Chương 289: Không Có Thực Lực Thì Ngay Cả Sâu Kiến Cũng Không Bằng

Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 289: Không Có Thực Lực Thì Ngay Cả Sâu Kiến Cũng Không Bằng

Vô Danh lúc này coi như cũng đã xác định được tại sao bản thân lại bị trúng Bách Niên Tử Chú Thuật và kẻ đã hại hắn. Kẻ thi triển thuật nguyền rủa này rất có thể là cao nhân trong lời Trương Tùng nói.

Người đó thi bởi vì có một con mắt có thể nhìn thấy không gian thâm sâu hơn nơi thần niệm có thể nhìn thấy cho nên hắn có thể thi triển thuật nguyền rủa này ở nơi không gian ấy khiến cho người chỉ dùng thần niệm quét vào thì sẽ không bị trúng thuật nguyền rủa, nhưng nếu như một người có thần niệm mạnh tới mức có thể nhìn thấy nơi không gian ấy hoặc một người cũng có một con mắt có thể nhìn thấy không gian đó và thậm chí là thấy được không gian thâm sâu hơn nữa thì chắc chắn sẽ bị trúng loại thuật nguyền rủa này.

Mà nói như vậy thì cũng lại có thêm một vấn đề, bởi nếu như người có thần niệm mạnh tới mức có thể nhìn thấy nơi không gian ấy thì chắc chắn tu vi sẽ rất cao, thậm chí còn cao hơn người thi triển thuật nguyền rủa ở không gian khác này rất nhiều. Nhưng mà người đó cũng có thể bị trúng thuật nguyền rủa mà khó có thể giải trừ, bời vì thuật nguyền rủa này được thi triển ở không gian khác, vậy khi người bị trúng thuật nguyền rủa thì nó sẽ trở vào trong cơ thể ở một không gian thâm sâu hơn, như thế lại càng khó giải quyết hơn, nhưng cũng nói không phải không thể phá bỏ thuật nguyền rủa này.

Vô Danh lúc này biết được là do hắn có một con mắt có thể nhìn thấy không gian thâm sâu hơn cho nên hắn mới bị trúng loại thuật nguyền rủa ấy. Và lúc này hắn cũng biết được ý đồ thật sự của kẻ đã thi triển thuật nguyền rủa này, nếu chỉ đơn giản là muốn hại người thì không nhất thiết phải sử dụng thủ đoạn cao thâm tới như vậy.

Kẻ đã dùng Bách Niên Tử Chú thuật này chắc chắn có ý đồ của mình. Hắn có lẽ muốn tìm một người có thể nhìn thấy được Không Gian Độn Thuật chân chính, từ đó mà giết chết người đó, sau cùng là cướp đi ký ức đã chứa thông tin về Không Gian Độn Thuật.

Chính vì lý do ấy cho nên kẻ đó đã thi triển Bách Niên Tử Chú thuật ở một không gian thâm sâu hơn, mục đích là tìm được người có thể có cùng con mắt giống như hắn hoặc cao hơn hắn để có thể nhìn thấy Không Gian Độn Thuật chân chính. Sau đó Bách Niên Tử Chú Thuật sẽ bám ở trên người của kẻ bị hại, cho người đó thời gian một trăm năm, vừa là để học không gian độn thuật, vừa là để nâng cao tu vi và tìm kiếm bảo vật. Cuối cùng sau một trăm năm thì toàn bộ những đồ vật cùng ký ức của người bị hại sẽ rơi vào trong tay của kẻ đã thi triển Bách Niên Tử Chú Thuật. Đây quả thực là một kế hoạch rất hoàn hảo a.

Vô Danh bây giờ cũng lại xác định được vị trí và thân phận của kẻ đã dùng Bách Niên Tử Chú Thuật ám hại hắn. Người đó chắc chắn sẽ có tu vi rất rất cao, bối phận của kẻ đó cũng sẽ không thấp chút nào. Bởi vì nếu như kẻ đó không có tu vi cao thì không thể nào thực hiện được kế hoạch này mà không có sơ hở, nếu chẳng may ngọc giản này rơi vào tay một tên trùm nào đó có tu vi còn mạnh mẽ hơn, vậy chẳng phải kế hoạch sẽ thành công cốc. Cho nên người này có tu vi rất rất cao để có thể tự tin không bị kẻ nào quay lại trả thù.

Vô Danh hắn cũng đã từng nghe về Tam Sinh tiểu thế giới, Bát Đại Cổ Tộc và Ma Vực, người đó chắc chắn cũng sẽ ở một trong ba nơi này, mà người ở một trong ba nơi ấy tu vi chắc chắn cũng rất cao và có bối phận không nhỏ. Vô Danh đoán kẻ đã ám hại hắn có lẽ cũng phải e dè một số người, cho nên mới đem ngọc giản này ném ra ngoài ngoại Tam Sinh đại lục. Như thế kế hoạch của hắn cũng lại có thêm phần nắm chắc. Hoặc cũng có thể kẻ đó ở trong Tam Sinh tiểu thế giới cũng đã đưa miếng ngọc giản này ra một thời gian nhưng không tìm được người có thể nhìn thấy Không Gian Độn Thuật chân chính cho nên mới đem ra ngoài ngoại Tam Sinh đại lục.

