Chương 67: Rồng béo

Du Giới

Chương 67: Rồng béo

-Giết!

-Giết …

Quân Hồ Nam ồ ạt như một cơn lũ mà tràng đế chân tường thành Khánh Lô dưới cơn mưa tên bay xuống từ trên tường thành. Kẽ ngã xuống thì liền có kẻ bước qua và cứ thế lớp lớp quân lính Hồ Nam kéo tháp công thành và than đến gần tường thành.

-Dựng cột!

Khi những tòa tháp công thành tiến đến gần tường thành, Tử Hàn Hoa liền ra lệnh "dựng cột" và mệnh lệnh cứ thế được truyền đi khắp cả mặt thành phía bắc.

Từ tường thành, vô số khúc gỗ được dựng lên và trong có vẻ nhưng chúng chính là cột nhà của những nhà dân bên trong thành được trưng dụng. Những cái cột có độ dài như nhau và cột dây thừng ở hai đầu được di chuyển đến mép tường thành và chờ cho đến khi tháp công thành đến đúng vị trí thì những người lính giữ cột liền thả nó xuống tường thành.

Như một hành động đã được tập luyện từ trước, cột vừa được thả xuống thì liền có nhóm người giữ lấy phần dây thừng cột ở đầu dưới của cột kéo lại và cũng có một nhóm người giữ dây thừng ở phần đầu trên của cột giữ chặt khiến thanh cột giữ ở vị trí đầu dưới có một góc chạm vào tường thành và nó được giữ vững nhờ lực kéo của những người cầm dây thường ở đầu dưới trong khi đầu dây thường ở trên thì vẫn giữ chặc để tạo thành một dán cột hơi nghiên ngã ra trước.

Tháp công thành vào khoảng cách thích hợp, những người lính giữ dây thường đầu trên liền thả lỏng dây và cứ thế khúc gỗ ngã xuống rồi phần đầu chạm vào tháp công thành và tạo thành một thanh vật cản khiến tháp không thể tiến lên thêm. Tuy có nhiều nhóm lính thả cột thành công nhưng vẫn có một số thả cột thất bại và nhìn chung thì vẫn đảm bảo được luôn có ít nhất một cột chặn tháp công thành.

Do bị chặn lại bởi các thanh cột, những người lính Hồ Nam bên dưới dù cố gắng dùng sức đẩy thế nào thì tháp vẫn không thể di chuyển được và cho dù họ có lui về để nới lỏng khoảng cách giữa tháp và đầu cột thì vẫn còn có những người lính trên thành giữ chặc đầu dây nên hi vọng duy nhất của quân Hồ Nam chính là dùng than leo lên thành và giết những người lính giữ đầu dây thì mới có thể dùng được các tháp công thành. Thêm vào đó, tháp công thành này do được đống trong thời gian vô cùng gấp gáp nên có độ che phủ không cao và cũng từ đó mà tháp công thành trở thành điểm giao tra cung tên giữa quân Hồ Nam trên tháp và Bạch Binh của Tử Hàn Hoa trên tường thành.

Tạm thời chặn được các tháp công thành, áp lực giữ thành giảm được hơn phân nữa và việc còn lại là phải cô sức ngăn chặn quân Hồ Nam leo lên từ than và cố gắng chờ đến lúc mười hai vạn quân của Thành Khắc vượt qua rào cả từ tám vạn quân Hồ Nam tại phía trước để tiếp ứng.

Với Tử Hàn Hoa và Hưng Phong Đồ thì đây có thể nói là một canh bạc một mất một còn. Hưng Phong Đồ để lại tám vạn quân phòng thủ tuyến sau và lấy mười vạn quân đánh ba vạn Bạch Binh của Tử Hàn Hoa trên tường thành chính là muốn cấp tốc lấy lại thành Khánh Lô cũng như đả thông tuyến vận chuyển lương thảo trước khi tám vạn quân tại tuyến sau bị đánh bại bởi mười hai vạn quân của Thành Khắc.

