Chương 74: Giữa chốn vạn quân

Du Giới

Chương 74: Giữa chốn vạn quân

(TG:Từ tập này, mình vừa đọc lại mấy chương đầu và... WTF? Mình viết cái gì thế? lời văn khó đọc, ý văn lủng củng, thật là... nói lời gì cho nó tả được cái cảm giác mà khi bạn chợt nhận ra mình vừa làm cái gì đó nó... nó quá tệ @@! Tại đây mình xin cảm ơn ai đã đọc đến chương này vì bạn thật sự là một con người có lòng vị tha và kiên nhẫn tuyệt vời vì trong khi chính mình đọc lại mà còn khó lòng tiếp thu được những gì mà mình đã viết.

Chắc mình phải ngồi kiểm và chỉnh lại hết các chương đã qua rồi... trời à... 70 chương... sai... quá sai quá tai hại)

Từ trên cao, Trầm Khung thả mình rơi tự do xuống mặt đất. Khi gần đến mặt đất, hắn toàn lực xả hỏa năng với tốc độ cao ra xung quanh hắn khiến quanh hắn bộc phát ra một lực cực mạnh thiêu đốt thành tro những tên lính đứng gần và thổi bay hết những tên xung quanh.

Binh lính xung quanh lớp bị thiêu cháy trong, lớp bị thổi bay khiến khung cảnh xung nơi đây tạo thành một mớ hổn độn với người nằm la liệt và rên la khắp nơi.

Khói bụi tả đi, xuất hiện giữa khu vực bị lửa đốt cháy đen là một thanh niên mặc quần tây đen, thân để trần do áo đã bị lửa đốt cháy và chi chít trên đấy là những vết bỏng đang dần lành lại.

Nhặt trên mặt đất một thanh gươm thép bị cháy đen, Trầm Khung nhìn xung quanh một lượt với quanh hắn là những tấm khiên kim loại bịt hết tất cả các hướng.

-Bắn tên!

Một tiếng thét to van lên, ngay lập tức, những tấm khiên mở ra và từ đó xuất hiện xạ thủ bắn tên thẳng về phía Trầm Khung rồi ngay liên sau đó những tấm khiên khép lại vị trí cũ.

Trong âm thanh của những mủi tên đang xé gió lao đến, Trầm Khung lúc này đã có đối sách cho trường hợp này nên hắn không nhảy lên nữa mà thay vào đó là một lần nữa xả hỏa năng ra tất cả các hướng và thiêu rụi hết những mủi tên bay đến cũng như là nhờ phản lực để chặn chúng lại.

Ngay liền sau đó, Trầm Khung dùng lực lao thẳng về phía một hướng như một mủi tên rồi tông thẳng vào một tấm khiên khiến nó bay ngược lại và đẩy ngã hết những tên lính phía sau.

Với tốc độ rất nhanh, Trầm Khung chém chết ngay năm tên lính đứng gần hắn và thoát khỏi thế cục bị bao vây trong những lớp khiên kim loại.

Điên cuồng giữa đám đông vạn quân lính, Trầm Khung liên tực chém giết và xả hỏa năng khiến giữa đội hình quân Hồ Nam xuất hiện vô số lỗ tròn màu đen do binh lính tại đó bị hỏa năng do Trầm Khung xả ra thiêu chết.

Đánh đông, chém tây, đở trên, đâm dưới.

Còn nhớ Trầm Khung trước đây thì chính là chỉ biết đánh đấm bừa theo bản năng, nhưng từ sau khi học võ cùng Khúc Lục La Thiên tại dinh thự thì chuyện đánh đấm đã không chỉ còn là bừa bãi nữa mà thay vào đó là những đòn có chủ đích và chính xác vào những điểm yếu huyệt trên cơ thể con người khiến tường nhát kiếm đều là chí mạng.

Thêm vào đó, cũng là vì sức lực của cơ thể này mạnh hơn nhiều so với cơ thể của La A và cũng như người thường nên tốc độ đánh của hắn là rất nhanh nên độ binh lính bình thường chính là không có cơ hội để kiệp phàn ứng. Và dù có kiệp phản ứng thì cũng là do sức của hắn quá mạnh nên dù có đở cũng là đở không nổi.

-Chết đi tên khốn!

Trầm Khung đang ra sức chém giết thì gần hắn vang lên tiếng thét to và ngay sau đó là một nhát kiếm chém trực diện trước mặt Trầm Khung khiến hắn phải nhảy lùi về sau một bước để né. Trước mặt Trầm Khung, chủ nhân của nhát kiếm đó là một tên trong rất lực lưỡng với một bộ giáp cho thấy tên này cũng chính là chỉ huy của quân đội áo nâu này.

