Volume 1 Prologue Part 2

Gate - Thus The JSDF Fought There

Volume 1 Prologue Part 2

"Nếu tôi có thể nói thì đây quả là một sự nhục nhã cực lớn. Thưa bệ hạ, tôi muốn biết bệ hạ nghĩ như thế nào về sự mất mát chưa từng có này, liệu bệ hạ có một biện pháp cụ thể nào không.?"

Marquis Carzel, một thành viên thượng viện và cũng là một quý tộc thẳng thừng đưa ra những từ ngữ sắc bén trong khi đang đối mặt với hoàng đế Molto Sol Augustus đang ngồi trên ngai vàng trung tâm của tòa nhà thượng viện.

Nếu là các nghị sĩ trong hội trường này thì ông ta tin rằng cho dù nói chuyện với hoàng đế với thái độ đó thì vẫn được cho phép và thậm chí là được động viên nữa.

Đó là một hội trường mờ ảo.

Một tòa thượng viện bằng đá, với một phong cách nghiêm túc, ít có những trang trí lạ mắt, trong khi toát lên sự tĩnh lặng và trang nghiêm. Những con người với vẻ mặt nghiêm trọng ngồi xếp hàng dọc theo bức tường hình tròn bao quanh khu trung tâm.

Số lượng người là 300, là đại diện của cấp bậc chính quyền của vương đô, họ là những nghị sĩ thượng viện.

Ở đế chế, có vài cách để trở thành một nghị sĩ thượng viện, đầu tiên là được sinh ra trong một gia đình quyền lực. Tầng lớp quý tộc thì khá hiếm ở bất kỳ quốc gia nào, nhưng ở nơi đây vương đô của đế quốc thì có câu nói chỉ cần ném gạch tùy ý sẽ trúng ngay một quý tộc. Theo đó cho thấy, muốn trở thành nghị sĩ thượng viện thì cái danh quý tộc không có chút tác dụng nào cả. Chỉ có thành viên gia tộc đủ uy tín để gọi là quý tộc trong quý tộc thì mới có khả trở thành nghị sĩ thượng viện.

Nhưng liệu có phải một người không sinh ra trong gia đình quyền lực hoặc có uy tín cao thì mãi mãi sẽ không thể trở thành nghị sĩ thượng viện. Con đường mở ra cho họ là trải qua công việc của bộ nội các hoặc là trở thành đại tướng trong quân đội.

Quan lại là một tồn tại không thể thiếu cho việc quản lý sự rộng lớn và phức tạp của đế chế. Nếu không được sinh ra ở một gia đình có quyền lực nhưng là một quý tộc sở hữu tài năng và mục đích thì họ có phương pháp là chọn trở thành quân sĩ hoặc quan lại. Ở quan trường hoặc quân doanh cái họ cần là kỹ năng thực hành. Cho dù họ là con thứ 3 của gia tộc mà cái danh quý tộc chỉ để cho có thì nếu họ có năng lực cùng chịu khó làm việc và may mắn thì vẫn có thể đi tiến trên con đường đó.

Có tổng cộng sáu loại bộ nội các, thủ tướng nội các, bộ nội địa, bộ tài chính, bộ nông nghiệp, bộ ngoại giao và bộ hoàng cung. Đối với người chọn con đường quan lại hoặc quân nhân mà trải qua công việc của bộ nội các hoặc đại tướng quân đội thì khi về hưu họ sẽ được cất nhắc làm nghị sĩ thượng viện.

Nói thêm là cho dù là một người bình thường, trong quân đội, vẫn có thể thăng hạng. Hay nói cách khác khi họ trở thành sĩ quan họ sẽ được trao tặng hạng hiệp sĩ và khi hạng của họ tăng họ thậm chí sẽ trở thành quý tộc.

Marquis Carzel được sinh ra trong một gia đình mang chức vị nam tước không phải gì cao lắm trong giới quy tộc. Từ đó, ông ta bắt đầu tiến bước trong sự nghiệp, làm việc trong bộ nội các và trở thành nghị sĩ thượng viện. Những nghị sĩ thượng viện mà đạt được thông qua sự cố gắng như thế thì có xu hướng giữ vững hình tượng và trách nhiệm vô cùng nghiêm túc. Hay nói cách khác họ rất hay lo xa và những người như vậy thường là cái gai trong mắt của những người ngang hàng với họ. Và nếu họ càng được đối xử như vậy thì lời lẽ của họ càng sắc bén và càng tích cực hơn.

