Chương 6: Nửa năm sau

Hành Trình Vô Tận

Chương 6: Nửa năm sau

Dãy Thanh Vân bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh nắm giữ địa thế trọng yếu hùng cứ trung nguyên cũng có nguyên do của nó. Phía nam giáp "Hà Dương thành", đây là một trong các đại thành mang ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng, phía bắc có sông lớn Hồng Xuyên cắt ngang qua đại lục.

Nơi đây rừng già nguyên sinh, có vô số thắng địa kỳ trân dị bảo những giống thú hiếm lạ có thể dễ dàng bắt gặp. Cảnh vật âm u, vách núi hiểm trở như một bức tường thiên nhiên ngăn cản thường nhân tiến vào Thanh Vân môn, đại phái tu chân đứng đầu thiên hạ.

Các đời tông chủ Thanh Vân Môn luôn hết lòng phát triển tích lũy vô số tâm huyết khiến nó được như bây giờ. Nói đến các đời chưởng môn Thanh Vân sẽ khiến vô số người nhớ tới Thanh Diệp đạo nhân đời thứ mười một. Khởi đầu gia nhập môn phái chỉ là một anh chàng thư sinh nghèo trói gà không chặt, nhưng nhờ có ngộ tính nhất đẳng sau 13 năm bế quan tu luyện đã lĩnh ngộ được "cổ sách truyền thừa" từ tổ sư khai sáng đời thứ nhất để lại khiến cho cả giới tu chân chấn động, từ đó đại danh Thanh Vân Môn đạt tới đỉnh cao kéo dài tới giờ đã một ngàn ba trăm năm.

Dưới chân Thanh Vân sơn môn, phía tây bắc cách thành Hà Dương 50 dặm có một thôn nhỏ tên "Tháo miếu". Người dân nơi đây tâm tư thuần phác, kiếm sống bằng nghề đốn củi bán cho Thanh Vân Môn.
Một đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi đang ở giữa sân ngồi xếp bằng thổ nạp, xung quanh có thể thấy bằng mắt thường bao phủ quanh sân là một đám sương khiến con người ta tâm hồn thư sướng còn người đang tu luyện không ai khác chính là Niran đang mặc một bộ vải thô.

Thời gian thấm thoát đã qua nửa năm kể từ lúc hắn tới thế giới này, hiện nay Niran đã tu luyện tới đại thành cảnh giới đang tiến hành đột phá cấp độ viên mãn tầng thứ nhất Ngũ Hành thần quyết.

Ước chừng hết tuần trà toàn bộ thiên địa nguyên khí như ngựa thoát cương thông qua các lộ kinh mạch tiến vào đan điền đã dừng lại, có thể thấy toàn bộ hệ thống kinh mạch đã được đả thông hết, nếu có vị nội gia cao thủ nào biết được Niran chỉ mới nửa năm đã khai mở toàn bộ kinh mạch chắc trực tiếp ngất xỉu. Thật sự muốn mở hết kinh mạch cần thời gian ít nhất 40 năm là đối với thiên tài còn tư chất tầm thường có khi cả đời không với tới.

Tiến hành nội thị một hồi thấy được trong đan điền lượng linh khí ngưng tụ vô cùng dầy có thể hóa lỏng bất cứ lúc nào.

"Muốn đạt tới hóa lỏng cần bao nhiêu thời gian nữa đây? Chắc tầm nửa năm nữa mới được. Cũng không nên tham lam quá, theo thần quyết ghi lại thời gian nhanh nhất tầng một đạt tới viên mãn cũng cần 5 năm mới được"

Đang nhận xét tiến độ bản thân bỗng nghe thấy tiếng quát lớn:

"Tiểu Phàm, con nghịch ngợm cái gì mà người toàn bùn đất thế kia, có muốn mẹ bảo cha cho con một trận không!"

Nghi hoặc bởi câu nói của mẫu thân, mũi bỗng ngửi thấy mùi vô cùng tanh hôi, xem xét lại mới thấy cả cơ thể như bao phủ một lớp bùn khiến người khác nhìn muốn ói.

"Trời! Ghê quá!"

Hét ầm lên, Niran vội lao vào nhà tắm hay đúng hơn là một khu đất nhỏ được quây lại phục vụ việc tắm rửa.

"Quái lạ thật, sao mình lại như từ ống cống chui ra vậy"

Nghi hoặc tới khi mới tắm xong, thân thể bỗng đờ ra tay sờ soạn làn da như tân sinh vậy càng trắng mịn hơn so với cơ thể luyện tập trước kia hay phơi nắng hoàn toàn trái ngược.

"Chẳng lẽ là tẩy tủy trong truyền thuyết sao, đi nắng nhiều khiến da đen đi bây giờ lại trắng như da bọn con gái vậy, có khi tốt hơn, e hèm..! phải chăng mình có tư chất tiểu bạch kiểm, đợi tới khi giải trừ ẩn tang diện mạo anh đây lại càng soái hơn "

YY tới nửa giờ mới chịu chui ra, ngay lập tức đón nhận hai cặp mắt quái dị đang soi mói khắp cơ thể khiến hắn rung mình.

"Sao vậy bố mẹ?" – Đã biết nhưng vẫn cố hỏi.

"Tiểu Phàm, con không có bệnh tật gì chứ, vừa nãy cả người đầy bùn đất sao giờ da lại trắng như thế?"

Trương mẫu vô cùng lo lắng kiểm tra khắp người đứa con bảo bối xem có thương tật gì không. Cũng phải nói trong khoảng thời gian nửa năm trở lại đây, hai người phát hiện ra Tiểu Phàm hơi lạ, tỏ ra thông minh chững chạc hơn rất nhiều và đặc biệt vô cùng hiếu thuận giúp đỡ công việc trong gia đình khiến Trương gia phu phụ vui mừng không thôi.

"Con không sao mẹ à"

Có lẽ kiếp trước là một cô nhi cho tới khi nhận được tình thương của hai người tại thế giới này khiến hắn vô cùng trân trọng, thầm thề phải dùng mọi cách bảo vệ nó kể cả tính mạng của chính mình cũng là thứ yếu. -"Tiểu Phàm à, ngươi rất may mắn có được sự yêu thương của họ nhưng đáng tiếc ban đầu đã là một nhân vật yếu đuối khiến tất cả trở thành hư vô, chính tay ta sẽ thay đổi vận mệnh chết tiệt đó giúp ngươi."

Đang tự nhủ thì nghe tiếng Trương phụ nhắc nhở:

"Thôi ăn cơm, thằng nhóc này cả ngày rèn luyện thân thể sao lại mắc bệnh được, bà lo nghĩ quá rồi"

Nói xong, khẽ vỗ vai vợ mình tiến vào trong nhà. Thấy chồng nói vậy mới thôi gạn hỏi con trai rồi cả nhà chuẩn bị bữa cơm chiều kết thúc một ngày lao động vất vả.