Chương 2: Đông Tân Tú

Đô Thị Xuyên Không Giả

Chương 2: Đông Tân Tú

"Ngươi có gì muốn mua sao?" Lâm Hằng nhìn xem đáng chết mèo không có ý định đứng lên tiếp khách, đành phải chính mình đi lên. Không có cách, khách hàng đâu tiên nha không nên bỏ lỡ. Vả lại cái này khách hàng cũng không kém lại là một cái cao cấp khí vận người.

Tên: Đông Tân Tú

Cảnh giới: Hậu Thiên viên mãn

Công pháp: 《Tử Khí Đông Lai - Huyền cấp》(đẳng cấp: Phàm(Nhân - Hậu Thiên, Hoàng - Tiên Thiên, Huyền - Tông Sư, Địa - Đại Tông Sư, Thiên - Thiên Nhân), Tiên, Thánh)

Tiềm lực: Tông Sư

Khí vận: cao cấp (sơ - trung - cao - đỉnh)

Đông Tân Tú nhìn xem trước mắt lớn hơn mình không được bao nhiêu, trên thân không hề có chút gì khí tức tiết lộ, xem ra là một cái người bình thường. Hắn cũng không trả lời Lâm Hằng mà nhìn về phía Tiểu Hắc, hắn không hiểu nguyên nhân, chỉ bằng vào cảm giác nhận ra đầu này Miêu loại Ma Thú có gì đó bất phàm, chắc hẳn cơ duyên của hắn là nó.

"Lão bản ngươi đầu này Ma Thú bán cho ta thế nào. Ta cho ngươi 1 cái linh thạch." (1 linh thạch = 1 000 kim tệ)

Ta đem ngươi coi là khách hàng, ngươi lại muốn mèo của ta. Lâm Hằng một mặt khó chịu "Không bán."

"Hừ. Ta Đông Tân Tú chưa từng ỷ thế hiếp người, nhưng hôm nay ngươi bán cũng cho ta bán, không bán cũng phải cho ta bán." Đông Tân Tú cũng là khó chịu, ngươi một cái người bình thường lại dám cùng ta bày sắc mặt. Nhưng khi hắn vừa dứt lời, một cỗ kinh khủng khí tức cuồn cuộn mà tới, ép trên người hắn.

"Ngươi... Ngài... Đại... Tông... Sư..." Đông Tân Tú một mặt kinh hãi, Đại Tông Sư nhà hắn lão tổ cũng không chịu nỗi, không toàn bộ Lai Sơn cũng không chịu nỗi một cái Đại Tông Sư lửa giận. Mình vậy mà... Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ. Từ trước tới nay, chưa từng càn rỡ khinh cuồng, vậy mà lần này.

"Đứng lên đi, ta cũng không trách ngươi. Nhưng nhớ lấy, đến chỗ của ta thì cho ta thành thật một chút." Lâm Hằng một mặt không quan trọng, cái này cũng không trách đối phương thử nghĩ có ai mới hơn 20 tuổi đã đến Đại Tông Sư cơ chứ. Lâm Hằng phất tay.

"Ngươi muốn mua gì, cứ vào cửa hàng mà xem. "

"Đa tạ đại nhân tha tội, Tân Tú biết sai." Đông Tân Tú biết là đối phương không có ý định truy cứu mình lỗ mãng, thế là cũng tiến vào cửa hàng xem xét.

Đông Tân Tú bước vào trong cửa hàng, nhìn xem trên kệ hàng bày ra vô số vật phẩm, chủ yếu chia làm Đan, Dược, Binh, Y Phục, Tạp Vật và giá của các vật phẩm đều chỉ có hai loại, 1 là trả bằng linh thạch, 2 là trả bằng ma hạch.

Hắn đi đến bên kệ hàng có chữ Dược, phía trên có rất nhiều thảo dược, khi thấy một cây sâm hắn không thể dời mắt. Giọng nói của hắn đều đang run rẩy "Tử, Tử Khí Tham, làm sao lại..." Hắn dời mắt nhìn xem bảng giá.

Vật phẩm: Vạn Niên Tử Khí Tham

Giá trị: 10 000 linh thạch hoặc 10 000 Nhất Tinh Ma Hạch hoặc 30 năm thọ nguyên. (1 ngũ giai = 10 tứ giai = 100 tam giai = 1 000 nhị giai = 10 000 nhất giai)

Hắn từ trong giới chỉ lấy ra tất cả linh thạch chỉ mới được 2 762 mai, nhìn lại Ma Hạch nhất giai 300 mai, nhị giai 7 mai. Cũng mới hơn ba nghìn mai. "Lão bản, ta chỉ có hơn 3 nghìn không biết..."