Vấn đề ở đây là tốc độ của ai nhanh hơn

Nếu quân của Thành Khắc đánh bại tám vạn quân phòng thủ tuyến sau trước khi tường thành Khánh Lô bị hạ thì Hưng Phong Đồ chính là rơi vào đường cùng và nếu Khánh Lô thành bị hạ trước khi quân của Thành Khắc đánh bại tám vạn quân tuyến sau của Hưng Phong Đồ thì chính là Phong Huy quốc rơi vào thế cục bất lợi, khi mất đi Bạch Binh cùng "Hoa Băng Lửa" làm cho sĩ khí quân lính đại giảm, tiếp đó là toàn bộ quân phải rút về An Nhiên và chờ đợi họ chính là gần năm mươi vạn quân Hồ Nam.

Về mặt tổng quản, Phong Huy quốc sẽ phát động toàn bộ quân lực để tiến hành nam tiến nhưng chỉ e là đến khi viện quân đến thì vùng đất phái nam chiếm được từ Đà Nguyên quốc đã gần như toàn bộ rơi vào tay của Hồ Nam quốc.

Rồi sau đó, kết quả chiến tranh giữa Phong Huy và Hồ Nam thế nào thì không ai có thể tiên đoán được nhưng những hậu quả nặng nề mà một cuộc chiến toàn lực mang lại thì không phải là cái giá mà cả hai quốc gia có thể cảm thấy dễ thở và ta có thể khẳng định chịu thiệt hại nặng nhất chính là Phong Huy quốc vì chiến trường chính là trên đất của họ.

-Báo! Một vạn quân Hồ Nam tại phía nam thành đang tấn công phần tường thành đang được tu sửa.

Đang quan sát tình hình trận chiến tại tường thành, một người lính chạy đến và báo cho Tử Hàn Hoa một tin giữ khiến cô không khỏi phải chau đôi mày liễu lại vì điều mà cô không hi vọng nhất đã diễn ra.

Phần tường thành bị vở từ trong đợt đột kích của quân Hồ Nam để khơi mào cho cuộc chiến qua thời gian một tháng đã được từ quân Hồ Nam đến Bạch Binh thay nhau tu sửa nên đã tạo thành một lớp tường thành bằng đất cao gần mười mét. Nhưng do là tường đất nên khi tấn công quân địch có thể đào trực tiếp một đường thông qua tường thành.

Về cơ bản thì Tử Hàn Hoa đã liệu trước việc này và cho một ngàn quân trấn giữ chuẩn bị tại gần bờ thành phía nam và để vài trăm binh lình canh gác trên tường thành. Điều chính mà Tử Hàn Hoa muốn ở đây là nếu quân Hồ Nam tại phía nam thành không có biểu hiện tấn công và tình hình bờ thành bắc trở nên tệ hơn thì một ngàn binh này chính là con số quý giá để chi viện cho tường thành. Nhưng một vạn quân tại phía nam thành tấn công có nghĩa là phương án dự phòng cho bờ thành bắc không còn.

Một ngàn đối đầu với một vạn cũng chính là một đánh mười. Điều này nếu nói là đánh nhau trực diện trên chiến trường bằng phẳng thì chính là điều không thể nhưng một vạn quân Hồ Nam tại phía nam thành Khánh Lô chỉ là quân vận chuyển không phải chính quân và cũng chưa hề chuẩn bị cho việc công thành thì việc này cũng tương đương với việc phải đối đầu với một vạn quân có khả năng chiến đấu thấp và không được trang bị tốt thì việc phòng thủ hoàn toàn là chuyện trong tầm tay.

Vấn đề còn lại ở đây là quân tại bờ thành bắc có thể cầm cự được bao lâu và khi nào thì viện quân phía bắc có thể đánh bại tuyến sau của quân Hồ Nam.



-Ồ! Ngươi có thể nhìn ra chân thân của ta. Xem ra cũng không đến nỗi nào.

Đóm sáng trắng truyền đến một thông tin trong như một lời khen và sau đó là từ đóm trắng dần dần hiện ra hình một con bạch dực long con trong cứ như beo béo tròn tròn với đôi mắt đen to và những cái vảy trong như là bằng kim loại nho nhỏ mà theo Trầm Khung đoán là sẽ từ từ bảo phủ toàn bộ cơ thể của con rồng con này sau khi nó trường thành.

