Quyển 2 - Chương 122: Trò chơi mới bắt đầu đâu!

Ta Mỹ Nữ Ma Đế Tiểu Lão Bà

Quyển 2 - Chương 122: Trò chơi mới bắt đầu đâu!

"Ai!?"

Trung niên cảnh sát cơ hồ quay phắt lại, họng súng cũng chuyển hướng chĩa ra cửa.

Chỉ thấy đi vào là một cái thiếu nữ trẻ tuổi thập phần sinh đẹp, đáng nói là nàng ngoài đánh một lớp son nhạt trên môi một chút phấn trang cũng chưa; một thân bó sát người quần áo da gắt gao mà bám lên cơ thể nàng, phác họa ra những đường cong ma quỷ.

Thiếu nữ hiện tại trên mặt vẫn còn treo một tia tức giận chưa tiêu tan.

"Ai ra lệnh cho các ngươi bắt người?" - nàng vừa tiến vào cửa, liền lạnh lẽo truy vấn, đối với câu hỏi của trung niên cảnh sát một chút ý niệm trả lời cũng không có.

"Ngươi là ai!?" - trung niên cảnh sát sắc mặt đen kịt, cảm tưởng như sắp sửa không khống chế được bản thân.

Không chỉ hắn, mà cả hai người cảnh sát đồng sự cũng hết sức cảnh giác, đánh cao tinh thần mười phần.

Chỉ cần thiếu nữ này có bất kỳ một động tác khả nghi nào, bọn họ sẽ không do dự nổ súng.

Kinh nghiệm cùng tiềm thức nói cho họ, nữ tử trước mặt đây cực độ nguy hiểm.

"Không cần khẩn trương!" - Thiếu nữ đối với ba khẩu súng cùng chĩa vào mặt cũng không có quá lớn sợ hãi, nàng chậm rãi trước sự theo dõi sát sao của đối phương từ trong túi áo ngực lấy ra một quyển sổ vàng chóe, tùy tiện ném qua.

Nhìn đến quyển sổ bay lại, một cái cảnh sát trẻ tuổi giơ tay ra bắt, biểu tình nghiêm nghị lên.

Diệp Phàm tĩnh tĩnh nhìn hết thảy một màn này, trên mặt biểu tình nghiền ngẫm.

Nghe được thanh âm quen thuộc vừa rồi, Diệp Phàm liền biết, mặc dù hắn cùng Cung Hàn Nguyệt không ra tay, đám cảnh sát này cũng đừng hòng dẫn hai người họ đi.

Bởi vì, thiếu nữ vừa có mặt, chính là Cổ Tuyết, nàng tuy hôm nay trang điểm cùng hôm trước có rất lớn bất đồng, thế nhưng làm sao chốn qua được ánh mắt của hẳn, chưa kể giọng nàng là không thể thay đổi.

Diệp Phàm sử dụng thần thức nhìn quyển sổ màu vàng vừa rồi nàng lấy ra, thấy được mặt ngoài viết hai từ cách điệu 'Lạc Hồng'.

Mở ra phía bên trong, ngay tại trang đầu tiên là hai dòng chữ 'Cổ Tuyết', 'Thành viên trung tâm' cùng với một con dấu đỏ rực hình một con rồng uốn lượn tạo thành từ 'Lạc Hồng'

Đây hẳn là sổ chứng nhận thân phận của nàng trong tổ chức hồi hôm nàng nói đi!

Lúc này, cảnh sát trẻ tuổi cũng đã xem xong, vội vã ra hiệu cho đồng bạn hạ súng, cẩn thận gấp lại quyển số nho nhỏ này, tận tay đưa lại cho Cổ Tuyết, cung kính nói:

"Là thuộc hạ vừa rồi thất lễ, còn mong thủ trưởng không để tâm"

Cổ Tuyết vô bi vô hỷ nhận lại sổ chứng nhận, lặp lại câu hỏi:

"Ai ra lệnh cho các ngươi bắt người!?"

Trung niên cảnh sát biểu tình phức tạp, trả lời:

"Chúng ta nhận được tin báo tại khu vực này có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang tàn nhẫn đả thương, thậm chí giết người. Theo như lời người gọi điện báo lại, bị họ đả thương tổng cộng gồm ba người, hai nam một nữ..."