"Ngươi có thể cho ta 3 000 mai, và 20 năm thọ nguyên. Chính ngươi chọn." Lâm Hằng biết hắn muốn nói điều gì, nên thay hắn định trước.

Do dự trong chốc lát, Đông Tân Tú cắn răng đồng ý. Lập tức, một đạo thọ nguyên quang cầu đã bị rút ra, ẩn chứa trong trong đó là thời gian cùng sinh mệnh, vận mệnh các loại vô thượng pháp tắc. Mua được cái này Vạn Niên Tử Khí Tham hắn liền cáo từ Lâm Hằng, trở về Đông gia.

Thấy Đông Tân Tú trở về, Lâm Hằng cũng đem linh thạch, ma hạch và thọ nguyên hấp thu, đem cái kia đáng chết điểm kinh nghiệm tăng lên 4% (81% -> 85%)

Thấy hôm nay tình thế kinh doanh tốt đẹp, hắn quyết định đóng cửa xuống bếp, khao thưởng một chút chính mình kinh doanh năng lực. Ta, Lâm Hằng thiên tài kinh doanh!

Đông Tân Tú vừa về đến gia tộc lập tức tiến hành bế quan, hắn đã ẩn ẩn cảm giác được bình cảnh đang có rung động, hắn liền nhất cổ tác khí đem tu vi đề thăng. Hắn không biết rằng chờ hắn xuất quan ngày, có vài việc vui đang chờ hắn.
_______________

Thành Chủ Phủ

Trong đại sảnh ngồi lấy hai người trung niên, một người dáng vóc hơi béo, trên ngực áo thêu lấy chữ Kiều, bên người hắn là một cô gái tuổi chừng 16, 17 vóc dáng có lồi có lõm, gương mặt chút ít thanh thuần trên ngực áo cũng có lấy chữ Kiều. Hai người này chính là Kiều gia gia chủ Kiều Ấn cùng với hắn nữ nhi Kiều Lam. Đối diện hắn không phải ai khác, chính là thành chủ Phan Thắng cùng với nhi tử của hắn Phan Học Nhân.

"Hôm nay Kiều mỗ mạo muội đến đây bái phỏng, xin thành chủ đại nhân chớ trách... ha ha..." Kiều Ấn đối với Phan thành chủ cười nói. Hôm nay hắn đến là để cầu một cái tiến về Lôi Đình Học Phủ danh ngạch cho nữ nhi. Hắn biết nhà mình nữ nhi thiên phú không được, đến hiện tại tu vi chỉ mới gần đến Hậu Thiên trung cấp. Lấy thực lực này, cuối năm thiên tài chiến há có phần nàng. Vì nữ nhi tiền đồ, hắn cũng đành liều đi một lần cửa sau. Bởi hắn nghe qua mỗi thành chủ có ba cái đề cử danh ngạch, nên hắn phải đến xin một cái.

Phan Thắng nhìn thấy phụ nữ hai người có chỗ suy đoán, nhưng dù sao thì đưa tay không đánh người mặt cười, nên cũng cười đáp "Kiều gia chủ quá lời, Phan mỗ chỗ này có thể được Kiều gia chủ quang lâm là vinh hạnh, vinh hạnh."

"Phan Thành Chủ quá lời, quá lời. Không dối gạt thành chủ đại nhân. Hôm nay tại hạ đến đây bái phỏng, là để cầu đại nhân một cái danh ngạch"

"Danh ngạch? Ha ha, thì ra là thế, không sao không sao, đây cũng không phải đại sự gì..." đang tại Phan Thắng chuẩn bị đồng ý thì Phan Học Nhân tiến đến bên tai thì thầm gì đó.

Phan Thắng ho nhẹ một tiếng lại nhìn về phía Kiều Lam, nhẹ gật đầu lại nói. "Một cái danh ngạch mỗi thành chủ chỉ có ba cái, nên mỗi dùng một lần đều phải thận trọng vạn lần, nên việc này có chút khó khăn cho ta."

Kiều Ấn nhìn thấy họa phong đột biến, cùng với lúc này Phan Học Nhân và Phan Thắng hành động, hắn cũng ý thức được lần này có chút không ổn. "Thành Chủ đại nhân, ngài có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần có thể vì nữ nhi của ta tranh thủ một cái danh ngạch, Kiều mỗ tuyệt không do dự."

"Kiều huynh quá lời, ý của ta là nếu danh ngạch giao cho người ngoài có chút không ổn, nếu Kiều huynh không ngại, có thể đem Kiều Lam gả cho ta nhi tử. Lúc đó hai nhà kết thành thông gia, một cái danh ngạch cho ta con dâu lại có làm sao. Không biết Kiều huynh nghĩ thế nào."

