Chương 72: Nơi ta điên cuồng

Du Giới

Chương 72: Nơi ta điên cuồng

-Tiếp theo ta sẽ dẫn hỏa năng ra và ngươi hãy tranh thủ trong thời gian ngắn nhất mà hấp thụ hết chúng vào trong cơ thể của ngươi.

Long Thiên Tự nói

-Vậy kế đó thì ta phải làm gì?

Trầm Khung hỏi lại

-Kế đó ngươi phải tìm cách tịnh hóa hả năng thành lính khí hay sử dụng hỏa năng. Đó là tùy ở ngươi

-Sử dụng hỏa năng? Có phải cũng tương tự như dùng linh khí không?

Trầm Khung trong đầu thầm nghĩ rằng dùng hỏa năng và dùng linh khí có thể giống nhau nhưng hắn vẫn nghĩ là nên hỏi Long Thiên Tự một cái cho chắc

-Đúng rồi! Nhưng vì hỏa năng này rất tinh thuần và cuồng bạo nên khi ngươi dùng nó thì sẽ tạo ra tổn thương trên cơ thể của ngươi, nhưng ngươi đừng lo vì cơ thể của có khả năng hồi phục tốt nên đó không phải là vấn đề lớn.

Long Thiên Tự trấn an Trầm Khung bằng cách cẩn thận phân tích những vấn đề sẽ xảy ra khi dùng hỏa năng.

-Vậy kế đó?

-Kế đó ta sẽ dùng năng lực của mình để kích phát sự mất ổn định bên trong thế giới này và khiến ngươi bị kéo sang một thế giới khác. Đến khi đó ngươi hãy tìm mọi cách sử dụng hỏa năng cho đến khi cơ thể của ngươi đạt được trang thái ổn định thì ngươi sẽ tự nhiên được đưa trở lại nơi này

-Chờ đã! Ngươi bảo là ngươi có thể làm ta bị kéo sang thế giới khác. Việc này có thể giúp ích gì trong việc tìm cách giúp ngươi ra khỏi đây?

Trầm Khung nghe đến chuyện đưa hắn sang thế giới khác thì liền tò mò hỏi

-Không thể vì việc tạo ra sự bất ổn định trong thế giới này chỉ có thể đưa duy nhất mình ngươi ra và vào thế giới này thôi chứ bản thân ta thì không thể. Tất nhiên đây cũng là cách mà ta kéo ngươi vào trong thế giới này để nói chuyện

-Ò!

Trầm Khung sau khi nghe lời giải thích của Long Thiên Tự thì cũng gật gì cái đầu mà "Ò" một tiếng ý báo là hắn hiểu rồi.

-Giờ ngươi hãy chuẩn bị đi! Ta sẽ dẫn xuất hỏa năng ra và sau đó ngươi dùng cách mà người đã từng làm trước đây ngươi từng làm để thu hết hỏa năng vào cơ thể …

-Chờ đã! Ngày trước ta đâu có bên trong cơ thể của mình mà đứng trong thế giới này đâu thì ta biết phải làm sao?

-Cơ thể chính là cơ thể củ ngươi, ngươi đã tự trải qua được bước đầu tiên thì cũng sẽ tự tìm ra cách để đi bước tiếp theo. Trên con đường này, mỗi ngươi đều sẽ tự có một cách đi riêng của mình và ngươi cũng vậy. Ta chỉ có thể đưa ra lời khuyên và vài kiến thức cơ bản nhưng khi chính ngươi trải qua chuyện đó thì mọi chuyện sẽ có khác biệt và tự ngươi phải giải quyết lấy.



-Giờ ta bắt đầu đây!

Long Thiên Tự nói xong thì bộ dạng nó lập tức trở nên nghiêm túc. Lúc này đây, Trầm Khung có thể cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ người nó

"Phạch"

Một tiếng vổ cánh vàng lên và Long Thiên Tự như một tia sáng bắn thẳng về quả cầu lửa và đâm xuyên vào trong khiến bao bọc bên ngoài quả cầu lửa xuất hiện một vết nút đen dài.

Từ vết nứt, một làng khí đỏ cam tràng ra với khối lượng nhanh chóng tăng dần theo thời gian

-Hài! Lại phải đối mặt với chuyện đó sao?

Trầm Khung thở dài rồi tự hỏi bản thân mình một câu và thầm nhớ lại những gì hắn đã trải qua.