Lùi về một bước, Trầm Khung liền lập tức lao người đến và chém một nhát toàn lực. Rất khác so với binh lính thông thường, tên này liền bắt kiệp tốc độ của Trầm Khung mà đưa kiếm lên đở

Ken

Âm thanh chói tai do hai thanh kiếm chạm nhau vang lên và sau đó là hình ảnh cả hai thanh cùng gãy làm hai đoạn. Nhưng do Trầm Khung đang trong thế lao lên nên đoạn kiếm gãy còn lại trên tay cũng theo thế lao đến của hắn mà chém một nhát kéo dài từ bả vai trái kéo dài qua cuối xương sường thứ bảy khiến tên này gần như bị đứt lìa làm hai mảnh mà ngã xuống đất. Không dừng lại ở đó, Trầm Khung quẳng đoạn kiếm gãy vào một tên lính xấu số khiến tên này chết tại chỗ và đồng thời hắn cũng tiện tay với lấy cây thương nằm bên dưới mặt đất mà chiến đấu tiếp.

Lúc này đây, Trầm Khung thật sự rất thích cảm giác thân chinh giữa ngàn quân địch như thế này, nó làm hắn cảm thấy mình như hóa thân vào một vị tướng trong trò Dynasty Warriors – cũng là một thể loại game khác mà Trầm Khung thích.

Nếu Total War giúp bạn hóa thân thành một vị tổng chỉ huy chiến lược trên toàn bộ mặt trận rộng lớn thì Dynasty Warriors sẽ giúp bạn hóa thân thành một vị võ tướng dẫn đầu đoàn quân xong thẳng vào đội hình của quân địch mà chém giết.

Tất cả đều đem lại cảm giác chiến trường thật sự và là cảm giác mà Trầm Khung điên cuồng.



-Ta là Hưng Phong Đồ, chỉ huy của cánh quân này. Không biết vị thiếu thần tiên danh tính là chi và tại sao lại xen vào chuyện giữa Hồ Nam và Phong Huy quốc?

Đang lúc cao hướng, Trầm Khung nghe được âm thanh rất lớn của một người đàn ông vọng đến. Hắn mạnh tay quơ cây thương một phát hất tung hai tên lính cầm khiên về một phía và làm cây thương gãy làm hai. Nhìn đoạn thương bị gãy trên tay mình một lúc, Trầm Khung chuyển nhìn về phía âm thanh vọng đến.

Trong mắt hắn, một người đàn ông độ bốn năm mươi tuổi mặc một bộ tướng giáp đang đứng trên một cái tháp quan sát bằng gỗ trên quả đồi cao gần đó mà nhìn thẳng vào hắn. Đó chính là Hưng Phong Đồ, tổng chỉ huy cánh quân Hồ Nam trong cuộc chiến này.

-Cái gì thần cái gì tiên thì ta không biết và không phải. Nhưng về chuyện tại sao ta lại xen vào chuyện giữa hai quốc gia thì đó cũng không phải là ta muốn thế à

Trầm Khung nhìn về Hưng Phong Đồ và nói với một giộng điệu thản nhiên như thể hắn vừa đi qua đường chứ không phải là vừa giết cả ngàn lính.

Một điều hiển nhiên là trong hoàn cảnh thế này Trầm Khung tốt nhất là không nên để lộ tên mình ra. Hai là hắn không phải thần tiên gì và ba là hắn có cái lý do biện minh tuyệt vời cho cái sở thích điên khùng thích chiến tranh của hắn. Không cần lý lẽ gì, hắn lúc này chỉ đơn giản là muốn tham gia vào muộn trận chiến thật sự thôi.

-Ý người là sao?

Hưng Phong Đồ nghe Trầm Khung nói như kiểu ngoài ý muốn thì liền hỏi lại

-Ta vừa đến đây! Chưa biết gì thì đột nhiên có kẻ muốn giết ta nên ta giết lại hắn. Và trong có vẻ như kẻ đó là thuộc hạ của ông. Không những thế, sau đó lính của ông liền muốn giết ta nên hiển nhiên là ta giết lại chúng rồi. Còn chuyện giữa hai quốc gia thì ta không quan tâm.

Trầm Khung nắm cái lý tuyệt vời trong tay nên hiển nhiên là có thể cao giọng mà nói vì dù sao hắn có thái độ gì thì tên kia cũng không thể làm khó hắn được. Trầm Khung nắm chắc điều đó vì từ đầu đến giờ, dù cho hắn có tung hoành ngang dọc thế nào thì giữa vạn quân có ai ngăn được bước của hắn.

Hưng Phong Đồ liền biết mình không nắm lý ở đây và sau lưng ông vẫn còn đang gánh cả trọng trách trên người nên không đối cứng được với Trầm Khung. Ông nói:

-Kẻ có ý giết người chính là một tướng dưới trướng của ta. Kẻ này dạo gần đây có tính tình không được tốt. Nhưng người đã giết chết hắn rồi, cũng giết cả ngàn lính của ta rồi nên hy vọng người có thể bỏ qua cho lỗi lầm này

-Bỏ qua …

Trầm Khung chính là ngửa người ra trước câu nói này của Hưng Phong Đồ vì từ đầu đến giờ trong đầu hắn ngoài điên cuồng chém giết ra thì chính là không có nghĩ gì khác cả. Giờ bảo hắn ngừng giết?