Nói tới đó, hắn chỉ tay về phía Cung Hàn Nguyệt:

"Mà người đó nói là nàng đây đã giết chết một cái nam tử."

Cổ Tuyết có thâm ý nhìn thoáng qua Cung Hàn Nguyệt cùng Diệp Phàm, bất quá vẫn chưa cùng hay người nói gì, ngược lại khóe miệng cong lên, hỏi:

"Nga, ngươi nói vậy, người đâu? Xác đâu?"

Nàng dứt lời, phía sau lưng Diệp Phàm, Triệu Ngu cùng Phương Tư Tư phấn khởi gào to:

"Ta ở chỗ này, chúng ta ở chỗ này! Xác của Lý Trung Thành cũng tại đây, các ngươi mau mau cứu ta thoát khỏi hai cái sát nhân cuồng ma này a!"

Chính là, rất nhanh hai người liền nhận ra, trong phòng này dường như không một ai nghe thấy tiếng họ, cũng không một ai nhìn thấy họ, không một ai có bất luận một chút nào phản ứng, tựa như họ là không khí vậy.

Cái này làm cho Triệu Ngu cùng Phương Tư Tư hai người nội tâm vừa hận lại sợ, càng nhiều là tuyệt vọng, họ vô pháp giải thích, chuyện này là như thế nào.

Rõ ràng mình tại đây, mình kêu to lên như vậy, thiếu chút nữa đứt thanh quản, vì cái gì ai cũng nghe không nghe được, thấy không thấy được đâu?

Tới lúc này, hai người mới chợt nhớ lại câu nói của Diệp Phàm, chính mình mừng rỡ quá sớm, hy vọng nhiều để rồi tuyệt vọng tới càng thêm điên cuồng hơn.

Thế nhưng rốt cục, đối phương đã làm gì!?

...

Diệp Phàm nghe được câu hỏi của Cổ Tuyết, quỷ dị nở nụ cười.

Tuy hắn bày ra chỉ là một cái huyễn trận bất nhập lưu, thế nhưng lấy tài nghệ của hắn, lại có tiên thạch gia cố, đừng nói ba cái cảnh sát phàm nhân, cho dù Cổ Tuyết cũng đừng hòng nhìn ra.

Huyễn trận của hắn hiển nhiên có cả hiệu quả cách âm, vì vậy người bên trong trận có kêu đứt thanh quản cũng đừng nghĩ tới chuyện có người nghe được.

Quả nhiên, ba cái cảnh sát nghe xong Cổ Tuyết hỏi, lập tức bới tung cả quán ăn lên, như cũ không thấy tồn tại bất cứ xác chết nào, đừng nói tới hai cái người sống sờ sờ.

Buồn bực trở lại vị trí, trung niên cảnh sát không nhịn được đối với Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt nổi điên lên:

"Các ngươi hai cái giấu người chỗ nào!?"

"Ngu ngốc!" - Diệp Phàm lười phản ứng hắn, phun ra một câu.

"Ngươi!" - Trung niên cảnh sát tính nhẫn lại không cao, bị Diệp Phàm hai lần sử dụng ngôn ngữ chọc giận, một tay co lại, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị đánh hắn.

Diệp Phàm ánh mắt lướt qua một vệt sát khí, tiên lực quấn quanh bàn tay, chỉ cần đối phương động thủ, hắn dám khẳng định, đêm nay nhà xác thành phố lại nhiều thêm hai cái.

"Dừng tay!" - Cổ Tuyết cảm nhận được sát ý của Diệp Phàm, vội vã quát lạnh.

Trung niên cảnh sát cứng người, hậm hực thả nắm tay xuống, ném cho Diệp Phàm cái nhìn đầy căm tức, lùi lại.

Cổ Tuyết thấy Diệp Phàm cũng không có ý định lại ra tay, nội tâm lỏng ra một hơi.

Đối phương không biết, thế nhưng nàng biết Diệp Phàm là như thế nào khủng bố a!

Để hắn động thủ, có toàn bộ người tại đây cũng không đủ cho hắn giết!

Cổ Tuyết có chút hối hận, lẽ ra nàng nên xin tổ chức điều động tới một cái Tông Sư để kiềm chế Diệp Phàm!

Bất quá, giờ nghĩ, cũng đã muộn.

