Chương 1: Mở màn

Độc Bộ Kiếm Tiên

Chương 1: Mở màn

Chương 1: Mở màn

Đêm qua sấm sét vang dội, gió táp mưa sa.

Thời điểm hừng đông, Lê Dương dậy thật sớm, nhìn ra bên ngoài danh trướng mưa gần như là đã ngừng!

Khi đang đi đường lại gặp phải thời tiết mưa to gió lớn, thực sự không phải một việc làm cho người ta vui vẻ gì. Tối hôm qua, bọn họ trú mưa ở dưới một vách núi mới có thể chịu đựng qua một đêm.

"Lê Dương, mau tỉnh lại, đem những đồ vật kia mang lên xe đi, chúng ta lên đường sớm một chút!"

Lê Dương vừa đi ra doanh trướng, ngay lập tức xuất hiện một nữ tử cao gầy ra lệnh cho hắn.

Nàng tên là Vân Nhu, là đoàn trưởng dong binh đoàn của bọn Lê Dương, dong binh đoàn bọn họ lấy hộ tống thương nhân làm nghề nghiệp!

Nghe giọng nói thúc giục của Vân Nhu, Lê Dương gật gật đầu, trực tiếp đứng dậy đi ra bên ngoài doanh trướng, hắn trước tiên cần phải tìm một chỗ để mang hàng tồn kho lên.

Vân Nhu liếc nhìn hắn một cái, ngay sau đó liền thu hồi ánh mắt!

Nghiêm túc mà nói, tên này không phải người trong dong binh đoàn bọn họ, chỉ là Phong Vân Đoàn không đủ nhân viên, tạm thời thu nhận hắn làm việc vặt, kiếm chút món tiền nhỏ. Bình thường trầm mặc ít nói, ở đâu cũng sẽ không nổi bật, nhưng được cái là tương đối chịu khó, việc gì cũng tích cực, chịu làm! Lần này sau khi xong việc hộ tống, hắn sẽ tách ra khỏi Phong Vân Đoàn.

Một tiểu tạp dịch, Vân Nhu đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, nàng còn bận rộn rất nhiều chuyện!

Lê Dương đi được một đoạn, nghĩ tới đồ để chuyển ở phía sau sườn núi, nhưng chờ hắn đến nơi đó, lại hơi ngạc nhiên.

Hắn thấy một cô bé chừng hai, ba tuổi nằm ngủ ngon lành tại một gốc cây gần dó, tay vẫn còn đang ngậm ở trong miệng mút rất ngon lành.

Khi Lê Dương đến gần làm cô bé mở mắt ra, ngơ ngác ngồi tại chỗ, thần sắc có chút mờ mịt, xem ra còn không có thích ứng với hoàn cảnh chung quanh.

Qua một lúc lâu, cô bé mới nhìn rõ, ngồi tại chỗ nhìn về phía Lê Dương, nhìn hắn chằm chằm. Đột nhiên cười khanh khách một tiếng, từ dưới đất bò dậy, giang hai cánh tay, bước hai cái chân nhỏ ngắn vụng về lộc cộc đi tới, ôm lấy chân Lê Dương, ngẩng đầu y y nha nha không biết nói cái gì.

Động tác này của cô bé này rất dễ thương, Lê Dương nhìn thấy khá là thích.

"Không biết ai để lại đứa bé ở đây bỏ đi, thật thất đức."

Lê Dương tính thăm dò hỏi, nhưng lại không thấy có ai khác quanh đây nên đành phải từ bỏ. Còn cô bé ngơ ngác nhìn hắn, cái gì cũng nghe không hiểu, đừng nói là trả lời.

Cô bé lấy tay mình chỉ chỉ, lại sờ sờ vào bụng nhỏ của mình, ngẩng đầu trơ mắt nhìn hắn, ánh mắt kia, Lê Dương nhìn là đã hiểu.

Đó là tín hiệu báo đã đói bụng, ở đâu tự nhiên nhô ra một đứa nhóc nằm ngủ ngon lành ven đường, vừa tỉnh liền đói bụng!

Đột nhiên thấy một đứa nhóc không rõ lai lịch ra sao, cái này khiến Lê Dương có chút không biết làm sao, một đứa bé sống sờ sờ bị hắn bắt gặp được, cũng không thể ném ra ngoài đường mặc kệ được nhỉ?