Một lúc sau kể từ khi làng khí đỏ cam tràng ra ngoài thì Trầm Khung đã bắt đầu cảm nhận được cảm giác nóng dần lên từ bên trong cơ thể của hắn

Trâm Khung nhắm mắt lại, làm theo cách mà hắn đã từng làm rồi dẫn hỏa năng vào trong đan điền của mình. Vừa dung nạp hỏa năng vào đan điền, Trầm Khung vừa thầm nghĩ vu vơ chút về một chuyện.

Chuyện là, nếu hỏa năng tỏa ra trong thế giới này làm cơ thể hắn nóng lên thì có nghĩ là thế giới này tồn tại bên trong cơ thể của hắn. Nhưng điều đáng nói ở đây là cơ thể của hắn lại đang đứng trong thế giới này vậy rốt cuộc là cái nào chứa cái nào? Càng nghĩ, Trầm Khung càng có chút không thông vì vấn đề này không khác gì câu hỏi "Vạn vật đều có hạn! Kích thước Trái Đất thì có hạn và nó được chứ trong Hệ Mặt Trời. Hệ Mặt Trời có hạn và nó được chứa trong Thiên Hà. Thiên Hà có hạn và nó được chứa trong vũ trụ. Và vũ trụ có hạn thì cái gì chứa vũ trụ. Và nếu cái thứ chứ vũ trụ có hạn vậy cái gì tiếp tục chứa thứ đó? "

Nhưng theo suy nghĩ về câu nói đó mà nói vấn đề của Trầm Khung vàcâu đó giống nhau thì cũng có phần không đúng lắm, vì theo lý thì ý trong câu nói mang theo nghĩa tấn tới trong khi tình hình của Trầm Khung lại chính là một vòng lập vô hạn.

- Long Thiên Tự! Ta sắp đầy rồi. Đan điền của ta sắp đầy rồi

Trầm Khung vừa cố gắng hấp thụ hỏa năng vừa cố gắng tịnh hóa nó thành linh khí nhưng thật sự là quá nhiều hỏa năng lại công thêm linh khí tịnh hóa thành lại còn trong đan điền chứa chưa thể xuất ra ngoài ngay được khiến Trầm Khung cảm giác như phía dưới bụng mình đang căn cả ra nên mới thét lên gọi Long Thiên Tự.

"Vèo"

Từ trong quả cầu lửa, một vệt sáng lại lao ra và đâm thẳng vào người Trầm Khung khiến trên cơ thể hắn cũng xuất hiện một vệt đen giống như trên lớp tường vô hình bao bọc bên ngoài quả cầu lửa.

Nhưng chỉ khác là lúc này vết nứt lan rộng ra và nuốt cả cơ thể của Trầm Khung rồi biến mất bên trong thế giới này.



-Aaaaa~~~

Vo ve vo ve…

-Giết~~~

Vo ve vo ve …

Không biết vì sao, trong đợt di chuyển lần này, Trầm Khung cảm thấy mình như bị một cú ván đầu khiến mắt của hắn nhìn mọi thứ xung quanh hắn cứ mờ mờ ảo ảo và tai thì nghe cũng không rõ lắm. Nhưng cũng không vì thế mà Trầm Khung không cảm nhận được những tiếng la hét rất lớn cùng với khung cảnh hổn loạn xung quanh hắn.

Kịch

Trầm Khung đang thờ người ra sau cú ván đầu thì đột nhiên có một ai đó lao ngang qua và đụng phải hắn làm hắn ngã nhào ra đất rồi tiếp đó là lại có người đạp lên hắn mà chạy qua.

Nằm trên đất một lúc, bị đạp thêm vài cái nhưng có điều những điều đó có vẻ như không làm bị thương được Trầm Khung mà ngược lại nhờ nằm im trên đất một lúc mà hắn mới tỉnh táo hơn mà nhận biết mọi chuyện xung quanh.

Xung quanh Trầm Khung lúc này là một nơi có cực kỳ đông người mà bản thân hắn lúc này đang nằm trên một vùng đất bị cháy đen do bị lửa đốt thành. Ngoài ra, gần hắn còn có thêm gần chục xác ngươi bị cháy đen và có lẽ những người khác đạp lên hắn là do tưởng hắn cũng là một trong những cái xác bị cháy kia vì bản thân hắn lúc đang mặc đồ có màu đen và nằm sắp mặt xuống đất.

Nằm ngó trái nhìn phải một lúc, Trầm Khung lòm còm bò dậy để có cái nhìn bao quát hơn và khi đã đứng vững thì Trầm Khung mới nhìn thấy toàn bộ cảnh quang tại khu vực này.

