Chương 62: Một tháng không có

Du Giới

Chương 62: Một tháng không có

-Một trăm tám mươi ba... một trăm tám mươi bốn... hờ hờ... một trăm tám mươi lăm...

Dưới những tia sáng mờ nhạt của bưởi sớm mơi, giữa một khung cảnh sân vườn vẫn còn đang vương vấn những hạt sương lạnh giá đang vang lên liên tục âm thanh đếm số theo một nhịp điệu rất đồng đều và có phân mệt mỗi.

-Một trăm chín mươi tám... hà hà hà... một... trăm.. chín mươi... chín... hà hà hà quả cuối... hai... TRĂM~~

Trên thảm cỏ trong sân, Trầm Khung lúc này đang trong bộ dạng cởi trần và tập bài tập hít đất. Tại nhịp cuối cùng, hắn róng lớn lên con số hai trăm và cứ như thể hắn dức hơi mà gục người nằm thẳng cẳng trên thảm cỏ bên trên sân vườn mà thở một cách gấp rút cứ như thể cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn mới được hít thở vậy.

Thảm cỏ bên dưới vốn đã bị ướt hết vì mồ hôi của Trầm Khung đổ xuống nhưng vì mặt đất vẫn còn lạnh và pha lẫn với nước sương nên khi Trầm Khung nằm xuống thì cái cảm giác mát lạnh làm hắn cảm nhận được một cảm giác dễ chịu khó tả. Trong cơn mê, Trầm Khung than thở

-Hờ hờ! Con bà nó, cứ thế này chắc mình thăng thiên sớm mất... hờ hờ... ngày mai nhất định giảm đi hai chục cái mới được hờ hờ...

Nằm thêm một lúc, Trầm Khung lúc này đã hồi phục lại phần nào sức lực và bắt đầu lòm còm bò vậy

Chát

Vừa ngồi dậy, Trầm Khung liền mạnh tay mà tự tặng cho mình một cái tát thật đau và nghiêm nghị nói

-Ngày mai nhất định phải tăng thêm hai mươi cái

Trong tư thế chống tay ngồi dài trên thảm cỏ, cơ thể của Trầm Khung hiện lên với một hình ảnh cho ta một suy nghĩ đầu tiên khi nhìn vào là "khoe mạnh". Thân hình hắn lúc này không thể nói là lực lưỡng như các cơ bắp đã bắt đầu săn chắc lại và tạo ra những đường nét nhấp nhô trên cơ thể hắn. Nếu lúc này so sánh hắn với những đứa trẻ đồng trang lứa thì có thể nói Trầm Khung chính là đại ca rồi.

Thở mạnh một hơi, Trầm Khung lúc này đã khôi phục lại gần hết sức lực, hắn nhanh chóng đứng lên và hướng đến cái giếng nước gần đấy để tắm cũng như là kết thúc bài tập thể dục "địa ngục" mỗi sáng.

Có thể nói, giờ đã là một tháng kể từ ngày Khúc Lục Huỳnh Văn rời đi và cũng như là một tháng Trầm Khung xa Ngân Nguyệt. Nhớ cô ấy không? Hiển nhiên là ngày nào Trầm Khung chả nhớ Ngân Nguyệt và cũng như là bao nhiêu thằng con trai đôi mươi tuổi khác đang trong tình trạng có yêu, đêm nào trước khi ngủ hắn cũng tự tưởng tượng ra cảnh hắn được cùng Ngân Nguyệt bên nhau, bên nhau, đi chơi, này nọ các kiểu. Nhưng cũng phải nói là nhờ nỗi nhớ Ngân Nguyệt mà Trầm Khung lại càng có thêm nghị lực để sáng nào cũng thực hiện bài tập thể dục như địa ngục ấy.

Bắt đầu với bài tập tạ cơ bản mà lúc còn ở thế giới trước hắn cũng thỉnh thoảng mới ra phóng gym mà tập. Với bốn động tác cơ bản được thay đổi mỗi ngày theo chuẩn tập gym, mỗi động tác được tập đi tập lại bốn lần và mỗi lần mười hai nhịp. Kế đó chính là phần địa ngục thật sự. Bằng cách nào đó, Trầm Khung đến lúc này phải hoàn thành tám mươi lần nâng xà đơn và hai trăm nhịp hít đất.

Đến đây mọi người có thể thắc mắc là số lượng lần nâng xà đơn và hít đất đó đến người lớn tập gym thường xuyên còn khó mà làm được thì một thằng nhóc mười tuổi như Trầm Khung thì sao có thể làm được?

