Chương 6: Nghịch Cảnh

Hắc Tử Truyền Kì

Chương 6: Nghịch Cảnh

Như kế hoạch ban đầu, chỉ có 2 đứa nó lên đường về Vũng Tàu, tôi thì ở lại. Chúng nó có gia đình và tôi cũng có, tôi cũng cần quay trở lại quê mình nên việc mạo hiểm đi với chúng nó với tôi là không cần thiết. Trưa Sài Gòn tháng 8, nắng nóng thiêu đốt mọi thứ trên đường, Chiếc Roll Royce đằng nhẹ nhàng lướt đi trên đại lộ Nguyễn Văn Linh, dù ngồi trên siêu xe mát lạnh mà 2 thằng chúng nó coi bộ đăm chiêu lắm. Tôi thì đì đùng trên chiếc Can Am chạy trước. Ngay từ Chân cầu Phú Mỹ, hằng hà xa số xe cộ từ xe máy tới xe hơi bị bỏ lại mục nát trên đường, kẹt xe rồi!.Tôi bảo chúng nó đợi ở dưới rồi lách qua lách lại leo lên cũng chỉ đến được lưng chừng cầu. Đành xuống xe đi bộ, cách đây gần 1 tháng mấy chiếc máy bay đã đánh sập cầu Sài Gòn, Cầu Bình Triệu và các cầu khác duy chỉ có cầu Phú Mỹ tôi không thấy bị bỏ bom nên mới đinh ninh cây cầu còn nguyên. Giữa nắng nóng tôi luồn qua đống xe cộ bắt đầu rỉ sét trên đường, trong 1 số xe mấy con rab chui vào rồi chết cứng trong đó nên tôi bắt đầu trèo lên nóc xe rồi nhảy từ chiếc này qua chiếc khác.

Lên gần đến giữa cây cầu thì đã nghe mùi xác chết nồng nặc xông lên và tiếng chim ăn xác kêu keng két khắp nơi, tiến tới chút nữa thì quả là 1 bãi chiến trường khổng lồ hiện ra trước mặt. La liệt là xác chết và xe cộ bị đốt cháy đen, đám chim ăn xác bâu lại từng bầy mổ xẻ làm cho không khí càng kinh tởm hơn nữa. Ở giữa cây cầu thủng 1 lỗ lớn lồ lộ sắt thép và thổi tung hàng tản bê tông lên mặt đường, phía bên kia là hàng rào thép gai dày đặc. Quan sát một hồi tôi đã hiểu ra vấn đề. 1 lực lượng nào đó có nhiệm vụ trấn giữ cây cầu, hàng ngàn người trên cầu đang trong cơn hoảng loạn vì bọn Rab cấu xé đằng sau cứ lao tới rồi cũng vỡ trận như bên cầu Kênh Tẻ, họ giật mìn làm sập cầu nhưng kết cấu cầu cũng tốt nên chỉ thủng 1 lỗ rõ to giữa mặt đường.

Quay lại báo cho tụi kia tình hình, Thằng Trung thì đòi đi đường vòng nào đó để về Vũng Tàu nhưng giờ đã quá trưa, nếu vậy thì sợ không kịp. Thằng Hùng quyết định lội bộ qua cầu rồi kiếm xe sau. Tôi đắng đo 1 hồi rồi đề nghị chúng nó hay là để mai nhưng cả 2 đều không đồng ý vì tụi nó đã chờ quá đủ rồi. Suốt cả thời gian qua tôi luôn ở vị trí đưa ra quyết định, áp lực đè nặng trên vai, đôi khi cũng cự cãi với 2 thằng vì nhiều vấn đề nhưng riêng lần này tôi sẽ tôn trọn quyết định của tụi nó. Thằng Trung suy nghĩ 1 hồi lầu rồi quyết định nghe theo thằng Hùng vì ít ra bây giờ tụi nó cũng đã được vũ trang đầy đủ, Việc tìm được gia đình là trên hết, nếu tìm được sẽ quay lại lấy nhu yếu phẩm sau. Kế hoạch có lẽ cũng an toàn, tôi phụ chúng nó dỡ đồ trên xe xuống, 2 thằng không mang vác nhiều, chỉ đủ sinh tồn trong 1 tuần. Khi ở nhà tôi đã nhiều lần dặn dò chúng nó các kỹ năng cũng như yêu tố cần thiết, thằng Hùng cũng là 1 thằng thông minh nên không có tôi thì có lẽ chúng nó cũng sẽ vượt qua được.