Nghĩ đến đây, Trầm Khung chợt giật mình nhìn lại quản đường mà hắn đã đi qua, trên đó chất đầy xác người chết khiến hắn cũng không khỏi chó chút giật mình.

Từ trước đến nay, Trầm Khung là một người có lý trí và biết suy nghĩ nhưng không hiểu sao từ lúc nãy đến giờ hắn lại điên cuồng chém giết đến quên cả mọi chuyện và quên cả điểm dừng. Nếu không có tiếng nói lớn của Hưng Phong Đồ thì Trầm Khung chính là vẫn chưa có điểm dừng trong đầu à.

Từ trước khi mọi chuyện bắt đầu, Trầm Khung luôn là một người khá tốt bụng. Trước khi hắn bị kéo qua thê giới này thì tay hắn đã nhóm máu nhưng Trầm Khung cho đó là những giọt máu cần phải đổ, đó là chính nghĩa. Nhưng giờ cả người hắn toàn là máu và những giọt máu này nếu đứng trên gốc độ là người ngoài cuộc như hắn thì đây chính là không có lý, không đúng.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, trước cũng chính là trong lúc hắn còn đang chưa rõ trời đất ra sao thì đã bị tấn công rồi. Bị đánh thì phải phản đòn và tiếp tục bị đánh thì phải tiếp tục phản đòn. Bảo hắn sai thì cũng không đúng vì trong tình thế này nếu hắn không giết người khác thì chính là bị người khác giết.

Không những thế, nghĩ đến cái hành động trước mặt cô gái trên tháp quan sát kia lúc nãy, Trầm Khung không khỏi như ngượng muốn đỏ cả mặt. "Cái gì chứ? Tại sao lúc đó mình lại làm như vậy? Tại sao lúc đó lại nghĩ như vậy?" Không nghĩ đến thì thôi, cứ nghĩ đến là hắn lại như... nói sao nhĩ... Trầm Khung trước nay chưa có bạn gái chính thức mà dạo này lại còn đang theo đuổi Ngân Nguyệt nhưng lại chưa có kết quả gì nhiều. Thân là một thằng con trai mới lớn thì mấy cái chuyện về... Trầm Khung thật sự là phải tự chỉnh lại chính mình một chút rồi. Hắn lúc này tự cảm thấy mình bị nữ sắc chi phối trầm trọng, cần phải tự chỉnh đốn lại suy nghĩ và hành động trong thời gian sắp tới.

Sau khi tự ngẫm lại, Trầm Khung quyết định thả lỏng người ra, thở một hơi dài và nói

- Ta …

Nhưng lời từ trong miệng còn chưa kiệp phát ra hết thì Trầm Khung đã đột nhiên biến mất khỏi không gian nơi này trong sự ngỡ ngàng của tất cả những ai có mặt tại đây.

Kẻ đó xuất hiện lúc nào không ai biết và biến mất một cách thầm lặng không ai hay.

Hưng Phong Đồ dù đã cao tuổi những vẫn không thể không trố mắt ra trước huyền cảnh trước mắt. Cảm giác lúc này là gì đây? Tức giận? Ngạc nhiên? Nhẹ nhỏm? Thật sự là có quá nhiều chuyện xảy ra trong cùng một lúc khiến con người ta khó lòng mà có thể tiếp thu hết được.

Kẻ thảm sát cả ngàn quân, cứ thầm lặng như thế mà biến mất giữa chiến trường.

Nhưng khi mọi người còn chưa kịp tỉnh táo trở lại thì một mủi tên đã bay đến và cấm xuyên lên giữa tráng của Hưng Phong Đồ khiến ông ta ngã nhào từ trên bục chỉ huy mà rơi xuống đất.

Bịch

Một âm thanh nặng nề vang lên khiến những người lình còn chưa chết ngạc nhiên về sự biến mất của kẻ lạ kia thì đã phải kinh hoàng nhìn thấy xác của tổng chỉ huy nằm dài trên mặt đất với một mủi tên cấm xuyên qua đầu ông. Phía sau bục quan sát của Hưng Phong Đồ, toàn bộ vệ binh trăm người không biết từ khi nào đã bị giết sạch bới những người bịt mặt mặc đò đen

Sau khi Hưng Phong Đồ rơi xuống đất, những người này cũng lập tức rút lui. Những vệ binh còn lập tức bừng tỉnh và liền hồ lớn

-Có thích khách!

-Giết chúng...

-Bắt lấy thích khách