Chương thứ năm: Đứa con chưa kịp chào đời

Đồng Sàn Dị Mộng

Chương thứ năm: Đứa con chưa kịp chào đời

Em.. em sao vậy? – anh nhào đến quì xuống cạnh cô.

- Tự tay anh giết con anh, anh vừa ý rồi chứ?

- Con? Em có thai… trời..

- Á.. đau quá – máu ra càng lúc càng nhiều.

- Anh.. anh.. em ráng lên, anh đưa em đến bệnh viện. Bệnh viện… - anh bế thốc cô lên, chạy quáng quàng ra đường.

- Đau quá… ư…

- Taxi.. taxi… chạy đến bệnh viện phụ sản gần nhất cho tôi. Mau.. mau lên.

- Đau… ư.. - tiếng cô nhỏ dần rồi cô lịm hẳn trong vòng tay anh.

- Em… đừng làm anh sợ. Nhìn anh đi em, em ơi.

Bệnh viện phụ sản:

- Y tá, y tá đâu. Cấp cứu, cấp cứu cho vợ tôi mau lên.

- Xin lỗi, anh ở ngoài chờ, ko vào được. – cửa phòng cấp cứu khép lại.

Phòng hồi sức:

- Vợ tôi sao rồi bác sĩ?

- Không có gì nguy hiểm. Nhưng đứa bé ko còn, thể trạng bà nhà yếu ớt lại mất máu nhiều nên tạm thời chưa tỉnh thôi. Anh yên tâm.

- Vậy thì chừng nào cô ấy mới tỉnh?

- Khoảng vài tiếng nữa. Tôi tiêm cho cô ấy mũi thuốc an thần. Anh có thể vào bên cạnh cô ấy được rồi.

- Cám ơn bác sĩ.

Ngồi bên cạnh giường bệnh, anh chợt nhận ra cô thật nhỏ bé trong bộ đồ bệnh nhân. Cô gầy đi và xanh xao nhiều. Dây nhợ xung quanh giường. Bàn tay cô gầy guộc, mỏnh manh khi nằm trong tay người đàn ông đó.

- Nóng. Nước…

- Em tỉnh rồi hả? Đợi anh chút, anh lấy nước cho em uống.

- ………

- Sao em nóng quá vậy nè? Để anh đi gọi bác sĩ.

- Ưh…

Vằng đâu đây tiếng khóc báo hiệu một sinh linh nhỏ bé vừa chào đời.

- Cô nhà bị sốt. Chúng tôi cần phải theo dõi, vì sốt như thế này có thể đưa đến hậu quả khó lường.

- Dạ, cám ơn bác sĩ.

Trong cơn mê cô cứ mãi gọi tên My. Anh lẳng lặng ra ngoài, rít thuốc liên tục.
------

7h sáng hôm sau:

- Em dậy rồi hả? Để anh gọi bác sĩ.

Cô nhắm mắt mệt mỏi. Cô ko muốn mở mắt để đối diện với sự việc đang diễn ra.

- Hạ sốt rồi. Cơ thể cô nhà tiếp nhận thuốc rất tốt, anh yên tâm.

- Vâng, phiền bác sĩ quá. – gương mặt anh giãn ra, nó đang phờ phạc sau 1 đêm mất ngủ.

Anh quay qua:

- Em thấy sao rồi? Em uống sữa nha, anh đút em uống.

- Ko cần. Anh vừa lòng anh rồi chứ? Còn bây giờ thì để tôi yên.

- Anh biết em giận anh lắm. Anh chỉ biết ngàn lần xin lỗi em, mong em tha thứ.

- Ko lỗi lầm gì đâu anh à. Anh buộc tội tôi ngoại tình, bây giờ tôi xác nhận đó là sự thật, anh vui chưa?

- Em… Thôi, ko tranh cãi lúc này.

- Vậy thì mời anh ra, tôi muốn một mình.

- Để em một mình anh ko yên tâm. Có gì chờ em khoẻ mình nói sau.

- Anh ra ngoài đi, tôi ko muốn nhìn thấy anh, anh có nghe ko?

- Được, để anh ra.

Ngoài cửa:

- Dạ, má mới tới.

- Vân nó sao rồi con?

- Dạ mới dậy, đang nằm trong đó.

- Sao con ko ở trong phòng với vợ con mà ra ngoài này?

- Vân ko muốn nhìn thấy con.

- Vợ chồng bây có chuyện gì mà để con của má phải nằm viện vậy? Nghe con Vân vào bệnh viện má ko ngủ được cả đêm qua.

- Dạ, để Vân khoẻ rồi tụi con sẽ thưa chuyện với má sau.

- Ừ, thôi, để má vào coi nó sao rồi.

Tiếng mở và đóng cửa:

- Anh vào làm gì? Tôi đã nói ko muốn gặp anh mà. – cô ko nhìn.

- Má nè con. Con sao rồi?

- Má mới tới. – cô gượng ngồi dậy.

- Nằm đi, con còn yếu mà. Con thấy trong người sao?

- Đau, khó chịu lắm má ơi. – cô dụi đầu vào tay má như lúc còn bé.

- Vợ chồng con sao vậy? Tụi bây làm má lo quá hà.

- Con xin lỗi. Má đừng hỏi trong lúc này…

- Có chuyện gì nói má nghe. Trước giờ có chuyện gì con đều kể má biết mà, ko lẽ bây giờ con dấu má sao?

- Má đừng hỏi nữa….

