Chương 142: My Sunshine

Dragon World

Chương 142: My Sunshine

"Ừm...nếu Dunois-san đã là con gái vậy thì...phải xếp lại phòng rồi!" Giọng Yamada-sensei vang lên khiến nụ cười trên môi Charlotte cứng lại

"Dạ? Ý cô là sao?" Có vẻ Charlotte vừa nhận ra điều gì đó kinh khủng mà cô quên mất

"Đương nhiên rồi! Vì em là con gái rồi nên hai đứa phải ở riêng chứ, đúng hông?" Yamada-sensei nói điều đó với gương mặt đương nhiên, còn trên mặt Charlotte lại biểu cảm hoàn toàn khác

"Awwww! Tại sao chứ!!!! Tại sao mình không nghĩ ra chứ? Làm sao giờ..." Charlotte tuyệt vọng đứng hình

"Được rồi! Tiết học sẽ tiếp tục! Phòng của em cũng sẽ được chuẩn bị nhanh thôi!"

"D-Dạ..." Charlotte đau khổ quay về chỗ, ánh mắt cô hiện rõ sự tiếc nuối cùng không cam lòng

"Ờm...được rồi nhé! Nào, cùng giở sách trang 57 ra nào!"

...........................


"Nếu cô chịu xin lỗi có lẽ sẽ đỡ bị mất mặt hơn đấy!" Kirito nhanh chóng triển khai IS của mình rồi bay lên không trung

Bên đối diện của cậu là bộ đôi Laura với Houki. Với chiếc IS thế hệ thứ III mới nhất, Laura nhìn xuống với ánh mắt khinh bỉ xen lẫn chút giận dữ

"Hừ...cái thứ cản trở! Đồ sâu mọt! Chỉ cần ngươi chết thì HLV sẽ không sao cả!" Có vẻ cô nàng định giết người thật, Kirito nhìn thấy cả sát khí trong đó

"À rế! Cơ mà có giết được hay không là một chuyện khác nha! Laura-chan!"

"Câm mồm! Ai cho phép ngươi gọi ta bằng tên đó!" Cảm giác bị sỉ nhục kiến Laura mất bình tỉnh nhanh chóng, có vẻ đòn khiêu khích của Kirito đã thành công

Để một người từ yêu thành hận hay từ hận thành yêu là một bài toán khó, tuy nhiên ranh giới giữa hai thứ này lại rất mỏng manh. Kirito biết mình cần làm gì, cậu sẽ làm nó, sẽ làm theo ý cậu muốn dù cho điều đó trái ngược với thế giới đi chăng nữa

*cười mỉm*

"Có lẽ mình hợp với Ma Vương hơn là Anh Hùng! Mà khoan....mình đang nghĩ cái méo gì vậy ta? Ngáo quá rồi!"

Quay sang Charlotte, Kirito nói

"Cậu đấu với Houki đi! Để Laura cho tớ là được!"

"Ok! Cố lên nha Kirito-kun"

Vì Houki vẫn chưa có IS nên Kirito yên tâm để Charlotte đánh, không phải bởi cậu lo Charlotte yếu hơn mà do cậu chỉ muốn 1 vs 1 với Laura mà thôi

"Lên thôi!" Cả hai người Kirito bắt đầu trước, và ngay sau đó là hàng loạt những pha combat khốc liệt giữa hai người Charlotte và Houki

"Đến rồi!" Cảm nhận sức cản, sức nặng và tốc độ đang giảm xuống đáng kể, Kirito phải công nhận rằng nếu chỉ là 1 vs 1 thì hầu như Laura sẽ trở thành một con quái vật bất khả chiến bại chứ chẳng đùa

"Vũ khí mới của dòng thế hệ thứ III à? Hình như tên là Schwarzer Regen thì phải!" Lẩm nhẩm chút về thông tin đối thủ, trong khi tay cậu sắp xuất hiện một thứ gì đó

"Lần này chơi khó lắm nha!" Vừa nói Kirito vừa đẩy hết động cơ lên max công suất rồi từ từ cậu bước dần về phía Laura

"Hừ! Để xem ngươi chịu được bao lâu!" Khi Laura vừa dứt lời thì cũng là lúc cô nhận ra không ổn, bản năng mách bảo rằng cô nên chạy nhưng Laura thì không có nhiều thời gian để nghĩ về nó

"Ảnh Phân Thân!" Hình ảnh chiếc IS của Kirito bỗng tan thành mây khói rồi ngay lập tức dịch chuyển ra sau Laura khiến cô không phản ứng kịp

"Mà kệ đi...Xem tôi xử lí cô như nào nè!" Cả sân đấu bỗng choáng ngợp bởi đâu đâu cũng có Kirito, nói đúng hơn là phân thân của cậu

"Hừ! Giả thần giả quỷ....Automatch Lanche!!!" Vô số tên lửa cỡ nhỏ bay đến chỗ của N cái Kirito

*bùm*bùm*

Tiếng ồn cùng bụi mù khiến không ai rõ ràng kết quả trận đấu ra sao, tuy nhiên chỉ một lát sau, âm thanh của một tia sáng chiếu nhanh qua lớp bụi khiến mọi chú ý bị dồn cả vào đó

"Chịu thua đi! Dù sao tôi cũng biết điểm yếu của cô rồi!" Kirito là người chiến thắng, mọi người đều nghỉ như vậy, Laura với vẻ ngoài bị thương xuất hiện như đóng đinh mọi dị nghị lại

"Ta thua sao? Không thể nào....Làm sao ta có thể để thua ngươi chứ" Laura gần như hét lên, có vẻ thua Kirito khiến cô không thể chấp nhận được

