư Nhã Huyên cảnh giới tăng lên chậm một chút cũng không muốn nàng vì cảnh giới mà bỏ qua căn cơ đúc luyện.

Đáng tiếc từ ngày Triệu Vô Cực có được phối phương linh thực, Tiên Vị Lâu mở ra như một cú hích cực mạnh vào ngoại môn đệ tử của Thanh Vân Tông, khiến cho đám tân tấn đệ tử chỉ cần có tài nguyên cảnh giới liền tăng lên vô cùng nhanh chóng.

Một phần chính là cắn đan dược, một phần chính là nhờ linh thực bên này.

Mà Tư Nhã Huyên tiểu sư muội vô cùng được Triệu Vô Cực yêu thích cùng chiếu cố, mỗi lần đến Tiên Vị Lâu của hắn đều được bao ăn no, bởi vậy nàng cảnh giới cho dù không cắn bất kì viên đan dược nào, cũng tăng lên ầm ầm.

Cái này Thái Nhất trưởng lão cũng là lắc đầu ngao ngán không thôi.

Tư Nhã Huyên trước đây cuộc sống nghèo khó, bởi vậy đối với đồ ăn ngon vô cùng để tâm.

Cho dù tu luyện kiếm tâm thông minh, nàng tính cách trở nên có chút ngốc nghếch trì độn, nhưng đối với ăn uống hứng thú cũng không giảm chút nào ngược lại theo đó gia tăng rất nhiều.

Từ Tiểu Bạch nhìn lấy Tư Nhã Huyên nhẹ nhàng cười nói ra:

" cũng không tệ, ngươi thì sao?"

Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lấy mỉm cười, không tệ sao? Đây là muốn che giấu cảnh giới thực, cho ta một cái bất ngờ sao?

Triệu Vô Cực ánh mắt dư quang liếc một cái, hệ thống lập tức đưa ra bảng thông tin.

Tên: Từ Tiểu Bạch
Thân phận: Thanh Vân Tông chưởng môn chân truyền đệ tử

Cảnh giới: trúc cơ kì cửu trọng đỉnh phong

Đặc thù thể chất: không

Võ công: Tử Hà thần công, bôn lôi kiếm pháp

Thần thông: đan điền mở rộng

Trạng thái: khỏe mạnh

Độ thân mật: 80

Ghi chú: ở trước mặt hệ thống, Từ Tiểu Bạch ngươi không thể nào che giấu được tu vi!

Hai tháng thời gian, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch mỗi người đều riêng phần mình bận rộn tu luyện, cảnh giới mỗi người đều có tăng lên.

Từ Tiểu Bạch từ Thiên Tướng môn trở lại sau từ chỗ kia đạt được không ít thiên tài địa bảo, cảnh giới tiến nhanh cũng là chuyện vô cùng dễ hiểu.

Mà Triệu Vô Cực cũng là ở thời gian này sử dụng Cường hóa nhục thân trận pháp đem thân thể mỗi ngày đều ở trong nặng nề chấn động vượt qua, khiến cho nhục thân đạt được cực lớn tăng cường, mỗi ngày đều mệt muốn thành chó.

Phệ hồn trận hắn cũng không hề bỏ qua, có cơ hội liền gom góp một bút linh hồn, nhanh chóng tăng lên của mình linh hồn cường độ.

Bởi vậy hắn tiến bộ tuy chậm rãi, nhưng cũng không hề dễ dàng bị Từ Tiểu Bạch vứt ra quá xa.

Hai người vui vẻ ăn uống mấy miếng, nhấp một ngụm rượu trò chuyện trong môn phái chuyện đông tây, bỗng nhiên một trương truyền tin phù hướng về bên này xông tới, sau đó bay vào trong tay Từ Tiểu Bạch.

Từ Tiểu Bạch đọc xong truyền tin phù, sắc mặt bỗng nhiên ngưng lại, lông mày nhíu chặt xuống, nộ khí tràn đầy.

Đang mải mê ăn uống Tư Nhã Huyên bỗng nhiên giật mình một cái, ánh mắt nhìn sang phía bên cạnh nàng Từ Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói:

" Từ sư huynh, Huyên nhi ăn quá nhiều không để cho ngươi, nên ngươi nổi giận rồi sao?"