"Rõ ràng là một sự sai lầm khi chúng ta bắt cóc vài người của ngoại quốc và đưa ra kết luận cho rằng chỉ có những kẻ không có ý chí chiến đấu sống ở đó."

Ông ta nhấn mạnh để hoàng đế phải trả lời, ông nói rằng phải bỏ nhiều thời gian để do thám hơn, để có thể thách thức họ bằng ngoại giao chính trị. để biết được họ có khả năng như thế nào.
Hiện tại thì tình hình vô cùng tồi tệ.

60% quân đội đế chế đã bị tiêu diệt trong cuộc viễn chinh đó. Mặc dù không phải không thể phục hồi, nhưng sẽ mất nhiều thời gian và tiền bạc. Và vấn đề quan trọng hơn là giữ vững bá quyền của đế chế chỉ với 40% lực lượng. Nhưng làm sao được?

trong suốt 3 thập kỉ từ khi hoàng đế Molto lên nắm quyền, ông ấy đã sử dụng quân sự như phương pháp ngoại giao. Ông chiến tranh với các nước láng giềng, lãnh chúa trong nước và những gia tộc, sử dụng sức mạnh để đe dọa và giải quyết các tranh chấp, áp đặt nền hòa bình của đế chế lên mọi người. Không có cách nào để khiến cho các quốc gia khác biểu hiện lòng trung thành đối với hoàng đế ngoài cách sử dụng sức mạnh quân sự tuyệt đối và ông ta sẽ phá hủy những ai dám chống lại.

Sức mạnh áp đảo của hoàng đế không làm gì khác ngoại trừ khiến cho sự bất mãn ngầm của mọi người càng hướng về đế quốc. Đế chế được phép tự hào vì sức mạnh quân sự của mình.

Nhưng giờ đây đội quân hùng mạnh đó dưới sự cai trị của hoàng đế đã bị thiệt hại khủng khiếp quá nửa thì liệu các nước láng giềng, các gia tộc, các lãnh chúa lâu nay vẫn bất mãn sẽ có động thái như thế nào.

Marquis Carzel một đại diện với thái độ theo chủ nghĩa tự do hướng về hoàng đế, chiếc áo khoác phất phới trong khi ông vung tay vào không khí rồi cao cao giọng nói

"Thưa bệ hạ, bệ hạ tính dẫn dắt đế chế này như thế nào đây."

Khi Marquis Carzel nói xong thì ông ta ngồi xuống, hoàng đế khẽ cúi người ra phía trước nhằm để tỏ ra một thái độ trang nghiêm. Ông ấy vẫn vững vàng không hề trốn tránh và nhìn thẳng vào người vừa chấp vấn mình.

"Marquis, ta hiểu cảm giác của ông, quả thực là đối với những trận thua vừa rồi, ưu thế quân sự của đế chế đã tạm thời biến mất. Chẳng lẽ ông không ngủ được vì lo sợ quân đội của các nước láng giềng và các lãnh chúa sẽ bộc lộ sự căm phẫn và nổi loạn chĩa mũi thương về phía đế chế ư. Thật đáng thương thay."

Bầu không khí nghiêm trang của hội trường ngay lập tức bị phã vỡ bởi sự lẩm bẩm của một số kẻ khi nghe được câu nhạo báng của hoàng đế.

"Các vị nghị sĩ, ta muốn các vị hãy nhớ đến trận chiến với Aktek xảy ra 250 năm trước. Nhận được báo cáo nói rằng toàn quân đã bị tiêu diệt, những vị tổ tiên vĩ đại của chúng ta đã hành xử như thế nào? Các vị có nhớ đến lời của một phụ nữ đã khiển trách những quý tộc mà họ đã mất hết ý chí chiến đấu và dũng khí khi bắt đầu nghĩ đến chuyện hòa bình mà gần như tương đương với đầu hàng."

"Liệu các vị có nhớ lời người phụ nữ can đảm đó nói gì không "Mất 50-60 nghìn quân? Muốn bao nhiêu chúng ta sinh bấy nhiêu."