"Báo cáo, quán ăn cũng không có camera theo dõi!" - một cái cảnh sát trẻ tuổi tiến tới, thông báo.

"Nói vậy, các ngươi cũng không có bằng chứng xác nhận hai vị này có liên quan tới đả thương hay giết người!?"

Cổ Tuyết ánh mắt lạnh lùng quét qua ba cái cảnh sát, đạm mạc hỏi.

Đem theo vẻ không cam lòng, trung niên cảnh sát hồi đáp:

"Không có!"

"Hồ nháo!" - Cổ Tuyết quát, không kiên nhẫn xua tay - "Các ngươi ba cái cút về, tự bản thân kiểm điểm... Đến khi ta về tới, nếu ta đối với các ngươi còn không vừa lòng, sau này các ngươi liền không cần làm cảnh sát nữa!"

...

Cuồi cùng, ba cái cảnh sát xám xịt rời đi, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng hùng hổ khi mới tới.

"Nói đi, ngươi có chuyện gì?"

Trong quán bánh, Diệp Phàm ngồi đối diện với Cổ Tuyết, hỏi.

Cổ Tuyết lúc lắc mái tóc, phủ nhận:

"Không có chuyện gì, ta chỉ tình cờ đi qua thấy ngươi cùng nàng..." - Cổ Tuyết hướng Cung Hàn Nguyệt gật đầu -... thấy các ngươi gặp rắc rối với cảnh sát, tính toán giúp một phen mà thôi.

"Nga, vậy sao? Ngươi chắc không!? - Diệp Phàm kiên nhẫn không xen ngang nghe nàng nói xong, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy thâm ý, đạm mạc nói - "Nghĩ kỹ lại đến tìm ta, ta nhưng không định cho ngươi cơ hội thứ ba"

Dứt lời, hắn cùng Cung Hàn Nguyệt dời đi, để lại Cổ Tuyết hỗn độn trong gió, hai hàm răng cắn chặt vào với nhau, bực tức dậm chân.

Còn có Phương Tư Tư cùng Triệu Ngu vẫn bị mắc kẹt trong huyễn trận, cũng không biết tới bao giờ mới có thể thoát ra...

...

Đêm.

Hôm nay trời không mây, có thể nhìn rõ trên hư không, tinh quang đan xen lấp lóe.

Diệp Phàm nằm dài trên mái nhà, nhìn lên không trung, thả trôi suy nghĩ của mình...

Hắn nhận ra, kể từ khi trở về Địa Cầu, hắn trải qua hết việc này tới việc khác, nhịp sống tựa hồ rất căng thẳng.

Nếu chỉ có thế cũng không sao, vốn dĩ phía trước tại vị diện dị thế, hắn một đường tu tiên không có lúc nào là không chém giết, là không đề phòng, thậm chí hiếm có giấc ngủ nào yên bình.

So sánh ra, trên Địa Cầu bận rộn xa xa không bằng lúc trước, chưa kể đa số là những sự kiện nhỏ bé không đáng kể, hắn tùy tay liền có thể giải quyết.

Trừ lần gần đây nhất, tại Vấn Tâm Bí Cảnh.

Bất quá nói một cách chuẩn xác, Vấn Tâm Bí Cảnh cũng không phải là đồ vật tại Địa Cầu, mà nằm tại Tiên Giới, bất đồng vị diện, bất đồng tầng thứ.

Vì sao nó xuất hiện tại đây, hẳn là do Bạch Linh Lung...

Diệp Phàm lắc mạnh đầu mình; hắn đã cố không nghĩ tới nàng, thế nhưng đôi khi những thứ này không phải lý trí có thể kiểm soát, càng cố tránh chúng càng hiện lên; nhất là khi Diệp Phàm lựa chọn vấn tâm chi lộ, cần thiết nhìn thẳng vào bất kỳ cung bậc cảm xúc nào...

Nghĩ tới Bạch Linh Lung, Diệp Phàm cảm nhận, mình tâm có chút... mệt.

Đảo cũng không phải hắn chưa bao giờ bị bằng hữu huynh đệ, hay là nữ nhân phản bội, hắn thậm chí vì vậy mà bị đẩy những cục diện thập tử vô sinh.

Hắn lúc đó cũng có đau lòng, có thất vọng, chỉ là tựa hồ khi nhớ lại, chúng đều không bằng lúc này.