- Sao con lại khóc? Có chuyện gì? Đừng khóc, con của má mạnh mẽ lắm mà. Từ khi ba con mất đến giờ, hai má con mình là chỗ dựa của nhau, má chưa bao giờ thấy con khóc mà nay…

- Con mệt mỏi quá má ơi… hức…

- Má biết. Má luôn bên con, con ngủ nha. Tỉnh dậy mọi việc sẽ ổn thôi con à.

- …….

---------
Văn phòng nơi My làm việc:

- My, giám đốc gọi cô lên phòng kìa.

- Có chuyện gì vậy ông?

- Chẳng biết. Tui chuyển lời lại thôi hà.

- Uh, cám ơn hen.

Phòng giám đốc:

- Mời vào.

- Giám đốc gọi tôi có việc chi?

- À, cô My. Mời cô ngồi. Tôi có chút việc muốn trao đổi với cô.

- Vâng.

- Cô My, chiến dịch maketing vừa qua cô làm rất tốt và tôi báo tin mừng là chúng ta đã giành được hợp đồng sau chiến dịch đó mang lại cho công ty một lợi nhuận ko nhỏ. Thay mặt mọi người tôi rất cám ơn đóng góp của cô.

- Vâng, tôi cố gắng hết sức để đóng góp thôi.

- Nói thật, mới đầu tôi cũng ko có cảm tình với cô lắm, vì… vì sao cô biết rồi đấy. – giám đốc bỏ lừng câu nói.

- Tôi biết, tại vì tôi là Đồng Tính phải ko? Bệnh hoạn trong mắt mọi người chứ gì?

- Ơ, ý tôi ko phải vậy. Nhưng hiện tại tôi rất khâm phục năng lực làm việc của cô, tôi tin cô sẽ tiến rất xa nữa My à.

- Cám ơn lời khen của giám đốc. Tôi chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy Đồng Tính ko phải là bệnh hoạn, là tội lỗi hay gì hết. Và người Đồng Tính còn có thể làm việc rất hiệu quả và đóng góp cho cuộc sống này rất nhiều.

- Tôi hiểu, cô đã chứng minh được rồi đấy. À, My này..

- Vâng?

- Có chuyến đi nước ngoài học để nâng cao trình độ. Trong công ty chỉ có 3 người được đi thôi. Tôi có đăng kí cho cô 1 suất, tôi xin lỗi vì đã ko hỏi ý cô, nếu cô ko đồng ý cũng ko sao, tôi sẽ chuyển cho người khác.

- Đi đâu ạ?

- Mỹ, 2 năm. Thứ 3 tuần sau bay. Cô đi chứ?

- Ơ.. bất ngờ quá, tôi…

- Ko sao, cô cứ suy nghĩ, trả lời cho tôi vào ngày mốt cũng được. Nếu đi thì cô còn 1 tuần chuẩn bị.

- Vâng, tôi sẽ mau chóng trả lời. Xin phép cho tôi được ra ngoài làm việc.

- Được, tôi chờ câu trả lời của cô.

Giận hờn với người yêu, My buồn lắm. My vùi đầu vào công việc để tạm quên. Đi hay ko đi? Đi sẽ phải xa người yêu, nhưng đó là con đường giúp My thăng tiến sau này. Hơn 1 tuần ko liên lạc, My khó chịu, bức rứt. Nhưng tự ái cao quá ko cho phép My liên lạc trước. Bây giờ trong giây phút này, My muốn có ý kiến của cô.

"Thuê bao quí khách vừa gọi hiện ko liên lạc được…." – ơ, có khi nào cô tắt máy đâu? Có việc gì xảy ra à?

----

- Chị vui lòng cho gặp Vân.

- Hôm nay chị Vân ko có đi làm. Chị có việc gì nhắn lại ko?

- Vân có việc gì sao? Tôi là đối tác của công ty, có ít việc cần trao đổi.

- Hình như chị Vân bị bệnh. Tôi ko rõ, chỉ thấy ông xã của chị Vân vào xin phép mà thôi.

- Vâng, cám ơn chị.

- Dạ, chào chị.

"Có việc gì xảy ra với Vân?" – câu hỏi theo My suốt ngày hôm đó. Đến lúc….

7h tối, bệnh viện:

- Bác sĩ, bác sĩ… bệnh nhân phòng 204 đi đâu mất rồi ạ.

- Đi đâu mất là sao?

- Đến giờ tiêm thuốc, tôi vào thì ko thấy ai cả. Dây truyền nước biển bị bứt tung ra cả rồi.

- Thông báo cho người nhà bệnh nhân. Kêu y tá tập trung lại đi tìm. Mau…

- Vâng.

Bệnh viện nhốn nháo, phần đông y tá và bác sĩ được tập trung lại để đi tìm bệnh nhân.

- Tôi tìm được rồi, bệnh nhân đang ở trên sân thượng.

- Lên đó mau, thông báo cho người nhà bệnh nhân chưa? - tiếng chân chạy sầm sập hướng lên tầng thượng.

Sân thượng, tầng 6, trên hành lang bằng xi măng có người con gái đang ngồi chênh vênh:

- Cô xuống đây đi, có chuyện gì sẽ nói sau mà.

- Mọi người xuống hết đi. Kệ tôi…

- Cô xuống đây đi, mọi việc đều có hướng giải quyết mà.

- Ko có gì giải quyết cả. MẶC TÔI.

- Thưa bác sĩ, người nhà bệnh nhân vừa tới. – y tá nói nhỏ vào tai vị bác sĩ đang đứng gần cửa.

- Kêu họ lên đây mau!


-------