2 thằng cởi áo bịt mặt rồi bắt đầu lội qua đống xác chết, hàng bầy chim thấy động bay lên kín cả 1 vùng trời, tôi đứng trên nóc xe chới với nhìn theo mà cảm xúc lẫn lộn. Mãi cho tới khi tụi nó đã khuất dần sau đám xe cộ bị bỏ lại tôi mới quay về. Ngồi lên chiếc oto đề máy để hơi lạnh phả vào người, cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy tâm trí và tôi bắt đầu cuộc đối thoại đầy mâu thuẫn với bản thân. Lỡ chúng nó có chuyện gì thì sao? lỡ chỉ có 1 mình liệu tôi có sống được? hay là bám theo tụi nó ngay lúc này sẽ còn kịp?. Tôi cứ ngồi, đắng đo và suy ngẫm cả giờ đồng hồ nhưng sống sót là trên hết, tôi không thể mạo hiểm, tôi nghĩ về gia đình, về tương lai, tôi nghĩ tôi sẽ làm được.

Thú thực là tôi chưa lái xe oto bao giờ cả, chiếc Roll Royce cứ cà giật cà giật mỗi khi tôi sang số, vật vã mãi cũng về tới nhà với cục siêu phẩm triệu đô móp méo khắp nơi. Lại khệ nệ ôm đống đồ hộp, gạo mắm vào nhà. Tôi xếp lại đống lương thực, súng ống, cho thêm đạn vào ổ tiếp,kiểm kê lựu đạn, quét dọn nhà cửa…. tôi cứ làm 1 cách tỉ mẩn.Đơn giản vì tôi phải làm việc để quên đi sự cô đơn này, tôi bắt đầu hối hận vì đã không đi cùng chúng nó, có lẽ giờ này cả 2 đã đi tới đâu đó rồi, cái cảm giác ở lại đằng sau làm tôi khó chịu vô cùng. Tôi bắt đầu an ủi rằng chúng nó sẽ trở lại. Đến ngày hôm sau thì tôi bắt đầu quá trình bị stress, trong lòng luôn cảm thấy sự nặng nề, sự hối hận vì điều gì đó. Đến chiều thì tôi lái xe ra chân cầu đứng đợi, tôi đợi chúng nó quay lại. Nghe thật điên khùng nhưng tôi làm thế thật, ra khỏi xe rồi lại đi vào, có lúc lại leo lên cầu nhìn với sang với cái hy vọng mong manh nào đó sẽ thấy bóng dáng 2 thằng khật khưỡng chạy tới gọi to "anh ơi! cứu em!". Tôi cứ như thế cho tới ngày thứ 4 kể từ khi chúng nó bỏ đi, cứ đợi ở chân cầu từ khi bình minh đến chiều tối mặc cho nắng mưa.

Hoặc là ông trời có mắt, hoặc là chúng nó quá may mắn. Từ đằng xa 2 thằng nó lật đật tiến lại thật, tôi cười ha há rồi kéo 1 tràn AK làm cho đám chim muôn bay tung lên trời. Tôi thì tay bắt mặt mừng nhưng vẻ mặt 2 thằng đã nói lên tất cả. Thằng Trung gục xuống chân tôi rồi rơm rớm nước mắt, tôi hiểu nên không nói gì cả. Đưa cả 2 về nhà, chúng nó cũng chỉ ăn qua loa cho có rồi cứ im lặng mãi thế, có lẽ khóc không thành lời nữa rồi. Mãi lâu sau tôi mới nghe lại câu chuyện, chiều tối chúng nó tìm được 1 cái xe máy rồi phóng thẳng về Vũng Tàu, dưới đó cũng hoang tàn cả rồi,chúng ngủ đêm ở 1 cái đồn Công An rồi sáng ra 2 thằng tìm về nhà. Nhà thằng Trung thì máu me vương vãi khắp nơi. Nhà thằng Hùng thì khóa cửa nhưng nó đi khắp thành phố suốt 2 ngày mà cũng không tìm được gì, nó để lại mảnh giấy nguệch ngoạch vài dòng với 1 hy vọng mong manh rồi trở lên đây.