Nàng có chút rụt rè đẩy ra một cái đĩa, điềm đạm đáng yêu nói ra:

" đây, Huyên nhi tặng cho sư huynh, đừng giận Huyên nhi được không?"

Từ Tiểu Bạch nghe Tư Nhã Huyên giọng nói, gương mặt hơi giãn ra, đối với nàng vuốt đầu nói ra:

" Huyên nhi, sư huynh không giận ngươi, ngươi tiếp tục ăn của ngươi đi!"

Tư Nhã Huyên nghi ngờ lệch đầu ra hỏi:

" thật sao?"

" ừm, thật!"

Từ Tiểu Bạch đối với nàng nở một cái ấm áp nụ cười, Tư Nhã Huyên đạt được khẳng định, lần nữa tiếp tục múa đũa thành tàn ảnh, nhanh chóng ăn uống.

Triệu Vô Cực nhẹ giọng lên tiếng:

" có gì rắc rối sao? Cần ta trợ giúp sao?"

Từ Tiểu Bạch đối với Triệu Vô Cực lăc đầu nói ra:

" không có gì, ta có thể tự xử lí được.

Ta đi trước!"

nói xong hắn liền đẩy ghế đứng lên, nhanh chóng rời khỏi Tiên Vị Lâu!"

Bành!

Cửa phòng đóng lại, Triệu Vô Cực ánh mắt dư quang nhìn về phía Từ Tiểu Bạch rời đi, trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ thần thái.

Hắn không biết Từ Tiểu Bạch gặp phải chuyện gì, nhưng từ trước đến nay, Triệu Vô Cực cực ít thấy Từ Tiểu Bạch giận giữ như vậy cũng cực ít thấy đối phương có chuyện giấu mình.

Hắn chợt nhìn về phía Tư Nhã Huyên, Tư Nhã Huyên đang đối với hắn giương cặp mắt to tròn long lanh nhìn lấy hỏi:

" Triệu sư huynh, ăn đùi gà sao?"

" ha ha, Huyên nhi ăn đi, ăn nhiều mau lớn a!"

.............

Thiên giang thành về phía tây, bên trong một mảnh sâm lâm.

Từ Tiểu Bạch phi hành nửa ngày mới đến được chỗ này.

Thiên giang thành tên được đặt theo Thiên giang sông lớn, chỗ này trước đây chính là Triệu Vô Cực từng du lịch giang hồ thời điểm đi qua thành thị một trong.

Mà Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên bỏ dở bữa ăn cùng Triệu Vô Cực, từ Tiên Vị Lâu lập tức rời đi chạy đến chỗ này, đương nhiên là vì có việc của hắn.

" Ngươi ở đâu, đi ra đây!"

tiếng quát của hắn vô cùng to lớn, vang vọng hữu lực, truyền khắp tứ phương tám hướng.

" ra đây cho ta! không phải ngươi hẹn ta tới đây sao?"

Từ Tiểu Bạch lần nữa quát lên, ánh mắt cũng có chút đỏ lên, tràn đầy táo bạo thần thái.

Sự tình mà có thể để cho tính cách trầm ổn Từ Tiểu Bạch có thể tức giận đến dạng này cũng thậ không đơn giản.

Hắn quát lớn xong liền quay đầu nhìn xung quanh, giống như là đang tìm cái gì đó.

Quả nhiên, Từ Tiểu Bạch rất nhanh liền thấy được một điểm lấp lóe ánh sáng.

Hắn nhanh chóng ngự kiếm phi hành đi tới gần chỗ bên kia, sau đó thả chậm tốc độ, thái độ vô cùng cẩn thận.

Từ Tiểu Bạch nhìn lấy xung quanh,ánh mắt hắn nhíu lại, phi kiếm cũng theo đó dừng lại.

Tay phải hơi động một cái, một cỗ linh lực nhẹ nhàng bắn ra, lập tức phía trước người hắn không xa, một cái màn sáng bỗng lóe lên.

Từ Tiểu Bạch sắc mặt trầm xuống.

