Chương 56: Thắng lợi sớm

Du Giới

Chương 56: Thắng lợi sớm

(Uống Nhiều Sữa: Thể loại quân sự này khó viết quá. Mình không có bộ não quái vật như trong mấy bộ truyện thành công khác. Thôi! Phóng lao rồi thì đành theo lao vậy a T.T)

Dưới ánh sáng chói chang của buổi sáng, một cây đại kỳ được dựng ngay giữa trời. Đại kỳ bay phất phới đưa một chữ Hồ uốn lượn giữa muôn trùng năm tháng.

Dưới trướng ngọn đại kỳ, hàng loạt thanh tiểu kỳ cũng tung bay trong gió và kéo dài đến cuối tầm nhìn. Đứng giữa ngọn đại kỳ, một người đàn ông trong bộ dạng năm sáu mươi tuổi dang ngồi trên lưng ngựa và nhìn về phía tòa thành Khánh Lô đã bị hư hại nghiêm trọng sau đợt tấn công vài ngày trước.

-Hai năm trước bỏ thành, hai năm sau cũng bỏ thành. Đây là ý gì đây hả, Tử Hàn Hoa?

Hưng Phong Đồ cưỡi trên lưng ngựa mà nhìn về tòa thành nói rồi bỗng trở nên im lặng một lúc và ông lên tiếng

-Nghe lệnh!

Dưới khẩu lệnh của Hưng Phong Đồ, chúng tướng chỉ huy bên dưới lập tức cúi người nhận lệnh và đồng thanh hô to "Có!"

-Trung Lân! Ngươi đem hai ngàn quân vào Khánh Lô thành và phải kiểm tra tòa thành này thật kỹ. Tư Can! Ngươi dẫn năm ngàn kỵ binh nhanh chóng kiểm tra một cây số quanh thành. Lộc Hùng! Ngươi nhanh chống dẫn một vạn binh theo sau quân Tư Can rồi cố gắng kiểm soát một cây số quanh Khánh Lô thành và lập ra hê thống truyền tin về liên tục. Số còn lại, đóng quân tại vị trí này.

Sau những mệnh lệnh được Hưng Phong Đồ đưa ra, chúng tướng chỉ huy nhanh chóng tản ra và thi hành theo lệnh.

Rất nhanh, một doanh trại quân khổng lồ được dựng ra trên khoảng đất tróng cách phái nam Khánh Lô thành và đồng thời bên trong cùng bên ngoài tòa thành này cũng xuất hiện quân lính tuần tra và đi lại liên tục. Và rất nhanh, tình hình bố trí quân sự tại quanh Khánh Lô thành vô tình lại giống như những gì được bố trí trên tấm bản đồ trên bàn trong phòng hợp tại An Nhiên thành.



Màng đêm nhanh chóng kéo xuống, cách Khánh Lô thành gần năm mươi cây số, một mảnh đất rộng lớn được thấp sáng dưới ánh sáng của đèn đuốc của một khu quân trại.

Đêm nay, Bạch Binh do Tử Hàn Hoa dẫn đầu đã vào phạm vi gần Khánh Lô thành và như lời nói lúc trước, Tử Hàn Hoa cho binh lính ăn uống một cách thỏa thích. Và cứ thế, cả doanh trại không dức tiếng cười đùa nói chuyện.

Bên trong trướng lớn nhất giữa doanh trại, Tử Hàn Hoa lặng lẻ ngồi một mình và cẩn thận xem xét một lá thư đang được cô cầm trên tay. Xem xong bước thư, Tử Hàn Hoa cho bức thư vào trong một đống lửa đang cháy hừng hực tại giữa trướng rồi lại tiếp lục lặng lẻ nhìn mảnh giấy từ từ cháy thành tro và nói

-Những nước cờ đầu tiên của ông lại quá dễ đoán như vậy sao Hưng Phong Đồ? Ta không tin một vị tướng như ông lại cho người khác nhìn ra nước đi của mình.