Tôi tính để 2 thằng bình tâm rồi bắt đầu rủ chúng nó lên Ban Mê Thuột, suốt mấy tuần để cho khuây khỏa tôi rủ chúng nó ra ngoài nhiều hơn, thậm chí cũng có đốt phá 1 chút. Ban ngày thì chúng tôi đi tìm nước ở xung quanh, lùng sục mấy căn biệt thự để tìm xem có gì chơi, đôi khi còn đi chơi bóng rổ, ban đêm thì vác súng lên sân thượng tập bắn bằng bia thật. Khi thấy 2 thằng đã ổn, tôi định 1-2 hôm nữa thì khởi hành nhưng dự định cũng chỉ là dự định.

Căn nhà đó cách chỗ chúng tôi 2 khu phố, nhà tôi đường số 3 thì căn nhà đó nằm trên đường số 9. Căn nhà đó cũng tĩnh lặng như những căn khác.Lúc đó là 4h chiều, trời khá mát, sau 1 hồi đi tới đi lui mà không có gì chơi tôi đề nghị phá cửa căn nhà xem có gì hay không vì nó là căn to đẹp nhất khu phố. Tôi cột trái lựu đạn bằng băng dính, rút chốt rồi chạy ra ngoài. Tiếng nổ chát chúa và mảnh cửa văng khắp nơi. Thằng trung không nói không rằng ôm súng hùng hục lao vào, cũng như bao lần trước không có "Ai" cả. Đúng là nhà của đại gia, hũ rượu rắn to dễ đến cả 30 lít, trên tường thì đầy đầu bò đầu gấu nhìn như thật, lòng vòng ở nhà bếp và phòng khách tôi chỉ tìm được cây kiếm nhật là có giá trị, thằng Trung xin mãi mà tôi không cho. Kiếm nhật thường đi theo bộ, trên giá có 1 cây tôi đã lấy còn 1 cây nữa ở đâu không thấy. 3 thằng thay nhau cầm kiếm chặt chém linh tinh 1 hồi tôi bảo đi về nhưng thằng Trung không chịu, nó bảo phải tìm cho được cây còn lại. Thế là nó lò dò lên lầu 2, và nó tìm thấy cây kiếm thật.

Cây kiếm được cắm vào bụng ông chủ nhả, còn ông chủ nhà thì đã cắn phập vào bả vai của nó. Tôi rùng mình đưa súng bắn ngay đầu làm cả hắn và thằng Trung lộn mấy vòng từ cầu thang xuống đất. Thằng Trung xô hắn ra bắn thêm mấy phát rồi đưa tay lên vai bịt vết thương lại, tôi dỡ tay nó ra, vết thương sâu hoắm và trào máu liên tục theo nhịp mạch của nó. Nó đau đớn ngồi xuông salong, tôi và thằng Hùng không biết phải làm gì cả, tôi bảo cứ về nhà rồi hãy tính nhưng thằng Hùng không chịu, nó đòi phải xữ lý vết thương ngay. Nó vào bếp lấy 1 con dao rồi đòi cắt vết thương cho rộng ra để loại bỏ nước dãi sau đó sẽ băng lại. Tôi dặn thằng Trung đè chặt về thương rồi chạy đi tìm khăn cầm máu, còn nó thì mếu máo và bắt đầu khóc lóc 1 cách bất bình tĩnh. Thằng Hùng mài mũi dao rồi cẩn thận khứa vào bả vai thằng Trung. Tôi thì chỉ biết lau máu mỗi lúc chảy ra 1 nhiều và bảo nó rằng sẽ không sao đâu. Xong xuôi thì thằng Trung đã ngất đi từ bao giờ, trời thì tối hẳn về cũng không kịp. Tôi lập tức nhào ra xe lấy mấy chai nước rồi khóa cổng trước khi tụi rab mò tới, tối nay chúng tôi sẽ ngủ lại đây. Tôi biết sau khi bị cắn nó sẽ lên cơn và thành rab nhưng không biết là bao lâu, cứ 5 phút 1 lần tôi kiểm tra đồng tử thằng Trung xem đã giản ra và đổi màu chưa. Thằng Hùng coi bộ đã mệt nằm vật ra ghế rồi nó hỏi:

-Anh Khóa cửa rồi hả anh Minh

-Anh khóa rồi

-Em nghĩ nó qua không được, hay là…

-Được hay không cũng phải để nó sống, giết nó bây giờ là giết người!


Tôi cắt lời, nó cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên xé rèm cửa cột chặt chân tay thằng Trung lại.

