Chương 11: Những đứa trẻ đáng yêu

Hành Trình Vô Tận

Chương 11: Những đứa trẻ đáng yêu

Đạt được Mangekyou Sharingan, cấp độ tăng vùn vụt như hỏa tiễn làm hắn cười không khép nổi miệng, hàng ngày tăng cường luyện tập sử dụng cặp mắt mới một cách thuần thục vừa bí mật hơn tránh Danzo phát hiện. Trong khoảng thời gian đặc biệt này, nhất là khi mồi sắp vào miệng lại tuột khỏi tay làm Danzo vô cùng tức tối, hắn ta gần như xuất toàn bộ lực lượng Root một phân nhánh của ANBU do chính hắn đào tạo bí mật.

Âm thầm tu luyện khoảng một tuần thì căn nhà nhỏ này đón tiếp hai vị khách đặc biệt làm hắn vô cùng sửng sốt.

"Anh hai, mau mở cửa!"

Đang dọn dẹp phòng bếp thí nghe tiếng gõ cửa kèm một thanh âm non nớt cố gắng gọi hắn. Vội vàng bỏ tạp dề ra chạy ra ngoài xem có truyện gì mới thấy trước cửa có hai đứa nhỏ mới khoảng năm tuổi một nam một nữ, đúng là một đôi song sinh vô cùng đáng yêu. Mặt hắn như đơ ra nhìn hai đứa bé đang kéo tay áo mình, phải tới khi chúng khẽ gắt mới hoàn hồn lại

"Anh hai sao vậy!"

Khẽ xoa đầu hai nhóc, Niran trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, có lẽ ở thế giới này người thật sự quan tâm đến hắn chỉ có thế là bọn nhỏ này, chúng chính là hai đứa em yêu quý bị gia tộc đưa đi khi cha mẹ mất. Khác với người anh phế vật, chúng từ bé đã có tư chất tốt lại vô cùng thông minh nên được gia tộc đưa đi đào tạo. Lúc đầu bị tách ra với anh hai làm tụi nhỏ vô cùng tức giận nhưng không làm được gì, mới đấy thôi đã qua ba năm rồi còn hắn đã không còn là Niran trước kia

"Hai em lớn quá, Aki và Hoshi có nhớ anh hai không"

Ánh mắt đầy yêu thương nhìn hai đứa, có lẽ trước kia thiếu hụt tình cảm làm hắn vô cùng xúc động, không những có cha mẹ còn cả hai đứa em ở thế giới này nữa.

"Chúng em tất nhiên nhớ anh rồi phải không Hoshi"

Đứa bé trai là Aki lên tiếng khẳng định cùng Hoshi liên tục gật đầu.

"Sao hai đứa được về nhà vậy, mau nói cho anh biết?"

Thời gian đã ba năm bỗng một ngày cả hai về nhà làm hắn khá nghi vấn.

"Tụi em chốn đi đó, bọn họ còn lâu mới cho tụi em ra khỏi cấm địa gia tộc"

Lần này giọng chúng có vẻ nhỏ dần, chắc sợ ông anh la mắng vì không nghe lời người lớn.

"Thế kể anh nghe cuộc sống ở đó như thế nào, hai đứa có bị la mắng hay ai bắt nạt không?"

Nhìn tụi nhỏ sợ sệt làm hắn không nỡ la mắng nên hỏi tiếp.

"Thi thoảng vẫn bị, chủ yếu do đòi về nhà thăm anh hai"

Giọng nói có vẻ buồn rầu nhưng lại vội la lên:

"Em có món quà cho anh đấy! Mau lấy ra đi Hoshi"

"Nó đây nè!"

Hoshi vội lấy từ cái bọc sau lưng ra một cuộn giấy nhỏ bến trên ghi đầy chữ tuy khá xiên vẹo nhưng cũng đọc được

"Chúng em chép lại từ bí thuật tu luyện trong cấm địa ra"

"Hừ! Bọn em nghe nói họ đối xửa với anh rất tệ nên đã bí mật chép ra một tờ giấy rồi mang theo đưa cho anh đấy"

Ngạc nhiên nhìn tờ giấy trên tay tụi nhỏ ghi lại vô số bí thuật tộc Uchiha làm mắt hắn nhòe đi, có lẽ cuộc sống tẻ nhạt cô đơn không còn đeo bám hắn nữa.

"Cảm ơn hai đứa nhiều nhé, anh rất vui vì làm anh trai của hai em"

Là một kẻ không thể tu luyện, mọi ánh mắt khinh bỉ cùng chê bai từ dân Làng cho tới gia tộc làm cuộc sống của Niran khi xưa vô cùng hắc ám, cùng đó khiến hắn không thể đạt được nhẫn thuật tu luyện của gia tộc nên tới bây giờ dù đã tới cấp bậc Kage nhưng ngay cả Hỏa Độn: Hào Hỏa cầu chi thuật (Katon: Goukakyuu no Jutsu) cơ bản nhất còn chưa có luyện qua, nếu để ai biết được chắc phải cười rụng răng mất nhất là đối với tộc nhân Uchiha chuyên về Hỏa thuật.

Nhìn hai đứa nhỏ tỏ ra rất vui mừng vì giúp đỡ được anh hai, Niran âm thầm tính toán lại làm thế nào đưa hai đứa nhỏ khỏi làng trước khi tộc Uchiha bị huyết tẩy.

"Khoảng bẩy tháng nữa anh sẽ rời làng, hai đứa có muốn rời đi theo anh không?"

Vừa ngẫm nghĩ vừa hỏi hai đứa em, nếu chúng còn hơi sợ sệt gia tộc thì hắn sẽ bí mặt đưa chúng đi, dù không thuận lợi lắm nhưng hắn cũng hết cách rồi.

"Đi đâu vậy anh hai, sao phải rời làng chứ?"

Aki và Hoshi cảm thấy khó hiểu, ngước đôi mắt lên nhìn anh chúng với nét tò mò nồng đậm.

"Việc rất quan trọng, anh muốn hai đứa theo anh ra thế giới bên ngoài kia không cần chịu mọi người giám sát nữa, như vậy ba anh em mình có thể sống với nhau. Anh hai nhất định sẽ nuôi hai đứa thật tốt, trắng trẻo mập mạp còn đưa đi nhiều nơi vui chơi nữa, ha! ha!"

Hắn cười khan một tiếng, có vẻ thấy giọng điệu của mình khá giống quái thúc thúc đang dụ dỗ trẻ em vậy.

"Hay quá!"

Hai đứa mắt sáng lên cùng nhảy nhót quanh hắn, có lẽ điều kiện dụ dỗ của hắn quá hấp dẫn hơn nữa chúng ước mơ lớn nhất không phải được sống cùng anh hai sao.

"Thời gian không còn sớm nữa, cả hai mau quay về cấm địa tránh mọi người nghi ngờ, bảy tháng nữa anh hai sẽ tới đón"

Nghe thấy hắn nhắc nhở, hai đứa nhỏ vội vàng quay về vừa đi vừa ẩn nấp như hai con sóc nhỏ đi đêm vậy làm hắn bật cười. Không quá an tâm, hắn bí mật theo sau tới khi cấm địa trước mặt mới thả lỏng quay về.