Mà lúc này Vô Danh lại tiếp tục nhận ra một vấn đề, mà vấn đề này rất có thể kẻ đã ám hại hắn cũng sẽ nghĩ tới, đó chính là người có thể nhìn thấy Không Gian Độn Thuật chân chính rất có thể là người lĩnh ngộ được không gian pháp tắc.

Vô Danh vừa mới nghĩ như vậy thì chính hắn cũng rất ngạc nhiên, hắn lập tức đưa miếng ngọc giản lên trên trán sau đó sử dụng một chút không gian pháp tắc da lông mà hắn lĩnh ngộ được rơi vào miếng ngọc giản.

Vô Danh vừa mới làm như vậy thì hắn lập tức nhận được kết quả, quả đúng như hắn suy nghĩ, nếu có thể lĩnh ngộ được không gian pháp tắc dù chỉ một chút thì cũng có thể học được Không Gian Độn Thuật này, Không Gian Độn Thuật lúc này cũng lại xuất hiện rõ ràng ở trong đầu của hắn.

Vô Danh trong lòng thầm mắng kẻ đã ám hại hắn, kẻ đó quả thực đúng là một kẻ cực kỳ gian xảo và độc ác, dĩ nhiên lại có thể nghĩ ra được cách thức như vậy, một mũi tên mà chúng cả đàn chim cũng không hết.

Thử hỏi một người có thể lĩnh ngộ được không gian pháp tắc có thể là một người bình thường sao, đến ngay cả đứa con nít cũng biết trên người của người đó nhất định có tuyệt thế bảo vật hoặc cơ duyên cực kỳ lớn, nếu không có thể chạm tới được không gian pháp tắc dù chỉ là một chút da lông hay sao. Nếu người này mà rơi vào tay của kẻ đã ám hại mình thì quả thực là xong đời rồi.

Vô Danh hai mắt đỏ ngầu, trong lòng rất là tức giận, bị người tính kế quả thực là không dễ chịu chút nào. Đặc biệt là loại Bách Niên Tử Chú Thuật, nó sẽ hút đi tinh hoa cùng tu vi của hắn, khiến cho tu vi của hắn ngày càng khó tăng lên và từ từ giảm xuống.

Vô Danh trong lòng thầm rủa, đợi một ngày hắn có đầy đủ thực lực, hắn nhất định sẽ đi tìm kẻ đã ám hại hắn thành ra như vậy, hắn phải cho kẻ đó chịu nỗi thống khổ gấp trăm ngàn lần.

Vô Danh có thể tưởng tượng được nếu như bây giờ mà hắn đi ra ngoài chiến trường cổ thì sẽ như thế nào, đợi chờ hắn lúc ấy chắc chắn là cái chết không thể nghi ngờ.

"Thực lực, nhất định ta phải tăng lên thực lực của mình, không có thực lực thì ngay cả sâu kiến cũng không bằng." Vô Danh miệng lầm bầm, ánh mắt lộ ra quyết tâm cùng kiên định, hắn nhất định phải mau chóng tăng lên thực lực của mình, nếu không đợi chờ hắn chỉ có cái chết. Chỉ có tăng lên thực lực thì mới không bị kẻ khác hãm hại, không bị kẻ khác đuổi giết, không sợ bị cướp đoạt, không sợ bị ức hiếp. Ở thế giới này không có thực lực chính là điều đáng sợ nhất.

"Thực lực muốn tăng lên nhanh chóng thì cũng không thể được, nó còn có nhiều vấn đề động chạm tới. Muốn tăng nhanh thực lực bằng kẻ đã hãm hại mình là điều không thể nào thực hiện chỉ trong một sớm một chiều được. Như vậy thì ta nhất định phải có thủ đoạn để có thể tránh khỏi nanh vuốt của kẻ đó. Đúng vậy, chính là thủ đoạn, khi không có thực lực thì nhất định phải có thủ đoạn để đối phó, nếu ngay cả thủ đoạn cũng không có, vậy ta chết không thể nghi ngờ." Vô Danh thì thào, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra cách này, đây là cách tốt nhất hiện tại, thực lực lúc này của hắn kém xa thực lực của kẻ đã ám hại hắn, muốn bù đắp khoảng cách trong thời gian ngắn như vậy thì nhờ ngoại lực cũng là điều không thể, hắn có rất nhiều linh mạch và có cả tiên linh mạch, hắn có rất nhiều linh thạch cùng tiên tinh, nhưng những thứ đó không thể nào giúp hắn bù đắp khoảng cách trong thời gian ngắn. Muốn hấp thu được toàn bộ ngần ấy tài nguyên trong khoảng thời gian ngắn là điều không thể, đồng thời cũng không thể để căn cơ của mình xuất hiện vấn đề.

Chính vì thế mà thủ đoạn đối phó cường địch lúc này rất là quan trọng, thực lực không có thì phải có thủ đoạn, phải có thủ đoạn bảo vệ bản thân mình tránh thoát khỏi nanh vuốt của kẻ địch. Vô Danh nhìn miếng ngọc gian khắc Không Gian Độn Thuật ở trong tay, thứ hắn cần nhất bây giờ chính là thứ này, chỉ cần học được Không Gian Độn Thuật thì hắn cũng không sợ kẻ khác truy sát. Đợi hắn học được Không Gian Độn Thuật rồi thì không sợ bị người đuổi giết, đến lúc đó hắn còn sợ không nắm giữ được mạng sống của mình hay sao.