2 chúng tôi cứ ngồi đó chờ đợi, ngoài đường lũ rab đi lại khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không thấy chúng tôi qua cánh cửa bể. Chúng tôi không chờ thằng Trung lên cơn để cắm phập vào đầu nó 1 viên đạn, chúng tôi chờ nó chết hoặc nó sẽ lên cơn và làm gì nữa tôi không biết. Không khí ngột ngạt kinh khủng, thằng Hùng quyết định đứng dậy đi đâu đó.

Tôi hỏi:

-Em đi đâu?

-Kiểm tra trên lầu, em không muốn còn 1 con nào lao xuống đây.

-Để anh đi với em

-Thôi! không cần.

Nó đi lên lầu, quá tam thì 3 bận, thằng Trung thì bị cắn, 2 thằng con lại thì bị vây bởi đám rab bên ngoài cho tới lúc trời sáng nên tôi chẳng nghĩ ra 1 cái hoàn cảnh nào tệ hơn được nữa. Ấy vậy mà 1 đêm tôi mất 2 thằng em, 1 tràn súng chát chúa nổ lên làm sáng cả căn nhà. Tôi phi nhanh lên cầu thang rọi đèn pin thì thấy 3 con rab tóc tai lù bù đè thằng Hùng ra giữa hành lan cắn ngấu nghiến, thấy tôi cả 3 đang tính nhào tới thì tôi kéo cò bắn hạ cả 3 con. Thằng Hùng nằm bất động, mạch đã tắt.

Tôi cúi đầu chống 2 tay lên đầu gối thở dài 1 hơi. Hùng nó cẩn thận lên kiểm tra rồi mở cửa từng phòng, 3 con 1 lúc nó trở tay không kịp, bị cắn vào mặt vào cổ. Cả gia đình này dùng vacxin, ông chủ nhà có lẽ cho vợ con uống thuốc ngủ rồi rạch bụng chết nhưng không ngờ tất cả đều lên cơn trước dự định nên mới ra sự thể như thế này.

Chưa kịp biết phải làm gì bây giờ thì ngoài cổng sắt cả đám rab xúm lại xô cửa rầm rầm bởi tiếng súng của thằng Hùng, tôi nhanh chân chạy xuống thì thấy thằng Trung vừa giãy giụa vừa nhìn tôi trừng trừng miệng thì chảy dãi lòng thòng.

Qủa thật bấy giờ tôi không biết phải làm gì hết, chẳng có 1 cái kế hoạch hay là 1 cái phương giải quyết nào cho tình huống này, 1 thằng bị cắn chết, 1 thằng biến thành rab, ngoài kia thì hàng chục con bắt đầu xô cổng vào và mỗi lúc 1 đông thêm.


Không! tôi không thế chết được, không phải bây giờ. Hôm nay là quá đủ rồi, thay đạn rồi móc thêm 1 quả lựu đạn ra tôi ném ra cổng. Qủa lựu đạn thổi bay cả cánh cổng lẫn lũ rab ngoài đó, tôi ném tiếp 1 trái flash làm mù rồi chạy băng qua lũ chúng nó. Kiên nhẫn hết sức để không phải bắn bất cứ con nào. Tôi bỏ chạy thục mạng, chạy hết sức có thể. 1 con, 2 con rồi ba con bắt đầu bám theo. Tôi vẫn chạy, cách nhà còn đúng 100 mét tôi đã nghe tiếng rầm rập của cả đàn bàm theo mình, có lẽ là hơn 20 con. Thở dốc, tôi quay lại và bắn chúng, bọn chúng vẫn điên cuồng lao tới, thay tiếp băng đạn thứ 2 tôi bắn gục nốt những con còn lại. Lại chạy, cách nhà còn đúng 20 mét thì 2 còn rab lững thững nhìn tôi rồi lao tới. Tôi quăng súng xuống đất, tuốt kiếm ra từ trong vỏ. Chẻ cả 2 làm đôi.

Từ 2 đầu đường chúng vẫn kéo lại, bao nhiêu tôi chẳng rõ, chỉ nhở là tiếng rầm rập và tru làm náo động cả 1 khu phố. Tôi chạy lại nhà, bu lên cổng rồi trèo qua, chúng nó đã đến. lại xô cửa, lại hét lên, với tay lên. Tôi mở cửa kéo rồi vào nhà. Mặc cho chúng đập cửa tôi vào bếp, rót ly nước ngồi xuống và uống cho đã khát.