Phải! Rất đúng vì bản thân hắn cũng cảm thấy khó hiểu. Là do nghị lực? Do ý chí?

Riêng bản thân tôi (tác giả) xin được nói là Trầm Khung hắn đã chơi trò đuổi bắt với một đám ô hộp cả mấy vòng quanh khu phố. Tốc độ di chuyển của hắn nhanh đến bản thân Gia chủ Khúc Lục gia Khúc Lục Thừa Thiên còn phải giành chút tập trung để đỡ những đòn đánh của hắn và nhất là khi ông ta phải dùng sức để đỡ đòn đánh toàn lực của hắn. Với tất cả những chuyện trên thì đừng nói là mười tuổi, cho dù là hai mươi cũng ít có ai làm được.

-Chà thơm quá! Hôm nay không biết là chú Ô Mai lại nấu món gì đây à

Người chưa thấy đâu thì giọng nói đã đến trước. Chú Ô Mai đang đảo đảo một cái nồi to trên bếp lửa bỗng nghe tiếng của Trầm Khung thì liền nhìn sang cửa nhà bếp và thấy hắn đang bước vào. Đánh một cái nhìn thật kỹ từ đầu đến chân, chú Ô Mai nói

-La A này! Sao chú càng ngày càng cảm thấy là chú nuôi nhóc quá tốt đi? Tự nhìn lại mình xem, cả tháng nay ngày nào chú chả gặp nhóc nhưng hôm nào chú cũng thấy nhóc có gì đó khác lại nha.

-Ài! Chú cứ tưởng tượng ra ấy chứ

Trầm Khung nghe thế thì vừa tươi cười vừa nói và bước đến bên chú Ô Mai và nhìn vào cái nồi to trên bếp và dùng giọng ngạc nhiên nói

-Cháo à?

-Là cháo yến mạch. Hôm nay ăn sáng với cháo yến mạch cùng thịt heo quay

Chú Ô Mai thấy Trầm Khung ngạc nhiên thế thì liền tiếp lời cho đầy đủ thực đơn buổi sáng

"Cháo yến mạch ăn chung với thịt heo quay vào buổi sáng? Là do mình thiếu hiểu biết hay là do sức sáng tạo của ông chú đây quá kinh nhân đây?"

Trầm Khung nghe xong thực đơn thì liền ngửa người ra và thầm tự hỏi mình hai câu

Thấy Trầm Khung ngửa người ra, chú Ô Mai liền vỗ vai hắn vài cái và nói

-Chú thấy dạo này nhóc cùng Thiếu gia cứ tập luyện với cường độ cao nên ta cũng muốn tăng cường bồi bổ cho cả hai. Với độ tuổi của hai người thì cần ăn nhiều thịt thì mới nhanh phát triểnchứ, đúng không nào?

Trầm Khung đang ngây người thì liền cảm động trước sự quan tâm của chú Ô Mai và vui vẻ cười hì hì vài tiếng và nói

-Cảm ớn chú Ô Mai nhiều rồi

-Hầy! Nhiều lúc chú cứ cảm thấy chú lo cho nhóc còn tốt hơn cả con của chú...

Chú Ô Mai thấy Trầm Khung vui vẻ cảm ơn thì cũng tùy miệng mà than một câu

Đến đây, ta có thể nói, Khúc Lục Huỳnh Văn chính là căn nguyên của mọi sự chậm trễ trong việc phát triển của Trầm Khung nha. Cô ta vừa rời đi một tháng thì mọi chuyện liền chuyển biến nhanh và có lợi cho hắn.

Trong một tháng, quan hệ của Trầm Khung cùng mọi người trong dinh thự đều trở thành thân thiết và vui vẻ. Công việc thường ngày của Trầm Khung cũng giảm ít đi nhiều. Và đặc biệt là không có cái "của nợ biết đi" mang tên Khúc Lục Huỳnh Văn thì Trầm Khung liền được Khúc Lục La Thiên đặc biệt chiếu cố nha.

La Thiên không những giảm bớt công việc cho Trầm Khung mà còn yêu cầu hắn cùng tham gia lớp học văn vào buổi sáng và võ vào buổi chiều. Không có Khúc Lục Huỳnh Văn, mọi chuyện của Trầm Khung liền trở nên "hoàn toàn ổn" nên đôi khi Trầm Khung tự trách mình sao ngày trước không cúng thiên vái địa cho cái "của nợ ớt hiểm" kia đi cho sớm à.

...