" ha ha ha, quả nhiên là Thanh Vân Tông chưởng môn chân truyền đệ tử, tính cảnh giác rất cao!
một cái càn rỡ giọng nam cười to vang lên, Từ Tiểu Bạch dọc theo phương hướng giọng cười truyền tới đưa ánh mắt nhìn lại, hắn lập tức phát hiện ra một cái thanh niên nhân.

Đối phương hai chân đạp lên một đóa băng liên từ sau một gốc cây đại thụ to lớn đi ra, ngự không mà đứng giữa trời

Từ Tiểu Bạch nhìn thấy thanh niên nhân này, lập tức gằn giọng nói ra:

" Tư Thiên Hải, là ngươi!"

" đúng vậy, là ta! thế nào, rất bất ngờ sao?"

Từ Tiểu Bạch cắn răng nghiến lợi nói ra:

" Tư Thiên Hải, tu sĩ ở giữa tranh chấp không động vào người thân phàm nhân gia đình.

Ngươi muốn phá hư quy củ sao?"

Tư Thiên Hải nghe vậy cười lạnh nói ra:

" Từ Tiểu Bạch, ngươi giống như hiểu nhầm a.

Ta Tư Thiên Hải cũng không phải là đối với phàm nhân ra tay, mà là đối với tu sĩ ra tay.

Trước lúc ngươi tới, ta cùng ngươi thân muội muội trò chuyện rất vui vẻ, cũng phát hiện ra, nàng vậy mà có tiên căn, tiên căn phẩm chất còn không thấp đây.

Kể cũng lạ, các ngươi Từ gia một cái phàm nhân gia tộc, vậy mà hai huynh muội các ngươi đều có được tiên căn, cũng khiến cho ta thật nghi hoặc.

Có điều, ngươi có được tiên duyên, mà Từ Lam muội muội của ngươi lại không có đuợc.

Bởi vậy, nàng cũng chỉ có thể làm một cái phàm nhân giang hồ võ giả mà thôi!

Vừa rồi ta giúp nàng cưỡng ép tụ khí, đem đan dược cho nàng ăn, khiến nàng cảnh giới đã là luyện khí kì nhất trọng, ta ra tay với nàng, cũng không hề trái quy định.

Hơn nữa, gia tộc ngươi bên kia ta một người cũng không động, không hề có điểm yếu nào.

Lại nói, cho dù ta động nàng, động các ngươi gia tộc, ngươi có thể làm gì được ta?

Ha ha ha ha!"

Từ Tiểu Bạch sắc mặt trầm xuống quát lên:

" Tư Thiên Hải, ta giết của ngươi Thiên Nguyên Tông mấy mạng mà thôi, bọn hắn cùng ngươi không thân không thích, là ở trong chiến tranh ngã xuống, ngươi cần phải làm đến mức này sao?"

Tư Thiên Hải cười lạnh:

" đúng vậy, bọn hắn cùng ta không thân không thích, ta vốn không cần giúp bọn hắn báo thù cái gì, nhưng thứ ta muốn cũng không phải là giúp bọn hắn báo thù ngươi a!

Ngươi ở trong trận chiến kia, tuy là đắc tội ta, nhưng còn chưa đủ để ta phải cất công vì ngươi như vậy.

Từ Tiểu Bạch, nhìn kia là ai a!"

Tư Thiên Hải chỉ tay một cái, Từ Tiểu Bạch ánh mắt nhìn lại.

Phía dưới một gốc cây, một cái kiều tiểu thân hình xinh đẹp đang bị trói ở đấy.

Nàng cả người đứng im bất động, chỉ có ánh mắt là có thể hoạt động được đôi chút, gương mặt tràn đầy là sợ hãi cùng lo lắng thần sắc.

Từ Tiểu Bạch có thể từ bên trong nhìn ra được, Từ Lam vô cùng không nỡ, nàng muốn hắn lập tức rời khỏi chỗ này.

Đáng tiếc, thân làm ca ca, hắn sao có thể cứ như vậy bỏ rơi nàng.

Trong lòng không muốn cũng không làm được, nếu thật vậy làm, Từ Tiểu Bạch sau này chỉ sợ cũng để lại tâm ma.

Hắn, không thể buông tha muội muội của mình được!

Từ Tiểu Bạch quát lớn:

" Tư Thiên Hải, rốt cục mục đích của ngươi là gì? Phải làm sao ngươi mới thả ra muội muội của ta!"