Quanh đây trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, đường nào cũng không an toàn, nếu vứt cô bé này ở đây chỉ sợ không thể sống quá hai ngày, sớm muộn phải chết đói, hoặc bị dã thú tha đi!

"Trước tiên mang về rồi lại nói!"

Lê Dương suy nghĩ, khom lưng đem đứa bé ôm vào lòng, dáng dấp béo lùn chắc nịch, thật là nặng không bình thường!

Cô bé này đối với Lê Dương tựa hồ có loại cảm giác trời sinh thân thiết, cánh tay béo ị ôm hắn thật chặt!

Chờ Lê Dương mang theo một đứa bé từ vách núi đằng sau quay lại, trong đội ngũ những người khác đều đã tỉnh cả. Có người uể oải ngồi, có người đang uống rượu trắng, ăn bữa sáng!

Bọn họ một nhóm tổng cộng có ba mươi, bốn mươi người, đang muốn tới Thiên Sơn quận ở Lam Tinh đế quốc, dự tính còn có năm sáu ngày hành trình nữa!

Dong binh chính mình ngồi một đống, cố chủ lại ngồi ở khu vực khác.

Đám người thấy Lê Dương ôm một đứa trẻ trở về, toàn bộ đều vô cùng kinh ngạc!

Đứa bé lần đầu tiên thấy nhiều ngươi như vậy thì vô cùng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vai của Lê Dương, không chịu ngẩng đầu, tay ôm thật chặt!

"Đứa bé này từ đâu tới?" Vân Nhu hỏi!

"Nhặt ở gần đây!"

Lê Dương đáp, chuyện này cũng không có gì cả, trên đường nhặt được một đứa trẻ, cũng không phải chuyện hiếm có gì! Ở đây thổ địa cằn cỗi, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, luôn có những chuyện như không thể nuôi dưỡng được con cái mà vứt ven đường, sinh tử do trời, nhìn quen không thể trách!

"Ta vừa nhìn thấy liền đem về! Đoàn trưởng, ngài xem có thể mang theo nó cùng lên đường không?" Hắn nhìn về phía Vân Nhu hỏi.

"Không được!"

Nghe vậy, Vân Nhu còn chưa mở lời, trong đội ngũ liền có người phát ra âm thanh phản đối. Là một nam tử trung niên mập mạp đứng lên, tên là Lục Vinh, là người thuê họ đi chuyến lần này.

"Vân đoàn trưởng, tha thứ cho ta nói thẳng, đường đi xa xôi, chúng ta đi dọc đường màm mang theo một đứa trẻ chỉ sợ không tiện cho lắm!" Lục Vinh nói, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

"Có cái gì không tiện?"

Bình thường Lê Dương rất ít khi mở miệng, lúc này nhíu mày hỏi lại:

"Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, chúng ta cũng không thể đem nó bỏ vào đâu mặc kệ được chứ? Vậy nó chắc chắn sẽ phải chết, ta mang nó đi trên đường là được, không cần phiền đến ai khác, chờ đến chỗ......!"

"Cũng bởi vì nó là một đứa bé, cho nên mới không tiện!"

Lục Vinh vô cùng thô lỗ ngắt lời hắn, một tên sai vặt lại dám phản bác hắn:

"Ta trả các ngươi tiền, là để các ngươi tới bảo vệ ta vận chuyển hàng hóa, không phải đến để cho các ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại mang thêm trẻ con về!"

"Hơn nữa, trẻ con ăn uống ngủ nghỉ, phiền toái nhất là nếu sinh ra bệnh, chẳng phải làm trễ hành trình, tiền này tiểu tử ngươi bồi thường nổi sao!" Người dưới tay hắn nhao nhao phụ hoạ.

"Ngươi đó, chính là quá trẻ tuổi, ta khuyên ngươi nhặt được ở nơi nào, liền thả lại nơi đó, làm dong binh thì phải quen thuộc những điều như vậy, trên đời ngày nào không chết rất nhiều người? Ở trên con đường này đều là những kẻ lang thang ăn mày, ăn không đủ, uống không đủ nằm chờ chết một đống. Nếu ai cũng giống như ngươi, vậy thì chúng ta cũng không cần làm dong binh nữa rồi!" Trong dong binh đoàn cũng có người nói.

"Ý là các ngươi nếu bình thường gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ mặc kệ?" Lê Dương hỏi.

