Truyện Hoàng Hôn Sau Màn Mưa ()

Hoàng Hôn Sau Màn Mưa

Hoàng Hôn Sau Màn Mưa

Thể loại:
Tình trạng:
Đang ra
Đọc từ đầu:
Chương 1: Nàng Lọ Lem tóc đỏ
Mới nhất:
Chương 18: Chiếc bánh táo vụn (1 tháng trước)

Đánh giá

10
Đã có 1 người đánh giá
Trên trời cao, ánh chiều tà phả xuống mặt hồ tạo nên một cảnh sắc lung linh tuyệt đẹp. Nhưng nó chẳng còn quan trọng nữa bởi giờ đây, thời gian dường đang ngưng đọng lại.
Trút bỏ đi lớp mặt nạ đã mang theo từ rất lâu, ngài nhìn thấy "hình ảnh thật" của mình phản chiếu trong đôi mắt nàng. Và chắc có lẽ, nàng cũng có cảm giác như thế.
Vậy nên, trước khi hoàng hôn lụi tàn và màn đêm kéo xuống, chỉ một giây thôi, ngài nghĩ mình muốn nhiều hơn một chút ở thế giới này, bên cạnh nàng.


Sơ lược nội dung:
Vào thế kỷ thứ 19 tại Vương quốc Anh, gia đình Tử tước Dusk hạ sinh một cô con gái, đặt tên là Lilith. Bất hạnh thay, vừa mới chào đời thì mẹ nàng mất, cha nàng cưới vợ mới đẩy nàng vào cảnh mẹ kế con chồng. Chưa từng được lớn lên trong sự yêu thương hay sự bảo hộ của gia đình, nàng trở nên tự ti bởi mất đi niềm tin vào bản thân, và chọn cách chạy trốn khỏi hiện thực. Mãi cho tới năm tròn 19 tuổi, Hoàng Gia tổ chức Lễ hội mùa Xuân, nàng tham dự cùng các tiểu thư với mục tiêu chọn chồng tương lai, buộc nàng phải thay đổi và đấu tranh.
Không giống với bao thiếu nữ chỉ đang kiếm tìm ý nghĩa của tình yêu, nàng vẫn còn vật vã tìm lại một "mình nguyên bản". Liệu nàng có thể đạt được "cái kết có hậu"?


Thể loại: cổ đại, lãng mạn, nhẹ nhàng, bi thương, ngược.
Bối cảnh 90% từ những thế kỷ 18, 19
Nhân vật, tình tiết 100% hư cấu

------------------------------------------------------------
Đôi lời tác giả:

Câu truyện này đã được mình viết trong quãng thời gian bỏ học và mắc kẹt tại Nhật Bản vì tình hình bệnh dịch Covid-19. Mình vốn là một đứa tự ti vô cùng, nên đối diện với việc phải học một thứ mình căm ghét, mình đã chọn cách bỏ chạy. Không tiền, không nhà cửa, phải đi ở nhờ nhà người khác, lại chẳng có gia đình, người thân hay bạn bè bên cạnh an ủi vỗ về làm mình rất áp lực và tuyệt vọng, đến nỗi hầu như đêm nào mình cũng trùm trong chăn khóc âm thầm bởi sợ chủ nhà biết. Suốt 5 năm đóng vai đứa con ngoan vâng lời phụ huynh, đã vô tình khiến mình đánh mất đi bản thân và ước mơ năm xưa từng có. Mình bắt đầu lạc lối.

Và rồi vào lúc ấy, đã có người đã nói với mình: "Ai cũng giỏi một cái gì đó, chỉ là họ chưa tìm ra thôi", câu nói đã tiếp thêm cho mình sức mạnh. Liệu mình cũng có thể trở nên tốt đẹp hơn không? Mình đã có suy nghĩ như thế đấy. Vậy nên, mình đã viết lên câu truyện này để gửi đến bản thân cũng như những bạn cũng có một trái tim khiếm khuyết giống mình, rằng bạn không hề đơn phương độc mã trong thế giới mà ai cũng đang bận rộn đi tìm ý nghĩa và chứng minh giá trị bản thân. Dẫu hiện tại mình vẫn còn sợ hãi và đôi chút mơ hồ về tương lai, nhưng lần này, mình sẽ đối diện với những điều mà mình yêu thích và đặt cược tất cả để vẽ nên bức họa cuộc đời bằng thứ sắc màu mà chỉ duy nhất mình mới có thể tạo ra.

Lần đầu tiên viết nên vẫn có nhiều sai sót, mong các bạn góp ý cùng mình phát triển để truyện có thể hay hơn.
Chúc các bạn enjoy truyện.