"Cái này, chỉ sợ... chỉ sợ phải để đại nhân thất vọng. Tiểu nữ đã có hôn ước tại thân, thế nên..."

"Ồ, không biết hôn ước với nhà ai công tử." Phan Thắng ngữ khí có chút không vui đạo.

"Tiểu nữ vị hôn phu chính là Đông gia tam thiếu gia Đông Vân Lai."

...

"Được, vậy thì dựa theo Phan huynh an bài, mọi chuyện nhờ vào Phan huynh" Kiều Ấn cùng Kiều Lam vô cùng vui vẻ trở về Kiều phủ.

"Kiều huynh nhớ phải cẩn thận, nếu không Đông gia ngọc đá cùng vỡ chúng ta không sợ, nhưng khó tránh khỏi tổn thất. Dù sao bọn hắn có đến ba cái cao cấp Tông Sư."

_________________

Ma Thú Sâm Lâm

Một tên tuấn tú thanh niên vừa đi vừa đối với trên tay Hắc Miêu phàn nàn lấy. "Tiểu Hắc a, ngươi có hay không đi sai đường nha, ta đi đã hơn mười phút tại sao vẫn chưa thấy ngươi nói đến đầu kia Linh Thạch mỏ?"

Người này chính là Lâm Hằng cùng với hắn tiểu sủng vật.

Tiểu Hắc tựa hồ cũng phiền muộn với chủ nhân mình cái kia cá ướp muối tính cách, lười đến muốn mạng. Một mặt đương nhiên nói "Chủ nhân, ta thật không lừa ngươi. Linh Thạch hầm mỏ liền là tại hướng Tây Nam đâu, nơi đó có một đầu Thiết Bối Ma Hùng là Tông Sư cao cấp a. Ngài chỉ cần đi thêm mười phút mười một lần liền đến."

"Ngươi cái xuẩn miêu, lừa ta đi ra khỏi nhà không nói, còn để ta đi hai giờ đường. Ngươi thật không có lương tâm. Ta quyết định rồi, sẽ không đi tìm cái gì linh thạch mỏ, ngươi nếu muốn thì tự đi mà tìm. Ta ở đây cắm trại. Hừ!" Lâm Hằng nghe xong một mặt khó chịu mà nói. Hắn cũng không phải tức giận, chỉ là lười quen mà thôi.
...

Bỗng nhiên Lâm Hằng thanh âm ngừng lại, hắn ngửi thấy một mùi máu tươi. Liền dùng thần thức khuếch trương, Lâm Hằng thấy được một thanh niên đang nằm trong vùng máu, khắp người đều là vết thương.

Tên: Đông Vân Lai

Cảnh giới: Hậu Thiên trung cấp

Khí vận: sơ cấp (trung cấp)

Nhìn thấy người này tư liệu, hắn cũng lấy làm kỳ lạ, một cái bình thường đến không thể lại bình thường sơ cấp khí vận vào lúc này lại đang không ngừng thăng hoa đạt tới trung cấp khí vận. Chẳng lẽ vận mệnh của hắn biết được ta sẽ cứu hắn chăng?

Lâm Hằng cũng không suy nghĩ tiếp, lấy từ 《Linh Điền》 bên trong Sinh Mệnh Linh Tuyền cho hắn lên một ngụm. "Ngươi tiểu tử này đúng là kinh người đâu, bị thương nặng như vậy vẫn còn treo lên một hơi. Khâm phục khâm phục."

Linh Tuyền vừa đến, thanh niên sinh cơ từ suy yếu trở nên dày đặc, trên người hiện lên một vòng nhàn nhạt thanh sắc đang cấp tốc chưa khỏi tự thân thương thế. Chỉ trong sáu hơi thở bên trong, Đông Vân Lai thương thế đã hoàn toàn khôi phục, cảnh giới cũng nhờ cơ hội này mà đột phá đạt đến Hậu Thiên cao cấp. Khí vận của hắn từ tuyệt địa mà phùng sinh cũng đã trở thành trung cấp, thật ứng với câu đại nạn không chết tức có hậu phúc.

Lâm Hằng cũng không nhàn rỗi. Từ hệ thống không gian bên trong lấy ra lò than, xưởng nướng thịt, thậm chí còn có cả nồi lẩu. Nghĩ nghĩ, Lâm Hằng đem cả lều trại đều lấy ra. Hắn quyết định, tối nay tại đây làm một lần dã ngoại picnic.