"Trên đời này không quản được quá nhiều việc, lo thêm một việc là thêm một gánh nặng, chúng ta là dong binh, không phải thiện nhân, ngươi mới vừa vào nghề này còn không biết rất nhiều chuyện!" Người kia nhún nhún vai tỏ vẻ sao cũng được.

Mọi người lên tiếng phản đối, Lê Dương lông mày càng nhíu sâu hơn, hắn chỉ ôm đứa bé trong ngực không biết làm sao, không nói lời nào.

"Được rồi!"

Nhìn thấy âm thành phản đối càng ngày càng nhiều, mà Lê Dương lại hiếm thấy không nhượng bộ, Vân Nhu là đoàn trưởng của dong binh đoàn, cuối cùng lên tiếng:

"Chỉ là một đứa trẻ, không có chậm trễ chuyện gì, ông chủ Lục, ngươi nói xem đúng không? Coi như là làm việc thiện đi!"

Nàng xoay đầu lại, nhìn về phía Lục Vinh cười nói!

"Ha ha! Dễ nói, tất nhiên nếu Vân đoàn trưởng đã lên tiếng, vậy thì dễ làm rồi, chỉ là chờ vào trong thành, Vân đoàn trưởng cũng không nên cự tuyệt chuyện cùng ta ăn bữa cơm nha!"

Đối mặt với Vân Nhu, Lục Vinh thái độ thay đổi 180°, tươi cười rạng rỡ. Một đôi mắt lớn nhìn chăm chú vào đường cong hoàn mỹ của đối phương, lộ ra ánh mắt nóng bỏng, như muốn đem người trước mắt ăn tươi nuốt sống!

Đây là một nữ tử đặc biệt cao gầy khỏe đẹp, rất cân đối, thân thể tuyệt đẹp được quấn sát bởi một áo giáp da tôn lên thân hình ngạo nhân. Nhìn qua hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, một gương mặt mang theo chút ít tàn nhang, đó là vẻ đẹp dã tính, chỉ là đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi có chút không hợp với vẻ ngoài xinh đẹp đó.

"Dễ nói!"

Vân Nhu cũng cười, cười rất gượng gạo, Phong Vân Đoàn chỉ là một tiểu dong binh đoàn, có thể may mắn có được sinh ý lớn như thế này, phần lớn nguyên nhân là vì Lục Vinh để ý nàng mà tới.

Vân Nhu quanh năm ở trên con đường này làm ăn, sao lại sẽ không hiểu chút tâm tư nhỏ này của đối phương, chỉ là làm ăn khó khăn, nàng có khi cũng chỉ có thể vì các huynh đệ trong đoàn mà cố gắng chịu đựng một chút.

"Tốt rồi, ngươi cũng đừng chậm trễ, cơm nước xong xuôi lên đường sớm một chút!"

Nàng quay đầu nói với Lê Dương, nhìn đứa bé trong ngực hắn, thở dài, cũng không biết là con cái nhà ai, và ai lại có thể nhẫn tâm vứt một đứa trẻ như vậy ra đường.

"Cảm ơn!" Lê Dương trầm mặc ít nói, chỉ chọn gật đầu, nói tiếng cám ơn.

"Tiểu tử, về sau loại sự tình này ngươi không cần quản, ở trên con đường này lắm phiền phức, làm trễ hành trình, ngươi không thể chịu được trách nhiệm đâu! Nếu bọn giặc cướp tới thật, cái mạng nhỏ của ngươi và ta đều khó giữ được!" Nói chuyện chính là Phó đoàn trưởng Lâm Hoàng, khoảng ba, bốn mươi tuổi, là một người đàn ông lùn, nếu đứng cùng Vân Nhu cao một mét tám ước chừng thấp hơn một cái đầu, chẳng qua là khi mắt hắn liếc nhìn Vân Nhu cũng khó nén sự nóng bỏng trong ánh mắt.

Tên này vừa nói xong câu đó, biểu lộ của hắn dần dần đông cứng ở trên mặt!

Trên mặt đất không thiếu người còn đang ăn cơm đều rối rít đứng lên, bởi vì bọn họ đều nghe được trong gió truyền đến âm thanh móng ngựa giẫm đạp trên mặt đất, trong đó còn kèm theo đủ loại âm thanh gào thét, tiếng quái khiếu.