Nhưng trên hết, điều làm Trầm Khung chú ý chính là một cái sừng nhỏ màu đỏ như màu lửa nằm ở trên đỉnh đầu của con rồng con này khiến hắn không khỏi nhớ lại ba cái sừng mộc ra uy nguy như một vương miện trên đầu của con rồng to mà hắn gặp lúc trước.

"Nếu bỏ mấy cái vảy kim loại ra thì đúng là trong cũng khá dễ thương đó, cái này mà để cho cô em nào thấy e là sẽ yêu thích không thôi mà ôn như một cái gói ôm nhẽ. Tất nhiên là phải bỏ luôn cái thoái hóng hách nữa"

Nhìn thấy hết toàn bộ chân thân của con rồng khiến Trầm Khung không khỏi phải ầm thầm tự gật gù mà đánh giá nó một tí. Có thể nói, so với cái dáng vẻ uy nghi lúc trưởng thành thì con rồng con đúng thật là có phần khá là béo ú dễ thương

-Thôi không dài dòng chuyện ngoài lề, ngươi bảo là ngươi chờ ta? Là có ý gì?

Tạm gác qua những suy nghĩ vu vơ, Trầm Khung quay lại chủ đề chính

-Thẳng thắng! Ta chính là không thích dài dòng à. Ta nghĩ là ngươi cũng đủ thông minh để nhận ra việc ngươi có thể vào bên trong thế giới này một lần nữa là nhờ có ta nhĩ

Con rồng con béo phe phẩy đôi cánh nhỏ của mình mà vừa bay vòng vòng Trầm Khung và vừa truyền thông tin

"Quả nhiên là do nó tác động"

Thấy Trầm Khung im lặng, con rồng tiếp tục truyền thông tin

-Lúc đầu khi gặp ngươi, ta chỉ cảm nhận được có một nguồn năng lượng thích hợp cho sự phát triển của ta nên ta quyết định nhờ mẹ ta bắt lấy ngươi để ta hấp thụ. Nhưng ai ngờ khi ta bay đến thì lại bị hút vào trong thế giới này.

Nghe đến đây, Trầm Khung nếu là ở cơ thể thật thì hắn chính là sẽ đổ mồ hôi lạnh à. Có ai ngờ cái thứ tròn tròn béo béo kia mở miệng ra là muốn "hấp thụ" người khác. Tuy không rõ hình thức của việc "hấp thụ" này là thế nào nhưng kinh nghiệm xem phim chưởng của hắn cũng đủ để hắn biết là hắn 100% là phe bất lợi rồi.

-Hiện thì ta không thể ra khỏi thế giới này và cũng như hiểu được chuyện gì đã xảy ra với ngươi nhưng ta có thể nói …

Truyền thông tin đến đây, con rồng béo đột nhiên khựng lại và bay xa ra một tí và truyền thông tin tinh tiếp

-… nhưng ta có thể nói là chính là nhờ ta mà ngươi sẽ giảm một chút rắc rối và vào lại được trong thế giới này đấy. Ngươi nên biết ơn về điều đó

Trong khi con rồng béo đang ung dung như thể Trầm Khung phải biết ơn nó thì về phía Trầm Khung thì hắn đang dùng một ánh mắt khác để nhìn nó. Dù phản ứng của con rồng rất gọn và trong một khoảnh khắc rất nhanh nhưng nhọ cho nó chính là nó đang ở trong thế giới đen tối này và kỳ diệu thay khi trong cứ như là mọi thứ diễn ra trong thế giới này đều không thể thoát khỏi được sự nhận biết của hắn nên Trâm Khung hiển nhiên là nhận ra.

Và điều này còn trung hợp thay là khi Trầm Khung nghe mình bị "hấp thụ" thì đã có chút ý đề phòng mà dịch chuyển thanh kiếm đến vị trí giữa hắn với con rồng béo và có chút ý để gần nó một chút. Ai mà ngờ được là khi thanh kiếm lại gần thì cái thư béo tròn hóng hách kia lại bị khựng lại chứ. Điều này tiêu biểu cho điều gì? Điều gì? Tới lúc này mà Trầm Khung còn không nhận ra thì hắn đúng là tên đần độn nhất giới loài người rồi.

Há chả phải là con rồng béo tròn trắng này e dè thanh kiếm này sao?