"Nếu các vị nhìn xuyên suốt lịch sử đế chế, thì những vụ nguy kịch như thế này xảy ra thường xuyên, cứ mỗi lần như vậy, hoàng đế, thượng viện, và người dân cùng đoàn kết một lòng để giải quyết sự khó khăn và thậm chí còn mở rộng lãnh thổ hơn nữa."

Lời của hoàng đế vang vọng khắp hội trường.

Đó là những gì mà các nghị sĩ đều hiểu rõ mà không phải nhắc lại.

"Chiến tranh không phải là một chuỗi thắng lợi bất tận, thế nên đừng có hỏi về trách nhiệm của trận chiến này. Khi bị thất bại, một người người chỉ huy phải chịu một trách nhiệm đến dường nào khi mất những binh sĩ của ông ấy. Ta không muốn tin vào điều đó, nhưng liệu ai đó ở đây cứ làm mất thời gian để phán quyết kẻ khác cho đến khi ngoại quốc công chiếm đế đô.

Các nghị sĩ thượng viện đều lắc đầu trước câu hỏi của hoàng đế.

Nếu không ai phải chịu trách nhiệm thì hoàng đế cũng không phải chịu. Carzel chặc lưỡi và nhận thấy rằng hoằng đế quá giỏi trong việc trốn tránh trách nhiệm. Nếu Carzel tiếp tục đưa ra những lời chấp vấn thì ông sẽ bị gắn mác là kẻ nhu nhược. Và trong cái bầu không khí này thì rất có thể ông ấy bị chỉ trích là đưa ra những phán xét vô nghĩa.

Hoàng đế tiếp tục.

Trong cuộc viễn chinh này, những đội quân tài giỏi, những pháp sư nhiều kinh nghiệm, những sinh vật cuồng bạo như orc goblin đều được chọn lựa và chuẩn bị.

Nhiều sự tiếp tế được sắp đặt, các cuộc huấn luyện đều được thực thi và họ được những vị chỉ huy giỏi dẫn dắt. Các vị có thể nói đó là một đội quân tinh nhuệ.

Một chỉ huy, một trăm tướng lĩnh, và quân đội đã cố gắng hết sức để hoàn thành mục tiêu."

Và chỉ trong 7 ngày.

Chỉ trong bảy ngày, kể từ khi Cánh Cổng mở, nếu chúng ta tính từ lúc quân địch bắt đầu toàn lực phản công thì chỉ có hai ngày. Chỉ hai ngày, toàn bộ quân đội chúng ta đã bị tiêu diệt.

Có vẻ như hầu hết các tướng lĩnh đã chết hoặc bị bắt, chúng ta chỉ nói có vẻ vì rất ít người có thể quay về.

Cánh Cổng đã bị quân địch chiếm đóng, chúng ta thậm chí không thể tiếp cận đồi Alnus vị trí của cánh cổng nữa, bởi vì nó hoàn toàn bị quân địch chiếm đóng.

Để chiếm lại nó, chúng ta cần phải tấn công với hàng ngàn kị binh, nhưng đồi Alnus được bao phủ bởi tử thi và một hồ máu đen kịt.

"Các ông biết vũ khí của địch khủng khiếp thế nào không. Bang Bang Bang. Khi bộ binh của địch từ rất ra phát ra âm thanh đó thì lính của ta đổ máu và ngã xuống. Tôi chưa từng thấy một phép thuật nào đáng sợ như vậy."

Nghị sĩ Godasen, một pháp sư kể về sự giáp mặt của mình với kẻ thù trong sự lo âu.

Ông ta và quân đội đã bị tàn sát như lá rụng bay theo gió, thậm chí không leo lên được một nửa ngọn đồi. Ông ta đột nhiên nhận ra được chỉ còn sự tĩnh lặng vây quanh mình, ông chỉ còn là người duy nhất còn có thể di chuyển và những cái xác người cùng ngựa chất đầy mặt đất.

Hoàng đế nhắm mắt và nói

"Quân địch đã sang phía bên này, hiện tại bọn chúng vẫn đang xây dựng căn cứ xung quanh cánh cổng nhưng trước sau gì chúng cũng sẽ bắt đầu một cuộc xâm lược chân chính. Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác là vừa phải chống lại kẻ thù thế giới khác và những quốc gia xung quanh.

"Phải đánh thì cứ đánh."