Trước mặt hắn không xa chính là một bức tường cao cả chục mét và trên mặt tường đang có rất nhiều những chiếc thang dài cùng với những cái tháp mà Trầm Khung nhìn rất quen mắt – tháp công thành, thứ mà Trầm Khung hay thấy trong phim và game. Ngoài ra, còn có rất nhiều người trong bộ quân giáp phục màu nâu đang cố leo lên thang hoặc đứng hò hét trong tháp công thành.

Trầm Khung tiếp tục nhìn sang trái phải thì đúng là một trận công thành với quy mô lớn mà hắn thường hay thấy trong phim và game rồi. Xác người nằm rải rác khắp nơi trên toàn mặt trận và nằm chất thành lớp lớp bên dưới chân thành.

Chạy dài theo chiều dài của tường thành là lớp lớp các nhóm lính cầm khiên đang đứng thành tổ đội và đưa khiên lên đở tên bay xuống từ trên thành, phía sau đó là cách đội cung tiễn thủ bắn trả, sau nữa là gì thì Trầm Khung nhìn không rõ vì có quá nhiều người đứng xung quanh và che hết tầm nhìn của hắn. Nhưng Trầm Khung vẫn có thể thấy được từ phía rất xa có hình bóng của mấy cổ máy bắn đá và chúng đúng là đang nhả những tản đá to bay về phía tường thành.

Những âm thanh ầm ầm do những tản đá va vào tường thành hoặc rơi xuống đất, tiếng người hò hét khắp nơi làm rung chuyển cả mặt đất và cũng như … làm rung chuyển cả trái tim của Trầm Khung.

Nhớ về quá khứ, Trầm Khung chính là tín đồ của dòng game chiến thuật đình đám Total War – một thể loại game chiến thuật thực tế với quy mô lớn, nơi bạn điều khiến hàng nghìn, hàng vạn quân với mức độ chi tiết cảu chiến trường đến mức bạn có thể thấy từng người lính đang chiến đấu với nhau trên một nền bỏ đang giao động trong gió trong một trận chiến với hai vạn quân đến từ cả hai phe

Đã từ lâu, Trầm Khung đã điên cuồng với những trận chiến vạn người. Tự tay hắn điều binh khiển tướng để đưa hàng ngàn, hàng vạn con người đến chiến thắng. Hay tự mắt hắn phải chứng kiến đội quân của mình chiến đấu đến người lính cuối.

Thây chất đầy trên chiến trường, cháy nhượm đỏ cả mặt đất chính là nơi mà hắn điên cuồng.

Từ ngày biết được Total War, từ ngay đánh trận đánh đầu tiên trong màng tập chơi. Trầm Khung đã điên cuồng với dòng game này và hắn chưa từng bỏ sót bất kỳ một phần mới ra nào của game bởi vì một phần mới được cho ra mắt thì chính là nơi chiến trường lại thêm một phần chân thực.

Nhưng, tại nơi đây, tại bầu không khí này, sự chân thực này … chính là không một phiên bản nào có thể mô tả chi tiết đến như vậy. Không một phiên bản nào có thể làm hắn tự dâng lên trong lòng một cảm giác điên cuồng như thế này

-Ha … ha ha … ha ha ha … cảm giác này … nơi này … là nơi ta mơ về ha ha ha …

...

-Chết đi tên điên

Trong cơn cuồng tiếu của mình, Trầm Khung nghe có ngươi mắng hắn rồi sau đó là tiếng có vật gì đó lao thẳng về phía hắn.

Nhanh tay xoay người bắt lấy ngọn thương, Trầm Khung thuận thế cho tên đâm hắn một trỏ khiến tên này bật ngược ra sau và sau đó là một thương đâm thẳng đến từ tay Trầm Khung đâm xuyên qua chiến giáp, đâm thấu đầu thương qua bên kia người của tên lính khiến tên này văng ngược ra sau và ngã ngửa ra đất trước cái ánh nhìn bất ngờ từ phía những người lính giáp nâu đứng xung quanh.

Nếu so về độ cho che phủ chiến giáp của tên mà Trầm Khung vừa giết với những tên lính đang nhìn hắn thì Trầm Khung cũng đủ biết là mình vừa giết một tên chỉ huy rồi. Có thể là đội trưởng hoặc đội phó gì đó hắn không biết nhưng hắn nhận định đó là một tên chỉ huy vì hắn vẫn còn nhớ trong game thì chỉ huy luôn có giáp trụ tốt hơn lính cấp dưới của mình.

Nhìn những tên lính bao vây mình, Trầm Khung chợt có một cảm giác đặc biệt khiến hắn quay đầu lại mà nhìn lên trên tường thành cao, nhìn tận lên đến một lầu tháp canh nơi đang có một đôi mắt màu đỏ như máu đang nhìn thẳng về phía hắn.