Chương 57: An Lộ không bình an

Du Giới

Chương 57: An Lộ không bình an

Hai ngày sau, tại vùng đồi trọc An Lộ, hai cánh quân của Hồ Nam và Phong Huy quốc đã dàn trận sẵn thành hai hàng quân dài.

Phong Huy quốc trong tư thế phòng thủ đã chiếm lấy ngọn đồi cao nhất tại nơi này và xây dưng một hàng phòng tuyến tạm bằng gỗ quanh thân đồi và bên dưới đồi theo thứ tự từ trái sang phải là ba cánh quân với quân số đều nhau đứng chắn ngang lối đi thẳng đến An Nhiên thành.

Đối diện quân Phong Huy là quân Hồ Nam cũng trong một thế trận ba cánh quân hàng ngan tương tự như họ nhưng ai cũng hiểu đấy chỉ đơn giản là thế trận ban đầu thôi. Khi trận chiến bắt đầu, các cánh quân sẽ nhanh chóng thay đổi vị trí.

Nếu nhìn vào quân số của hai phe, ta có thể bất ngờ khi đáng lẽ quân Hồ Nam đã áp đảo quân Phong Huy về quân số với hai mươi vạn quân nhưng hiện tại thì số lượng lính dàn trận chỉ là khoản mười bốn vạn quân.

Tại vị trí cao nhất trên ngọn đồi, Thành Khắc cùng Kiều Chiến và các vị tướng lĩnh khác đang đứng nhìn về đôi hình quân Hồ Nam đối diện.

Trước cảnh tượng quân số lúc này đã gần như tương đương nhau khiến mọi người tại đây không ai là không hiện lên một nét vui mừng. Thành Khắc thân ngồi uy nghi trên một cái ghế gỗ và nói

-Thật tốt khi thấy kế hoạch của ta đã có tác dụng

Kiều Chiến ngồi kế bên ông nghe vậy thì liền tiếp lời

-Nhưng để có được thuận lợi này thì ta cũng đã phải trả một cái giá khá cao khi chu cấp cho chục vạn dân di cư.

Thành Khắc lúc này gật đầu một cái và nói

-Nhưng nhờ vậy mà ta giữ được bị mật việc cánh quân của ta và Công Chúa không hợp lại với nhau khiến cho Hưng Phong Đồ tự mình rơi vào cái bẩy và phải chia quân lực ra để phòng thủ cánh sau.

-Giờ thì tất cả chỉ còn trong chờ vào cánh quân của Công Chúa thôi. Còn mấy lão già chúng ta thì chỉ cần phòng thủ chắc khu và không để quân địch rút lui dễ dàng là được

Kiều Chiến vừa nói vừa nhìn về phía cảnh rừng núi rộng lớn phía sau vùng đất đồi trọc An Lộ.

Về tổng thể thì có một khu vực rừng núi rộng lớn nằm về bên trái của quân Hồ Nam và kéo dài từ vùng biên giới hai nước, chạy qua bên trái thành Khánh Lô và tiếp tục chạy dài qua khu vực An Lộ cho đến hết khu vực thành An Nhiên.

Do chuyển quân từ Khánh Lô thành lên vùng An Lộ nên Hưng Phong Đồ đã cho một vạn quân ở lại phòng thủ tại Khánh Lô thành và đem mười chín vạn quân đến An Lộ. Nhưng khi hai cánh quân gặp nhau thì Hưng Phong Đồ mới nhận ra là cánh quân của Tử Hàn Hoa và Thành Khắc không có hợp lại với nhau. Điều này cũng có nghĩa là cánh quân của Tử Hàn Hoa đã thẳng tiến vào vùng rừng núi bên trái quân của ông.

Lúc đầu Hưng Phong Đồ chỉ nghi ngờ về điều đó nhưng sau khi rất nhiều nhóm lính được điều đi tra xét vùng rừng núi phía tây mà không ai trở về thì ông đã khẳng định cánh quân của Tử Hàn Hoa ở ngay đó.

Nhưng một vấn đề lớn xuất hiện lúc này đó chính là Hưng Phong Đồ không hề có chút thông tin gì về vị trí của quân Tử Hàn Hoa và điều này có nghĩa là hậu phương của quân Hồ Nam đang bị đe dọa.

Do hai bên đã dàn trận, Hưng Phong Đồ không thể ra lệnh thu quân vì chắc nguy cơ xảy ra sự cô là rất cao khi ông thừa biết là cả Tử Hàn Hoa cùng Thành Khắc sẽ không dễ dàng cho ônglàm điều đó.

Để đối phó với tình hình đó, Hưng Phong Đồ lệnh cho tướng dưới trướng là Trung Lân dẫn năm vạn quân tiến hành phòng thủ dọc theo bìa rừng và ra sức điều tra về tung tích quân của Tử Hàn Hoa.

Đến lúc này, Hưng Phong Đồ đã hiểu rõ hết nguyên nhân sâu xa của đợt truy quét mật thám một cách quyết liệt của bên Phong Huy quốc. Tất cả chỉ đơn giản là để đưa ông vào tình thế phải chia quân ra.