Earl Podawan, một hiệp sĩ già đầu hói, đứng ra cúi chào hoàng đế và lên tiếng ủng hộ chiến tranh.

"Đúng vậy, chỉ có hành động cứng rắn là có thể giải quyết được vấn đề. Chúng ta hãy tập trung lực lượng ở khắp đế chế và tiêu diệt bất cứ kẻ phản động hay chư hầu nào dám chống lại chúng ta và sau đó thuận đà đè bẹp luôn cả kẻ địch từ thế giới khác tại Alnus rồi tiếp tục công chiến xâm lược chúng một lần nữa."

Các nghị sĩ khác chế giễu ý nghĩ liều lĩnh của ông ta và lắc đầu nhún vai nói "Nếu chúng ta có thể làm như vậy thì nói làm gì." Nếu muốn tập họp toàn bộ lực lượng đế quốc thì chắc chắn phải bỏ qua trị an cùng phòng vệ. Sảnh hội nghị trở nên ồn ào vì những lời gay gắt liên tục.

Podawan đáp lại là đế chế nên giết hết những kẻ phản động, biến phụ nữ và trẻ con thành nô lệ và còn nhiều điều không tưởng nữa, tuy nó không thực tế nhưng trong lịch sử đế chế đã từng có những việc như vậy.

Vào thời gian khi xưa, lúc đế chế còn nhỏ yếu kẻ địch vây quanh thì khi chiếm được quốc gia nào thì họ cũng biến người thành nô lệ, phá hoại thành phố, phóng hỏa thành lũy, đổ muối vào đất khiến cho đất đai cằn cỗi, đảm bảo an toàn của họ bằng cách thay đổi cả môi trường sống.

"Cho dù chúng ta làm như vậy thì bằng cách nào chúng ta có thể đánh lại kẻ thù ở đồi Alnus, chúng ta tập hợp lực lượng lần nữa và tái lập lại màn biểu diễn thê thảm của ngài Godasen à."

Một câu hỏi vang lên từ góc căn phòng, Earl Podawan lộ ra một vẻ chua chát nói với sự không thoải mái.

"…. Vậy… Chúng ta nên tập trung tất cả lực lượng của các nước chư hầu. Kêu gọi toàn bộ mà không chấp nhận bất cứ phàn nàn nào. Nếu làm thế thì chỉ số lượng thôi cũng lên tới 100.000 người rồi. Cho dù là binh lính yếu thì vẫn có thể làm khiên thịt bảo vệ chúng ta khỏi vũ khí tầm xa. Sử dụng chúng như lá chắn và nhanh chóng xông lên đồi và sau đó chiến thắng rồi trở về đế đô.

"Bộ ông nghĩ họ sẽ ngoan ngoãn nghe theo chắc!?"

"Ngay từ đầu, ông sẽ dùng lý do gì để họ gửi quân đội? Hay là ông nói với họ "Chúng tôi mất hết nửa quân đội rồi nên hãy đưa thêm quân cho chúng tôi? Nếu chúng ta làm thế, Họ chắc chắn sẽ coi thường chúng ta."

Carzel không ưa Earl Podawan vì đã khiến cuộc thảo luận đi vào một hướng đi vô nghĩa với các ý kiến không chút thực tế của ông ta.

Cuộc cãi nhau giữa chó với mèo nổ ra, và không khí của hội trường gần bắt đầu trở nên vào sự bất hòa

"Thế các người nói chúng ta nên làm gì!?"

"Các ngươi…Một lũ hiếu chiến cứng đầu!"

Các nghị sĩ bắt đầu mất bình tĩnh và bắt đầu cãi vã.

Thời gian dần trôi qua mà không đạt được gì. Mặc dù một số người có ý kiến và nhận ra rằng không thể cứ tiếp tục như vậy, nhưng họ không thể dàn xếp sự hỗn loạn ở đây được.

Giữa lúc đó, hoàng đế Molto đứng dậy.

Khi thấy hoàng đế chuẩn bị lên tiếng, các nghị sĩ đang cãi nhau cũng bắt đầu ngậm mồm lại.

" Mặc dù ý kiến có chút liều lĩnh, nhưng ý liến của Earl Podawan's vẫn có chút đáng giá."

Khi nghe những lời như vậy, Podawan cúi đầu trước mặt hoàng đế một cách cung kính.