Tại sao? Diệp Phàm rối rắm tự hỏi, bản thân cũng không tìm ra được một đáp án chính xác.

Có lẽ, dù hắn không thừa nhận, trong nội tâm của hắn, vị trí những người kia, không bằng Bạch Linh Lung sư tỷ của hắn đi...

Có lẽ, hắn đã trải qua những chuyện đó quá lâu, nên hiện giờ ký ức mơ hồ, cảm xúc cũng phai nhạt dần đi...

Có lẽ, bởi sư tỷ hắn căn bản không phải là đệ tử Phiểu Miêu Tiên Tông như này nào..., mà là một cái tu sĩ từ vị diện thượng tầng hạ xuống, nàng thân phận làm hắn vừa xa lạ lại cảm thấy bất lực đi...

Quan trọng hơn, hắn vẫn không minh bạch, vì sao sư tỷ lại muốn thay thế ký ức giả tạo, muốn bản thân biến mất khỏi cuộc đời hắn...

Phía trước nổi giận hắn không suy nghĩ quá nhiều, bởi xét tới cùng, muốn nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, nàng cũng đã lừa dối hắn, cho dù thời gian ngắn hay dài, cho dù cố tình vẫn là vô ý...

Bất quá bây giờ thanh tỉnh, tâm tĩnh lặng lại, Diệp Phàm bắt đầu nghĩ ngợi xa hơn, điều gì thúc đẩy nàng làm ra hành động như vậy!?

Là nàng khinh bỉ hắn, coi thường hắn?

Diệp Phàm lắc đầu, nếu chỉ như vậy, xóa đi ký ức của hắn là đủ, việc gì phải thay thế ký ức, một công việc rõ ràng yêu cầu nhiều công sức cùng tỉ mỉ hơn?

Hay là, vì một lý do bất khả kháng, nàng không thể cho người khác biết tới sự tồn tại của mình, và thực ra nàng làm như vậy để giữ mạng sống cho hắn!?

Diệp Phàm tự hỏi, hy vọng đây chính là lý do của nàng, hay ít nhất nàng sẽ nói cho hắn một thứ gì đại loại vậy.

Hắn phía trước nói với Cung Hàn Nguyệt hắn nghĩ nàng có nỗi khổ tâm riêng, đó cũng chỉ là Diệp Phàm tự cấp cho mình một cái cớ, một cái lý do để hắn không đuổi Bạch Linh Lung đi mà thôi.

Trong thâm tâm, hắn vẫn mong muốn, một cái cớ như vậy sẽ là sự thật, sẽ là đủ để hắn có thể tha thứ cùng cho nàng thêm một cơ hội.

...

"Thân phận thật của ta, ngươi chưa để lúc cần biết. Biết nhiều quá, đối với ngươi chưa chắc đã có lợi..."

Rối rắm một hồi, Diệp Phàm chợt nhớ tới Bạch Linh Lung nói một câu.

Đúng vậy!

Chung quy, là hắn quá yếu.

Không phải vì hắn trùng tu mới trở nên yếu, hắn có là Ngưng Mệnh Cảnh đỉnh, trong mắt Bạch Linh Lung, vẫn là quá yếu.

Chính vì thế, có vô vàn điều nàng tưởng nói cho hắn, lại không nói xuất khẩu.

Không ngừng nàng, cả Linh Nhi cũng vậy...

...

Diệp Phàm trầm ngâm hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia thanh minh...

...

Cùng lúc này, tại một phía khác của thành phố Nam Phong, trong một tòa biệt thự xa hoa.

Một cái nam tử khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt âm u, nhẹ nhàng xoay một ly rượu vang đã cạn tới đáy trong tay, tay kia cầm lấy điện thoại di động, chăm chú xem một đoạn ghi hình...

"Quản ngươi là ai, trò chơi mới bắt đầu đâu!"

Hắn lẩm bẩm nói, con mắt hiện lên một mạt điên cuồng.

Thình lình, đoạn ghi hình trên mặt điện thoại chính là cảnh Cung Hàn Nguyệt từ từ đùa chết Lý Trung Thành!

(Chương xong)

Tái bút: Chương này mình có thể sẽ điều chỉnh một chút nếu thấy cần thiết. Nếu mình có sửa cái gì, liền sẽ thông báo cho mọi người.