Chương 3: Hồi phục - Mệnh lệnh mới

Đột Kích : Restarted

Chương 3: Hồi phục - Mệnh lệnh mới

Ba ngày sau.

Bệnh viện quân y thuộc trại Phoenix, Afghanistan.

Andy mở mắt, cố làm quen với ánh sáng mặt trời và cảnh tượng đầu tiên hắn thấy, là trần nhà màu trắng quen thuộc của bệnh viện. Hắn thì thầm:"Không ngờ..đã ba ngày trôi qua, vết thương trên cơ thể mình cũng dần hồi phục hẳn..." Nhìn quanh, hắn thấy đây là một phòng bệnh khá đặc biệt, mùi thuốc, oxy già làm hắn hơi khó thở. Lấy tay che miệng để ho vài cái, Andy ngồi dậy vắt đầu suy nghĩ lại về những manh mối mà "người cũ" để lại. Một vài hình ảnh thoáng hiện qua trong đầu hắn, giống như một khuôn mặt dữ tợn cùng với mái tóc nâu sẫm. Bất ngờ, cửa phòng bệnh mở ra, có hai bóng người tiến vào. Ngẩng đầu lên, Andy nhìn thì nhớ trong ký ức đây là hai "người bạn thân" của mình.

Người đầu tiên có khuôn mặt khá đẹp trai, vóc dáng khỏe mạnh mang vẻ trưởng thành. Mái tóc vàng và đôi mắt xanh biển lại càng tôn lên vẻ nghiêm nghị và chững chạc của anh ta, bên cạnh là một người khác cũng có vẻ đẹp trai nhưng khác người thứ nhất. Gã có một mái tóc xù màu nâu, đôi mắt đen sâu thẳm và vóc dáng rắn chắc. Khi nhìn thấy Andy đang ngồi trên giường bệnh, người thứ hai hỏi:

- Ê anh bạn! Mày vẫn ổn chứ?

Andy đáp lại bằng một nụ cười nhạt:

- Tao vẫn ổn, Tyson ạ! Nhiều thằng muốn giết tao mà đến giờ vẫn chưa được đấy.

Tyson bật cười. Bất chợt, gã lôi một khẩu súng lục màu đen ra và chĩa vào đầu Andy, giọng điệu cợt nhả:

- Thế à? Nếu như tao bắn mày ở đây thì sao nhỉ

Andy nhìn lên, vẫn giữ nụ cười nhạt đó mà thản nhiên nói:

- Mày thích thì cứ việc bắn, nhưng tao dám cá là nếu mà mày bắn mà tao thì thì chắc chắn không chết thì tao sẽ hành hạ ngược lại mày, đó là chưa kể tòa án binh cũng sẽ không để qua chuyện này đâu. Và theo tao nhớ thì.... tội sát hại đồng đội dù có chủ đích hay không thì...bao nhiêu năm tù nhỉ? À là khoảng...chung thân. Vậy nên, nếu mày to gan thì mày cứ việc bắn.

Cả hai người gườm gườm nhìn nhau, thấy tình hình hơi căng thẳng, người tóc vàng lên tiếng:

- Thôi thôi! Bình tĩnh nào! Andy, mày còn đang bệnh, cố mà nghỉ ngơi cho khỏe, còn Tyson, mày cũng dẹp súng vào đi, tao biết là cây súng của mày cũng hết đạn từ trước khi đến đây rồi mà.

Vừa nghe đến đây thì Andy bật cười ha hả:

- Súng hết đạn mà cũng đòi hù tao, mày giỡn tao à Tyson?

Trong khi đó, Tyson gườm gườm lại người tóc vàng, làu bàu trong cổ họng khi dẹp súng:

- Thằng Robert này! Tao chỉ muốn hù nó chơi thôi mà mày cũng khắt khe quá đi mất.

Tai Robert đủ thính để nghe lời làu bàu của Tyson, anh nheo mắt nhìn lại và nói:

- Nói xin lỗi một câu nhé Tyson! Mày không hù dọa được thằng Andy đâu. Với lại, tụi mình đến đây là để thăm Andy trước khi nó về Mỹ vào ngày mai mà.

Tyson nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm gì đến thông tin này:

_ Sao cũng được! Tao không quan tâm.

Robert lại quay sang Andy, đặt tay lên vai hắn mà nói:

- Mày cứ tên tâm, tụi tao sẽ cố gắng hết sức để truy tìm tên khốn đã làm cho mày trở nên như vầy!

Andy mỉm cười, nhớ lại ngày trước Robert luôn bênh vực và chỉa sẻ với Andy mặc dù cả hai không cùng chung đơn vị. Bất ngờ, tiếng cửa mở lại vang lên, một người trung niên trông như là bác sĩ của bệnh viện đi tới. Ông ta chào hỏi Robert và Tyson rồi tới gần Andy, ông hỏi bằng giọng quan tâm:

- Cậu đã khá hơn chút nào chưa cậu bé?

Andy trả lời:

- Đã khá hơn rất nhiều thưa bác sĩ.

Bất chột, Robert lên tiếng:

- Bác sĩ, hay là ông kiểm tra thêm một lần nữa đi ạ! Tôi nghĩ là...