Nói đến đây, Tử Hàn Hoa chợt ngừng lại một chút. Khuôn mặt xinh như hoa của cô chợt trở nên một cách nghiêm túc lạ thường và nói

-Nếu vậy, chiến thắng đầu tiện Bổn công chúa đây xin nhận lấy rồi. Hy vọng ông không mất quá lâu nhận ra.

Mảnh giấy trong đóng lửa nhanh chóng chỉ còn lại chút tro tàn trong cái ánh mắt đỏ rực của Tử Hàn Hoa.



Dưới màng đêm, bên trong một khu vực rừng cây rậm rạp xuất hiện dưới ánh một xác chết và trong dáng vẻ như đã bị tra tấn qua bị bỏ lại giữa chốn rừng hoang



Tại doanh trại quân Hồ Nam, trong trướng của Hưng Phong Đồ.

-Báo cáo tướng quân! Mật thám cảm ta báo về rằng quân Phong Huy tại An Nhiên thành chợt hoãn thời gian xuất quân sang sáng ngày mai ạ

Một người lính quỳ dưới sàn nhà được trải bởi một tấm thảm đỏ và đầu thảm là một cái bàn to với. Hưng Phong Đồ lúc này đang uy nghi ngồi tại vị trị chủ tọa và hai bên là chúng tướng dưới trướng của ông.

-Hoãn thời gian xuất binh? Tin này đúng thật là làm ta bất ngờ đấy. Ta cứ ngỡ giao tranh sẽ diễn ra tại Khánh Lô thành chứ nhĩ?

Hưng Phong Đồ sau khi nghe báo cáo thì liền đưa vuốt bộ râu màu múi tiêu của mình mà thầm nọi Sau khi tự thì thầm một lúc, ông quay sang hỏi chúng tướng dưới trướng

-Các ngươi nghĩ sao về chuyện này?

Hưng Phong Đồ có phản ứng này vì việc hoãn thời gian xuất binh cũng là đồng nghĩa với việc vị trí mà hai bên giao tranh cũng sẽ thay đội Bằng việc xuất phát trễ một ngày của quân Phong Huy đã tạo điều kiện cho quân Hồ Nam vượt qua Khánh Lô thành và tiến vào vùng đất bên trong.

-Điều này cho thấy bọn chúng không có ý đồ gì với Khánh Lô thành chăng?

Một vị chỉ tướng lên tiếng

-Nhưng điều kỳ lạ là quân tiên phong của ta xác nhận khu vực xung quanh đây đã hoàn toàn bị bỏ hoang. Tất cả nhà cửa đều không có người và tài sản.

Vị tướng tên Tư Can vốn trước có trách nhiệm lãnh năm nghìn kỵ binh đi do thám lên tiếng.

-Trong thành Khánh Lô cũng không còn một bóng người hay tài sản có giá trị. Ngoài ra quân ta đã kiểm tra rất kỹ nhưng không tìm thấy dấu hiệu gì bất thường

Trung Lân trước với trách nhiệm lãnh hai nghìn quân vào trong Khánh Lô thành kiểm tra lên tiếng.

-Chuyện thế này nếu nói không có quỷ mạt tướng tuyệt không tin

Một vị tướng khác lên tiếng

-Ngươi nói rất đúng! Bản thân ta cũng không tin việc bọn chúng rút lui một cách toàn diện và hoàn hảo thế này mà lại không có ẩn chứa mưu kế phía sau.

Hưng Phong Đồ sau khi nghe ý kiến của chúng tướng thì liền gật đầu và bỗng nhiên trở nên đâm chiêu một lúc. Chúng tướng thấy vậy cũng trở nên im lặng và cùng suy nghĩ

-Do quân Phong Huy đã hoãn thời gian xuất quân nên chiến trường đã dời về vùng đất An Lộ giữa Khánh Lô và An Nhiên thành. Đây là nơi có địa hình rừng núi tại hai bên và giữa là vùng đồi trọc. Nói cách khác, không lẽ Tử Hàn Hoa lại ngây thơ đến độ nghĩ rằng dùng mười lăm vạn quân đóng tại vùng đất ấy có thể cản bước tiến của hai mươi vạn quân ta.

Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc, Hưng Phong Đồ lên tiếng

-Mạt tướng đã cho người đi tra xét trước về vùng An Lộ gần Khánh Lô thành và kết quả cũng tương tự như khu vực quanh Khánh Lô thành. Tất cả đều không một bóng người thưa tướng quân.

Tư Can tiện thể việc Hưng Phong Đồ đề cập đến vùng An Lộ mà lên tiếng.

-Làm tốt lắm! Tư Can, ngươi không làm ta thất v …

Hưng Phong Đồ sau khi nghe Tự Can báo cáo thì cảm thấy rất hài lòng với khả năng tư duy của vị tướng chỉ huy này và lên lời tán thưởng. Nhưng lời chỉ được một nữa thì một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hưng Phong Đồ khiến ông dừng lại và bỗng trở nên âm trầm và nghiêm túc nói to

-Gọi tên lính đưa tin lúc nãy vào đây!

Tư Can biết mình được Hưng Phong Đồ khen thì lấy làm hảnh diện nhưng lời khen chỉ đi được nữa đường thi đã đứt gánh khiến hắn cũng bị bất ngờ về phản ứng của Hưng Phong Đồ.

Rất nhanh, tên lính vừa rồi được gọi vào và Hung Phong Đồ lên tiếng hỏi

-Ngươi nói quyết định dời ngày xuất quân sang sáng hôm sau là được đưa ra lúc sáng sớm hôm nay đúng không?

Người lính đưa tin quỳ bên dưới cúi đầu xuống và trong giọng nói có chút sợ hãi

-Đúng vậy thưa chủ soái! Quân canh gác tại khu vực cách Khánh Lô thành một cây số vừa nhận được tin này cách đây nửa giờ.

Nghe đến đây, nét âm trâm trên mặt Hưng Phong Đồ lại càng hiện ra rõ hơn, những nét nhăn trên tráng ông trước đã sâu thì nay lại càng sâu hơ. Hít một hơi sâu, Hưng Phong Đồ trịnh trọng nói

-Tin xuất ra từ An Nhiên thành lúc sáng. Từ An Nhiên thành mà hành quân về Khánh Lô thành cũng là mất ba ngày. Trong gần một ngày mà cấp tốc báo tin về thì hẳn phải là hỏa tốc đưa tin. Nhưng nếu từ lời Tư Can nói thì có thể suy ra cả vùng An Lộ đều không một bóng người thì dù Hỏa tốc đưa tin có kèm theo biện pháp bào mật thế nào cũng khó có thể khẳn định là không bị lộ?

Lời nói của Hưng Phong Đồ vừa dức thì tất cả cứ như một tiếng nổ vang bên trong đầu của chúng tướng lĩnh ngồi tại đây.

Vấn đề ở đây là gì?

Vấn đề chính là khi hai nước giao tranh, thông tin chính là thứ cực kỳ quan trọng. Trong tất cả các quốc gia đều có mật thám của quốc gia khác và trong khi hai nước trong thế đối đầu thì số lượng mật thám chính là lại càng nhiều.

Việc mật thám của Hồ Nam bị lộ chính là đồng nghĩa với việc thọc mù tai và mắt cánh quân này của Hồ Nam quốc. Không có mật thám âm thầm báo tin, cánh quân của Hưng Phong Đồ phải tự cho người dò đường mà đi trong thế trận mù mờ tại An Lộ phía trước và việc không biết được hành tung của địch là cực kỳ bất lợi.

-Thật không ngờ! Khi hai cánh quân còn chưa gặp nhau thì ta đã thua trước một nước đi

Hưng Phong Đồ tựa lưng vào ghế. Tuy trong giọng nói của ông có chút nặng nè nhưng trên mặt lại như có nét gì đó kỳ lạ và từ khẩu hình miệng của ông như thầm nói hai chữ "Thú vị"

Và không riêng gì Hưng Phong Đồ mà đến chúng tướng cũng kinh hãi không thôi vì tuy việc truy quét mật thám trong giao tranh không phải là chuyện mới nhưng truy quyết một cách quyết liệt khi dọn tróng cả một khu vực lớn thế này thì họ lần đầu tiên gặp.