Tư Thiên Hải cười lạnh, nhìn lấy Triệu Vô Cực đỏ cả mắt nhìn lấy hắn, trong ánh mắt tràn đầy nộ hỏa cùng cừu thị khiến hắn trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác vui vẻ

Chính là như vậy cảm giác a, cùng ta với Triệu Vô Cực một dạng.

Tốt lắm, tới cừu thị ta đi, nổi giận đi, để nộ hỏa đốt cháy tâm trí của ngươi đi, ha ha ha!

Tư Thiên Hải khuôn mặt bỗng nhiên biến lên dữ tợn cười to nói ra:

" ngươi cũng thấy rồi a, chỗ này đã bị ta bố trí khốn trận cùng sát trận qua.

Khốn trận sẽ không ngăn cản ngươi tiến vào, nhưng sẽ chặn đường ngươi rút lui, mà sát trận thì sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào giảo sát ngươi.

Bây giờ ngươi có ba giây thời gian để cứu nàng, nếu sau khi ta đếm hết ba giây, ngươi vẫn không xông vào, như vậy ta sẽ kích hoạt sát trận giết chết nàng.

Nếu như ngươi xông vào, như vậy thì chúc ngươi có thể thành công phá trận của ta, cứu ra của mình muội muội.

Hắc hắc hắc, thế nào?"

Nhìn đối phương đắc ý cùng điên cuồng vẻ mặt, Từ Tiểu Bạch hít sâu một hơi nói ra:

" ngươi mục đích thật sự là ta đúng hay không? Ngươi muốn giết chết ta? không đúng, ánh mắt ngươi nhìn ta cũng không có nồng nặc như vậy sát cơ muốn giết ta, vừa nãy ngươi nói có thể cũng là thật.

Như vậy, ngươi muốn từ chỗ ta đạt được cái gì lợi ích? Tại sao phải để ta xông trận? Chẳng lẽ ngươi muốn để ta bị trận pháp đánh cho sức cùng lực kiệt sau đó bắt sống ta sao?"

Tư Thiên Hải cười lạnh:

" ta không cùng ngươi nói nhảm.

Từ Tiểu Bạch, ba!"

Từ Tiểu Bạch ánh mắt híp lại:

" ngươi có biết hay không, chuyện này nếu bại lộ ra, ngươi sẽ gặp phải cái gì hậu quả?"

" ta đã nói rồi, ta không cùng phàm nhân ra tay, ngươi cái này vô dụng mà thôi!

Hai!"

Từ Tiểu Bạch ánh mắt nhìn về trận pháp, lại nhìn về đang lo lắng bất an Từ Lam.

Muội muội ở trước mặt, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, hắn cũng không thể không xông tới.

Cho dù biết Tư Thiên Hải đang giăng bẫy chờ hắn nhảy vào, hắn cũng không thể chậm trễ.

Bởi vì hắn tin tưởng, Tư Thiên Hải đếm xong ba giây, hắn nếu không động, Tư Thiên Hải thật dám kích hoạt sát trận giết người.

Từ Tiểu Bạch ánh mắt dư quang nhìn về phía Tư Thiên Hải, trong ánh mắt lóe lên sát ý nồng đậm.

Tư Thiên Hải ánh mắt chăm chú nhìn Từ Tiểu Bạch, lập tức phát giác ánh mắt của hắn cười lạnh:

" ngươi có thể thử đánh giết ta cứu muội muội của ngươi, nhưng trừ khi ngươi có giây sát ta biện pháp, nếu không chỉ cần ngươi dám xông tới đây, ta lập tức sẽ kích hoạt trận pháp, giết chết muội muội của ngươi.

Từ Tiểu Bạch, suy nghĩ cho kĩ a!

Một!"

hai người ánh mắt mắt nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, Tư Thiên Hải cười lạnh:

" khôn....g!"

Xoẹt!

Hắn còn chưa nói xong, Từ Tiểu Bạch trên tay đã xuất hiện bản mệnh pháp khí phi kiếm, không nói hai lời lập tức xông thẳng vào trận pháp.

Nhìn thấy cảnh này, Tư Thiên Hải vui vẻ:

" cá đã cắn câu!"