Bác sĩ cắt ngang lời của Robert và nói:

- Tôi biết cậu lo lắng cho bạn của mình nhưng tôi xin dám chắc 100% là binh nhì đây đã gần như là khôi phục, chỉ chờ đế sáng mai là có thể chuẩn bị và chiều mai là có thể lên máy bay về nước được rồi.

Ông lại nói tiếp:

- Thôi! Tôi còn có việc phải ra ngoài đây, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi nhé.

Nói rồi, bác sĩ bước ra ngoài phòng bệnh. Nhưng vừa bước ra ngoài, ông đã ngã vào chiếc ghế ở ngoài phòng chờ, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Ba ngày, chỉ trong vòng ba ngày mà các khớp xương, các bộ phận bị gãy đôi hoàn toàn lại có thể khôi phục lại được.

Ông vẫn còn nhớ khi mình tiếp nhận chàng trai này, chính mình đã khẳng định là cậu ta chắc chắn chết. Vậy mà, sau hai ngày, các cơ quan nội tạng trong cơ thể lại mang đến cho ông một kết quả bất ngờ, gần như là kinh hãi muốn hét thành lời. Bởi vì, hai ngày trước, chàng trai này chắc chắn là phải chết, hai ngày sau, cậu ta chỉ còn giống như bị xây xát nhẹ bên ngoài và ngày thứ ba, cũng chính là sáng hôm nay, các vết thương đã biến mất và cậu ta giống như là chẳng có việc gì. Nếu có ai dám nói chàng trai đang nằm trong đó không phải là một với người được cáng về trong tình trạng hấp hối, đánh chết ông cũng không tin. Lúc này, ông thở dài:

- Có lẽ phải tìm thêm hồ sơ về cậu ta mới được,

Nói rồi, ông đi thẳng một mạch về văn phòng của mình.

Bên trong phòng bệnh, lúc này Andy và Tyson đang chơi vật tay với nhau, Robert làm trọng tài, Andy thì vẫn thong dong trong khi Tyson gần như là khụy tay xuống, Andy khích đểu:

- Chịu thua đi bạn hiền, mày không bao giờ bật lại tao đâu!

Tyson thở hồng hộc, liếc xéo Andy:

- Nói thì hay lắm, chờ mày hạ được tao đi rồi nói.

Robert thì không ngăn cản mà còn đứng dậy cổ vũ:

- Yeah yeah cố lên! Thằng nào thua thì tối nay bao rượu cho anh em! Cố lên đi!

Cả hai người Andy và Tyson, gồng hết cơ để cố gắng chiến thắng và khi thắng bại chuẩn bị phân và ai đó sẽ phải bao rượu thì bất ngờ, cửa mở, một người đàn ông trung niên với nước da màu đen tiến vào. Ông mỉm cười:

- Chào cậu, binh nhì Andy! Binh nhì Ox! BÌnh nhì Wiz!
Cả 2 đúng lên và đưa tay chào theo kiểu quân đội:

- Chào ngài, thưa trung sĩ Foley!

Ông nói:

- Nghỉ! Hai cậu...

Nói một nửa, ông bỏ lửng, nhưng Robert và Tyson, lập tức hiểu ngay. Robert lên tiếng:

- Nghỉ ngơi đi nhé Andy! Sáng mai về cẩn thận.

Nói rồi, anh và Tyson đi ra ngoài, còn bên trong phòng, trung sĩ Foley đang ngồi bên cạnh giường Andy và nói:

- Cả người cậu thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?

Andy mỉm cười:

- Vẫn ổn thưa trung sĩ! Tôi nghĩ là ngày mai tôi có thể trở về được rồi.
Trung sĩ Foley bất ngờ thay đổi bằng một giọng nghiêm và nói:

- Andy! Vừa có lệnh mới, tạm thời cậu ở lại quân đội đã! Có một vị lãnh đạo của một nhóm đặc biệt muốn cậu vào đội của ông ấy một thời gian, và trung tướng Sherperd đã đồng ý.

Andy giật mình, mệnh lệnh mới? Ở lại một thời gian? Chỉ huy? Hắn ngay lập tức hỏi Foley:

- Vậy sếp có biết đó là ai không?

Trung sĩ Foley thở dài:

- Tôi cũng không biết nữa, ngày mai cậu sẽ làm bài kiểm tra và ra mắt với người đó. Nhưng trước khi làm bài kiểm tra, vào khoảng 15h30' cậu hãy đến khu luyện tập đi, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi huấn luyện một đám lính mới đến đây. Phần lớn bọn họ vẫn chưa biết bắn súng như thế nào cho hiệu quả, và tướng Sherperd cũng đã đồng ý với yêu cầu này.

Andy suy nghĩ một lát rồi nói:

- Vâng thưa sếp! 15h30 ngày mai tôi sẽ có mặt ở khu huấn luyện.

Trung sĩ Foley gật đầu:

- Vậy là được rồi, cậu nghỉ ngơi đi.

Nói rồi, ông đứng lên, đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Còn một mình, Andy liền rơi vào trầm tư và suy nghĩ:

- Ngày mai à! Sẽ có nhiều chuyện thú vị lắm đây...

Hắn với tay, tắt đèn và chìm vào giấc ngủ.