Kết thúc bửa sáng và cũng như những công việc thường ngày mà Trầm Khung phải làm, ngày hôm nay, nhân tiên vị gia sư dạy văn cho Trầm Khung và La Thiên nghỉ do có việc nên Trầm Khung quyết định xuống phố gặp lão Chẩm Thương một chuyến để xem tình hình lão ta kinh doanh thế nào.

-Buổi sáng tốt lành lão Chẩm Thương

Trầm Khung đến gần cửa tiệm thì đã thấy lão Chẩm Thương trong trạng thái vui vẻ mà đứng nhìn dòng người qua lại trên phố thì biết là đại công cáo thành rồi nên hắn cũng vì thế mà cũng vui theo và lên tiếng chào lão

Nghe tiếng chào của Trầm Khung, lão Chẩm Thương liền quay lại nhìn hắn với ánh mắt như nhìn thấy tiền và nói

-Ối tiểu tài phú của tôi! Chú em có biết là cả tháng nay ngày nào lão đây cũng mong mỗi được gặp lại chú em không?

Trầm Khung nghe thấy từ lời nói đến hành động của lão Chẩm Thương liền biết là lão ta đớp được quả lời thì liền bị sinh ra nghiền nặng rồi nên mới có lời nói và hành động như thế. Tức cảnh sinh tình, Trầm Khung cũng tự đắc một chút

-Sao? Đấy là giá trị của anh đấy! Giờ ông nên cảm tạ bản thân vì ngày đó quyết định giúp đỡ anh đây nhá

Nhưng hiển nhiên là Trầm Khung chỉ thầm nghĩ thôi chứ không có ai đời nào ngu đến mức nói câu này ra ngoài trong tình huống thế này vì nếu nói năng không khéo sẽ dễ làm tan vỡ một mối quan hệ chứ chả phải chơi à.

Trầm Khung cũng cười theo lão Chẩm Thương và giả nai nói

-Hửm? Lão nói gì con không hiểu à

-Thôi thôi không có gì! Nào nào, vào trong ta cùng nói chuyện nhé

Lão Chẩm Thương nghe Trầm Khung nói thì liền cười và liền kéo hắn vào trong cửa tiệm

Bước vào trong tiệm, Trầm Khung không khỏi trố to mắt ra vì trong tầm nhìn của hắn đâu đâu cũng là hàng trưng bày cùng kèm theo bản gỗ giới thiệu về sản phẩm theo một phong cách rất là "bom tạ bom tấn".

Trầm Khung không nghĩ là trong một tháng mà lão Chẩm Thương lại trở thành "gian thương" nhanh đến vậy. Lão ta không ngần ngại chém gió thẳng tay về chất lượng của sản phẩm cùng với những lời chào hàng rất chi là dụ người như "tốt nhất", "hài lòng", "bền bỉ",...

-Nào nào! Lại đây ngồi xuống nào

Lão Chẩm Thương nhanh tay kéo Trầm Khung ngồi xuống một cái bàn rồi lập tức tận tay rót cho hắn một chén nước.

Nhìn thấy cảnh này, Trầm Khung liền quả quyết là lão ta lại tính kiếm thêm tiền từ hắn đây.

-Chà lão dạo này làm ăn khám khá nhỉ?

Trầm Khung vừa ông chén nước do lão thịnh tình rót cho vừa đảo mắt nhìn quanh và ngây ngô nói

-Ầy! Nhờ chú em đây nên việc làm ăn của lão cũng khá lên đôi chút...

"Đôi chút?"

Nghe lão ta nói đến đây mà Trầm Khung như muốn phung hết nước vừa cho vào miệng ra ngoài.

-Nhưng nhìn chung thì làm ăn còn khá khó khăn à. Hầy

Nói đến đây lão Chẩm Thương lại đột nhiên thở dài một hơi, biểu cảm liền quay một trăm tám mươi độ

Trầm Khung nghe hết câu mà không nhịn được phải trợn tròn mắt nhìn cái lão "gian thương" trước mắt. Lão ta gian với khách hàng thì thôi đi, ấy thế mà giờ lão còn tính tính gian với cả hắn?

"Cha chả! Gian vừa vừa thôi cha, gian gì mà gian tới độ khiến anh đây giãn cả mắt ra rồi đây này. Tính nhờ anh hiến kế à? Mấy cái trước chỉ là mồi thơm dụ khỉ thôi nhé. Lần này là anh nhất định là phải tính phí à"

Tự thì thầm một câu, Trầm Khung cảm thấy đã tới lúc mình cần phải kéo cần lên rồi.