Những nghị sĩ tôn kính hoàng đế bắt đầu giữ bình tĩnh trở lại. Họ chuẩn bị lắng nghe những lời hoàng đế sắp nói.

"Bây giờ, vấn đề là chúng ta phải làm thế nào. Hay là chúng ta cứ bất động và chờ tình hình trở nên tệ hơn? Đó là một cách. Nhưng, ta không hề muốn như thế. Trong tình trạng hiện tại, một cuộc chiến là không tránh khỏi. Chúng ta nên thông qua đề nghị của Earl Podawan's và tập hợp quân đội từ các nước chư hầu và khắp đế quốc. Gửi đặc sứ đến các quốc gia. Chúng ta gửi công văn yêu cầu tiếp viện để chống lại bọn cướp từ thế giới khác tới, những kẻ đang chờ cơ hội để xâm chiếm đại lục Falmat. Chúng ta sẽ tập họp Liên Quân Đồng Minh Vũ Trang, và tấn công đồi Alnus."

" Liên Quân Đồng Minh Vũ Trang?"

Các nghị sĩ trở nên sôi trào khi nghe lời của hoàng đế.

200 năm trước, vì lợi ích trong công cuộc chống lại sự xâm lược của đại đế quốc hình thành bởi bộ tộc cưỡi ngựa về phía đông, những quốc gia trên đại lục liên minh với nhau chống lại chúng. Trước thời điểm đó họ toàn đánh chiến với nhau, nhưng có một câu nói bày tỏ thái độ "Chúng ta không thể đánh nhau khi người ngoài đang lăm lăm xâm lược." được nêu lên. Hoàng tộc và hiệp sĩ của những quốc gia mà tưởng chừng là kẻ thù không đội trời chung xếp hàng lại và giúp đỡ lẫn nhau cùng chống lại một kẻ thù khác. Và ngày nay, Chuyện đó đã trở thành một huyền thoại hào hùng.

"Nếu là như vậy chắc chắn sẽ được."

"Nhưng… Nhưng nó vẫn hơi"

Quả thật là thế. Ngay từ đầu, không phải họ là những kẻ mở cửa đi gây sự xâm chiếm nước khác hay sao? Lời của hoàng để thổi bay điều đó đi mất. Tấn công trước nhưng sau đó lại yêu cầu tiếp viện từ những quốc gia khác bằng cách nói "để chống lại sự xâm lược của những kẻ từ thế giới khác.!", Vô sỉ cũng có mức độ thôi chứ?... Không ai dám nói thế cả.

Nhưng quả là như thế, nếu họ nói thế những quốc gia phải gửi tiếp viện. Tóm lại, không phải vấn đề là sự thật thế nào, mà là cái báo cáo nó được ghi thế nào.

"Bệ… Bệ hạ. Không phải căn cứ ở đồi Alnus đã chất đầy xác người lẫn ngựa hay sao?"

Trước câu hỏi của Marquis, hoàng đế Molto đưa ra tuyên bố.

"Ta cầu nguyện cho một chiến thắng chắc chắn. Nhưng chiến tranh thì không có thứ gì là chắc chắn chiến thắng. Chính vì thế, vẫn có khả năng Liên Quân Đồng Minh Vũ Trang sẽ bị tiêu diệt. Và khi điều đó xảy ra, quả thật là kinh khủng. Nếu thật sự như vậy, đế quốc sẽ thống lĩnh các quốc gia như trong suốt lịch sử, đoàn kết lại và đánh đuổi kẻ xâm lược."

Nếu tất cả các quốc gia đều bị mất quân đội của họ, thì đế quốc vẫn giữ được sự thống trị của mình lên họ.

"Đây là biện pháp đối phó của ta đối với những sự việc hiện tại. liệu nó có được không, Marquis Carzel?"

Quyết định hoàng đế đã được đưa ra.

Carzel tỏ ra chết lặng khi ông ta nghĩ đến nghĩ đến kết cục của tướng tĩnh và quân đội của Liên Quân Đồng Minh Vũ Trang.

Bên cạnh Carzel, những người ở đây cúi đầu im lặng trước hoàng đế. Sau đó họ long trọng bắt đầu công việc gửi sứ giả đến các nước.

Chương cũ hơn