Chương 1014: Truyền Vị

Giới Thần

Chương 1014: Truyền Vị

Nghe tới một chữ "quà" này một đám đệ tử ai nấy như đổi tính biến thành trẻ con.

Cặp mắt vốn chứa đầy lãnh ngạo chốc lát liền hóa thành một đám đom đóm hối hả nhìn thẳng tới chỗ Thiên mong chờ.

Khí chất hệt như trẻ con được quà, khác biệt với một giây trước đó như trời vực

Trong đám đó, phân thân Bạch Vạn Kiếm cũng nháy cái liền mở to mắt, tay theo bản năng muốn chen lên trên.

3 lão đầu tông sư lại không nhận thức chút nào sự vô sỉ của mình, trực tiếp liền chen lấn lên trên.

Dược Thiên Kiều Vợ Chồng không chút nào tôn ti cũng nhào vô tranh chỗ với cha mình.

Thượng Quan Hồng Nguyệt xinh đẹp mở lớn mắt to.

Trong đám đó còn một thanh niên tóc trắng, giữa trán có 3 gạch chữ xuyên, tay bóp thiên cơ ấn, cũng cùng lúc chen lên.

Lúc này Thiên một tay kéo mỹ nhân Dược Hồng Nhan một tay bắt quyết, Thấu Thiên Kính lóe lên một cái phía sau liền tịch quyển.

Một mảnh không gian chân chính bị nó "hốt" đem đi, tất nhiên là cả luôn 1 tòa Tru Thần Trận và 72 vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn.

Sự việc khởi đầu ồn ào, kết thúc lại lãng nhách này diễn ra, sau đó liền dọn trống cả đường đi.

Thiên dẫn đầu đi vào, một đám đệ tử lẽo đẽo đi theo, nửa bước cũng giành chen lấn lên trước, ánh mắt trông đợi

Đi tới tầng không giáp ranh trận pháp phòng hộ, vốn dĩ trận này không ai phá được, muốn vào chỉ ghét được sự cho phép của bên trong hoặc có lệnh bài nhưng mà bây giờ.

Thiên thậm chí chẳng thèm những thứ đó, tay phải nhẹ búng một cái

"Tạch.....roạc...."

Trận pháp kiên cố vô địch liền như đậu hủ bị xé ra lỗ lớn.

Hắn ung dung bước vào, một đám đệ tử cũng nhanh chân theo kịp trước lúc trận pháp chắp vá

Thiên Kiếm Môn vẫn như vậy không thay đổi, chỉ khác là nó hiện giờ trông có vẻ vắng teo.

Cả một môn phái lớn nhất Hạ Thiên Vực bây giờ trông có vẻ dìu hiu quạnh quẽ đến kỳ lạ.

Hơi thở mục nát của ôn dịch đã tràn đến đây hơn nữa có vẻ còn chết không ít đệ tử.

Trước kia hắn thu 10 vạn đệ tử làm học đồ, đó chỉ là số lẻ

Còn lại là một lượng lớn nằm trong các đại thế gia căn bản khinh thường không thèm nghe giảng, một phần khác là các đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền ai nấy đều cao ngạo tự tác, rất là xem thường đám học đồ mạt rệp như bọn họ.

Tại vì như thế, cho nên lúc ôn dịch tràn tới hạ thiên vực các bình đẳng dân chúng, tầm thường nhân loại đều tôn theo Thảo Mộc Tông mà được bảo toàn.

Một đám đệ tử mạt rệp tầm thường 10 vạn người này cũng vì có giả đan mà được bảo toàn, chỉ có đám người cao ngạo tự cho mình là đúng đó mới gặp thiệt thòi

Ôn dịch mãn tính của Thu Vô Thần thả ra mang tính tích lũy, khi nó tích lũy từ đó tới nay đã được 10 ngày, độc ôn đã đủ sức giết được cả thánh nhân, hà huống chi một đám ngu dốt chỉ có tu vi nhân cảnh.

Do đó, Thiên Kiếm Môn mới có tràng cảnh thế này

Vừa nãy đám thánh nhân trưởng bối một lòng bắt giữ hắn cũng không phải chỉ đơn thuần tham lam vì tông sư cấp luyện khí của hắn mà còn vì muốn ép ra bện pháp cứu chữa độc ôn.

Bọn họ nghĩ rằng, chỉ có bắt giữ hắn mới là bện pháp toàn diện nhất, thu được lợi ích lớn nhất, đáng tiếc lại là bện pháp ngu xuẩn nhất.

"Bạch môn chủ, ngươi còn nhớ lời hứa trước đây không?"

Trước đại điện, Bạch Vạn Kiếm mặt mũi hồng hào, trung tuần trung niên nam tử này khí chất sắc bén mà lại ôn hòa, hiền lành nhưng không mất uy nghiêm.

Chỉ có riêng 2 thanh niên bên cạnh lão là có chút đặc thù, vì ánh mắt bọn họ khi nhìn tới Thiên lại chứa đầy địch ý.

Thiên không hiểu vì sao nhưng cũng không rảnh đi quan tâm, chỉ có một đám đệ tử lúc nhúc phía sau là mới rảnh để ý, ai nấy đều thần tình giết người mà nhìn tới Long Minh và thanh niên bên cạnh.

"Đương nhiên Nhớ rõ, huynh đệ...bí cảnh chỉ nửa ngày liền mở ra, lúc đó Vạn Kiếm Thiên Bi tùy ý cho ngươi tham ngộ"

"Vậy được, nửa ngày nữa ta tới"

Thiên đối với lão nhân này không có địch ý nhưng cũng không có giao tình

"Có điều, từ lúc ngươi trở về...ta liền có thay đổi"

"Uhm" Thiên hơi dừng bước chân

"Tiểu huynh đệ ngươi thân mang dị số, tương lai phi phàm...Thiên Kiếm Môn ta không có người tài đức, vạn năm cơ nghiệp không biết...ngươi có hay không hứng thú"

"Ah...sư phụ, ngươi sao có thể?!!!" Long Minh lập tức hốt hoảng hét lên, thái độ có chút vô lễ

Hắn sao có thể không hốt hoảng, Thiên Kiếm Môn này vốn từ rất lâu rồi đã là trên danh nghĩa đồ vật trong tay hắn.

Giờ sư phụ sao lại có thể truyền lại cho kẻ khác, hơn nữa lại còn là một kẻ phàm phu ti tiện mà hắn xem thường ah

"Sư phụ, ngươi không thể nhầm lẫn, Thiên Kiếm Môn sao có thể giao cho hắn...ti tiện chủng tộc như hắn tư cách gì được làm môn chủ"

Lấy lại bình tĩnh, Long Minh lần nữa như phún hỏa mà nói, giọng thét lên chứa đầy không cam lòng.

Nhưng mà bản thân hắn lại vượt qua giới hạn của mình, vì lúc này hắn chạm tới một người

Hoàng Thanh Thiên.

"Sư phụ, ngươi già rồi hồ đồ rồi sao...ngươi...áhhhhh"
Nhưng hắn lời còn chưa thể xong liền lập tức phải dừng lại

Lập tức, một loại sát khí âm trầm từ khắp mọi nơi áp tới, không gian thoáng chốc đống kết, nhiệt độ nháy mắt về 0 sau đó kéo về âm độ.

Bầu không khí trong ngắn ngủi liền trở thành một loại tử vong như lâm địa ngục tu la