"Uy, tiểu tử ngươi còn không tỉnh lại ta không ngại đem ngươi ném vào bên trong." Lâm Hằng nhìn về đang ở nằm thi trạng thái Đông Vân Lai hô lên một câu.

Đông Vân Lai dần dần tỉnh lại, dù đầu vẫn có chút mơ hồ. Nhưng hắn cảm giác được bản thân rất tốt, dường như chưa từng chịu ám hại trọng thương.

Lâm Hằng nhìn thấy hắn vẫn còn một mặt mơ hồ, có chút nhíu mày. "Ngươi còn không đứng lên đem lều trại dựng lên, chuẩn bị nhóm lửa để ăn tối ngồi ở nơi đấy làm gì đây? Muốn ăn chùa, uống chùa đúng hay không?" Càng nói, Lâm Hằng càng giận. Hận không thể một quyền đấm chết tên ngu xuẩn này.

Đông Tân Tú bị Lâm Hằng mắng cũng đã tỉnh táo. Hắn thật có chút không thể tin được, trước mắt thanh niên này lại là một vị cường giả. Dù có chút khó tin, nhưng hắn lại không ngu. Hướng về phía Lâm Hằng chắp tay bái tạ, liền cầm lấy lều trại lên mà đi một bên dựng lều.

Lâm Hằng thấy vậy trong lòng tự nhủ "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Nhưng bây giờ lại có một vấn đề cần hắn đi suy nghĩ. Đó là đêm nay phải ăn thịt gì đây. Lâm Hằng suy tư một lúc, lấy ra một chiếc bàn quay, từng ô là một loài Ma Thú. Hắn quyết định ngẫu nhiên chọn lựa.

Bàn quay quay liên tục hơn 6 vòng mới dần chậm lại. Đến khi dừng lại nó ngừng ngay ô của một đầu Hỏa Nhãn Ma Ngưu, một đầu tam tinh sơ cấp ma thú.

Hỏa Nhãn Ma Ngưu chất thịt cũng là tạm được, có chút ít dai a. Mà nó một đôi Hỏa Nhãn chuyên dùng để luyện chế đan dược cùng với luyện khí, đều là được người ưa chuộng.

Chỉ trong chốc lát một phần ngưu toàn nướng đều ra lò. Trên không khí lộ ra một cỗ hương thơm dào dạt, kích thích đến bất kì sinh vật gì vị giác. Cũng may hắn bày ra trận pháp để ngăn cản một chút phiền toái không cần thiết.

Nhìn thấy Đông Vân Lai đã làm xong việc, Lâm Hằng cũng để cho hắn đến cùng ăn. Dù sao hắn cũng không quan tâm một điểm này. Mà Đông Vân Lai nghe được Lâm Hằng mời mình ăn Tông Sư cảnh Ma Thú thì thật có chút sợ hãi cũng có chút hưng phấn a. Phải biết loại này Ma Thú bọn hắn gia tộc cũng không dễ gì có được.

Hắn bắt lấy một cái ngưu đùi liền không ngừng nuốt lấy, từ thịt bên trong truyền ra linh khí cùng với các loại thảo dược kết hợp thêm Thánh cấp Trù Nghệ hoàn toàn bất phàm. 《Tử Khí Đông Lai》 tự hành vận chuyển, hắn cũng phát hiện được cái này thì cũng đối với trên đùi thịt càng thêm trân quý, một miệng cắn một miệng cắn. Không biết bao lâu, ngưu thịt bị hắn ngạnh sinh sinh cho nuốt sạch chỉ còn thừa xương cốt. Ở một bên Lâm Hằng cũng là kinh ngạc. Cái này ma ngưu dù cho hắn cũng quan tâm cũng là một cái Tông Sư cấp, đi qua hắn trù nghệ gia trì dù cho Đại Tông Sư đều không ăn nổi nhiều như vậy.

Đông Vân Lai lúc này toàn thân đều bị một đoàn tử khí cho bao phủ lại, mà hắn tu vi cũng đang dần kéo lên Hậu Thiên viên mãn, Tiên Thiên sơ cấp, Tiên Thiên trung cấp. Đến Tiên Thiên trung cấp đỉnh cao mới ngừng lại.

Thấy hắn đang tiến vào tu hành trạng thái, Lâm Hằng cũng không quấy rầy. Liền đi vào lều bên trong đi ngủ. Còn Đông Vân Lai hắn phơi ngoài trời một đêm không có chuyện gì.


P/s:

Lâm Hằng: "Ta ở map này thêm 1c hoặc 2c sẽ đi du lịch vạn giới có khả năng sẽ không trở về."