Bên trong cánh rừng phía tây, Tử Hàn Hoa cùng cánh quân của mình ẩn mình dưới những tán cây rừng rộng lớn. Trong đợt hành quân đến vùng này vừa rồi, Tử Hàn Hoa đã ra lệnh cho người đi mua lương thực để mở tiệc trước chiêu đãi toàn quân trước khi ra trân nhưng mục đích chính không phải là buổi tiệc mà chính là chuẩn bị một lượng lương khô lớn để phục vụ như cầu lương thực cho toàn quân vì để cả cánh quân ba vạn người biến mất bên trong một khu rừng thì việc đầu tiên cần làm là không được đốt lửa.

Đưa đôi mắt nhìn về phía chiến trường ngoài xa, Tử Hàn Hoa lúc này chỉ lặng im như chờ đợi điều gì đó và phía sau cô, tám vị tướng lĩnh cũng trong tư thế im lặng và chờ đợi. Nếu nhìn lại, ta dễ dàng phát hiện ra Hoàng Dực và Triệt Kiêu đã biến mất

-Báo! Vùng phía trước đã được dọn sạch

Từ trong lớp lớp tán cây, một người trong trang phục màu đen lặng lẻ hiện ra trước mặt Tử Hàn Hoa. Mặt người này được che bởi một lớp vãi màu đen, trang phục bó sát người, vũ khí được trang bị trong có vẻ rất đầy đủ như kiếm dài đeo sau lưng, dao ngắn ẩn hiện sau lớp áo trước ngực cùng những túi trang bị khác đeo bên hong.

Sau khi báo cáo xong, người này liền nhanh chóng biến sau những tán cây. Chỉ trong một khoảng khắc, lặng lẻ đến và lặng lẻ đi. Nếu như không phải do người này lên tiếng thì mọi người ở đây cũng không nhận ra sự hiện diện của hắn.

Nhận được tin, Tử Hàn Hoa đưa tay lên ý chỉ xuất phát. Cô nhanh chóng lên lưng ngựa và dẫn đầu đoàn quân tiến về phía bìa rừng.



Chạy dài bên trong cánh rừng, rải rác khắc khắp nơi ta đều có thể bắt gặp xác người và trong trang phục của họ thì có thể nhận ra đó chính là lính của Hồ Nam quốc. Các xác chết có lúc rải rác lẻ tẻ, có lúc lại nằm chung một chỗ. Số lượng xác lên đến con số khá lớn và bao gồm bộ binh lẫn kỵ binh.

Vèo phựt

Một mủi tên bay đến và cấm thẳng vào giữa tráng tên lính cưỡi trên lưng ngựa nhưng tên lính trong có vẻ như là chưa nhận ra mình đã trúng tên mà còn cưỡi trên lưng ngựa thêm một lúc thì mới ngã xuống đất.

Tên lính này ngã xuống và lập tức những tên lính chung quanh liền hoảng hốt thét lên

-Có mai phục! Rút mau

Tiếng thét vừa vang lên thì cùng với đó là tiếng xé gió của tên bay từ khắp nơi tới khiến nhiều tên lính bị trú tên và ngã xuống. Trong một khảnh khắc, một nhóm lính hai mươi người đã chết quá nửa và số lính còn lại thì ra sức bỏ chạy về phía sau

Vèo vèo vèo...

Nhưng trên đường tháo chạy của họ thì vẫn liên tiếp xuất hiện những mủi tên đơn lẻ bay ra từ nhiều hướng khác nhau và cứ thế mà tỉa mòn dần số lượng lính còn sót lại.

-Hơ hơ hơ …

Chạy một đoạn dài, tên lính lúc này quay lại và nhận ra mình là người duy nhất đứng tại nơi này và quanh hắn vẫn là lớp lớp bụi cây rừng.

-Điên rồi! Chỉ huy điên rồi mới phái mọi người vào đây

Tên lính bị cảnh cô độc làm cho hắn đã không còn được tỉnh táo. Hai mắt hắn mở căn ra, khuôn mặt củng ướt đẫm mồ hôi và tái xanh đi vì sợ. Hắn vừa nói vừa cúi người tìm một bụi cây vào núp vào trong.

Lặng lẻ núp trong bụi cây, tên lính cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình vì cả khu rừng lúc này đã im lặng một cách chết người. Thứ âm thanh duy nhất tại đây chính là nhịp tim và tiếng thở của hắn.

Rẹt rẹt …

Cố gắng tự làm mình bình tĩnh lại, tên lính chợt nghe thấy một âm thanh như lá cây dao động khiến hắn hoảng sợ mà nính thở lại và tự thầm lầm bầm

-Chưa thần phù hộ! chư thần phù hộ …

Rột rột rột …

Trong âm thanh cầu nguyện bên trong đầu của tên lính, một loạt âm thanh như tiếng chân dẫm lên lá khô vang lên và ngày càng gần khiến tên lính như chết lặng đi mà cố gắng co người lại cho nằm gọn bên trong bụi cây.

-Chư thần phù hộ! Chư thần phù hộ …

Lặng lẻ co người lại mà cầu nguyện, dần lâu tên lính nhận ra là không còn âm thanh gì nữa thì mở mở mắt ra và nhìn.

Xuyên qua lớp lá cây che khuất, hắn thấy được một bóng đen đứng trước bụi cây mà

Xẹt

Một âm thanh vang lên và tất cả mọi thứ lại chìm vào im lặng