(Muốn mạnh lên sao? Ngươi muốn có sức mạnh chứ? Ngươi có dám đánh đổi mọi thứ để đạt được nó không?) giọng nói kì lạ vang lên trong tâm trí Laura như một cọng rơm cứu mạng

"Được! Ta muốn sức mạnh dù cho có phải trả giá bằng sự tồn tại vô nghĩa này chăng nữa! Đưa nó cho ta!" Cả bộ giáp của Laura như tan chảy ra vậy, cả cơ thể biến đổi thành một thứ chất lỏng đặc sệt đen sì như bùn

Thứ gớm ghiếc đó bao trùm và ‘nuốt’ Laura vào trong, bên ngoài thì bỗng hoá thành một bức tượng mà nếu ai chú ý kĩ sẽ phát hiện ra nó giống Orimura Chifuyu tới 90%

"Haizz! Để tôi giúp cô, Laura! Hãy tái sinh đi!" Trên tay Kirito xuất hiện một chùm ánh sáng rồi bỗng hoá thành một thanh kiếm màu trắng tuyệt đẹp

"Heaven Linght!" Một thứ ánh sáng dịu nhẹ không chói loá nhưng sức mạnh huỷ diệt của nó hầu như ai cũng nhận ra

Nhát chém nhanh ngang người khiến Kirito nhanh chóng cứu thoát Laura khỏi bộ giáp, cậu bế cô nàng tới chỗ ban y tế rồi quay về phòng

Trận chiến đã có người thắng cuộc, đó là Kirito và Charlotte, không ít thiếu nữ tiếc hận bởi lời đồn thất thiệt nào đó rằng sẽ được hẹn hò với cậu nếu dành chiến thắng cuộc thi lần này

Sau biến cố thì mọi thứ đều dần được kiểm soát chặt chẽ hơn, Chifuyu cũng là người trực tiếp điều hành tăng cường hệ thống giám sát và phòng ngự

Laura bất tỉnh cả một đêm, bác sĩ bảo tình trạng cô nàng đã ổn định do được cứu chữa nhanh chóng cùng với cô chỉ bị ngất do mệt và căng tinh thần thôi

..............................

Một sáng sớm như bao sáng khác, Kirito mở mắt, trần nhà là thứ cậu nhìn thấy đầu tiên, quay sang chiếc giường bên cạnh, nó trống không do Charlotte đã phải dọn đi sang phòng khác

"Haizz...!! Cảm giác cô đơn này là sao ta?" Đang ngán ngẩm cuộc đời bỗng cậu nhận ra thứ gì đó dưới chăn mình

*vụt* chiếc chăn bị kéo không thương tiếc để lộ thân ảnh bé nhỏ xinh xinh trong đó, dáng người mảnh mai, mái tóc trắng dài xoã ngang, ánh mắt lờ đờ ngái ngủ và đặc biệt hơn cả là cái ‘cục thính’ to đùng trước mắt cậu đang khoả thân

"Ưm~...Chói mắt....để yên coi!" Giọng nói nũng nịu này, Kirito không thể tin vào tai và mắt mình được

"Tối qua không rượu cũng không bia....Sao sáng nay lại hoa mắt ù tai vậy ta?" Trong khi não Kirito bận vận hành, máu lưu thông đến mức không kịp thì cô gái dưới chân cậu cũng tỉnh dậy

Rất nhẹ nhàng và từ tốn, không một chút nào gọi là xấu hổ hay e thẹn về bản thân, hai tay cô vòng qua cổ Kirito rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn buổi sáng

1 + 1 thì ai cũng biết là bằng hai, cơ mà đang tinh lực tràn đầy buổi sáng mà lại bị dính thêm combo này nữa thì bố con thằng nào chịu được chứ

Cảm giác chắc chắn là khó tả, tuy hơi ngượng ngùng nhưng dần dần đâu cung vào đó, tuy nhiên chả hiểu vì một lí do ham hãm nào đó Kirito dừng hành động này lại

"Ê! Chốt tô mát tê.....Khoan đã....Sao cô lại ở đây? Laura?" Phải, thiếu nữ đang động tình trước mắt cậu là Laura Bodewig, người suốt ngày hô hào muốn chém muốn giết bây giờ lại đang muốn ‘thịt’ cậu

"Tại sao á? Hì hì....Tại em là vợ anh chứ sao?" Không chút rụt rè hay e thẹn, câu nói mang điểm bạo kích vô cực vang lên

"Cơ mà-"

"Không cơ mà hay nhưng nhị gì hết! Em quyết định rồi! Anh nghe theo là được..."

"Anh có biết là từ lúc anh cứu rỗi em thì trái tim này chẳng còn thuộc về riêng em không hả?....Chính anh là người lôi em từ vũng lầy, là ánh sáng cứu rỗi linh hồn đen tối này đó!"

"Vậy nên....từ giờ mong anh sẽ chăm sóc em nhiều hơn! Chồng yêu!" Kirito choáng, choáng hoàm toàn. Laura cậu biết là người hay xấu hổ có phần tsun cơ mà hình nhue đây là bản lỗi thì phải, rất quyến rũ, gợi tình và rất ngoan hiền

Ánh mắt đó, ánh mắt của Laura như đã tìm ra chân lí của câu nói cô từng nghe từ HLV Chifuyu. Ánh mắt đầy yêu thương đó giờ cũng đã hiện lên trong ánh mắt Laura

Nó có thể ví như ánh mắt khi nhìn thấy mặt trời, khi bị chiếu sáng bởi ánh sáng chân lí của Đảng. Sự cuồng nhiệt như một tín đồ nhìn thấy thần linh

"You are my sun shine!!!...You are my....destiny, Darling!"