Chương 72: Tổng giám đốc mời cơm

Đô Thị Truy Mỹ Ký

Chương 72: Tổng giám đốc mời cơm

Ninh Ngọc Lan ngồi trên phòng giám đốc, quan sát tràng cảnh diễn ra trong phòng từ đầu đến cuối.

Trong mắt cô nàng hiện ra một chút kinh ngạc, tuy nhiên có vẻ như không có quá nhiều bất ngờ, những ngón tay ngọc thon dài khẽ gõ gõ vào bên trên mặt bàn, bình tĩnh suy tư.

Cô nàng trầm ngâm một lúc lâu, dường như quyết tâm gì đó, cất giọng nói với Archie đang ngồi ở bàn làm việc đối diện..

"Liên lạc Zefa, bằng bất cứ giá nào cũng phải thuê được anh ta."

Archie giật mình kinh ngạc, hỏi ngược lại.

"Giám đốc Ninh, Zefa là một huấn luyện viên chiến thuật thiên tài, mặc dù đang hoạt động tự do, nhưng có rất nhiều đội tuyển lớn thèm khát, chị xác định muốn cạnh tranh với bọn họ?"

Những trận đấu LOL, ngoài kỹ năng cá nhân người chơi, thì điều quan trọng nhất là những chiến thuật và phối hợp đồng đội, chính vì thế tồn tại một cái nghề nghiệp gọi là huấn luyện viên chiến thuật.

Những tên này thường sẽ đưa ra những phương án cấm chọn tướng hợp lý, sau đó có chiến thuật thi đấu phù hợp, đồng thời dựa trên những kỹ năng tuyển thủ có sẵn để định ra phong cách chơi cho cả đội.

Một tên huấn luyện viên chiến thuật kinh khủng, có thể trổ tài từ ngay giai đoạn cấm / chọn tướng mà giành lấy rất nhiều lợi thế cho đội tuyển của mình, từ đó dẫn đến thắng lợi chung cuộc, cho nên sức ảnh hưởng của bọn họ trong đội tuyển là rất đáng kể, thậm chí còn ngang hẳn huấn luyện viên trưởng.

Zefa, chính là một người như vậy, hắn được người trong giới kính nể, gọi bằng cái biệt danh bộ não thiên tài"

Ninh Ngọc Lan muốn có hắn, bởi cô nàng thấy được hi vọng lớn lao, để cho VNI Telecoms tỏa sáng, chính vì thế cô rất quyết tâm.

"Đúng vậy."

"Nhưng, bất cứ giá nào, cái này..."

"Anh cứ thẳng tay mà làm, người khác cho đãi ngộ tốt, thì hãy đưa cho hắn ta đãi ngộ tốt hơn, sau đó tổng hợp những trận đấu của cậu Trương Tuấn cho hắn xem, còn lại để cho số phận định đoạt."

Archie có vẻ bị kinh ngạc bởi quyết tâm của Ninh Ngọc Lan, sững sờ một lúc lâu liền gật đầu.

"Được rồi, ngày mai tôi đặt vé sang Hàn.."

Ninh Ngọc Lan vỗ bàn.

"Không, lập tức đi."

.

Bên trong phòng tập luyện.

Cả đoàn tuyển thủ kinh ngạc trố mắt nhìn xem Gunz giống như vừa uống Viagra xong, hung hãn không hợp thói thường, thi đấu một cách vô cùng tự tin và điêu luyện, thao tác phản ứng đều nhanh nhẹn vô cùng.

"Gunz, chú, sao chú đột nhiên đánh ghê vậy?"

"Trình độ này, chắc ngang cơ hẳn Doublelift rồi đấy chứ nhỉ."

"Đù má, hóa ra trước giờ thằng em này giấu nghề, hay lắm hay lắm."

"Xem ra, chúng ta có thêm nắm chắc để tham gia MSI rồi."

Nghe những âm thanh bình luận náo nhiệt, Gunz có chút đắc ý tháo tai nghe ra, cười cười trả lời.

"Haha, mọi người bình tĩnh."

Hắng giọng một câu, thu hút mọi sự chú ý về mình, hắn mới kích động nói tiếp.

"Tham gia MSI chúng ta đã chắc trăm phần trăm rồi, bây giờ mục tiêu của chúng ta phải là vô địch cái giải đấu này, lập nên kỷ nguyên mới của nền Liên Minh Huyền Thoại Đại Việt."

Trông thấy đám đông ngơ ngác nhìn nhau, lại quay sang nhìn mình như ánh mắt nhìn thằng phê cần, Gunz lúc này đưa tay chỉ về Trương Tuấn, người vẫn một mực im lặng phía sau.

"Tuấn, đến lượt cậu rồi."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Trương Tuấn cười cười, xòe ra lòng bàn tay, bên trong thấp thoáng những viên đan dược thơm ngát.

.

Phòng tập sau đó là những tràng kinh hô, tán thán, xen lẫn với sự kích động, hào khí dâng trào.

Đám tuyển thủ người nào người nấy tinh thần sáng láng, tràn đầy tự tin, thi đấu xếp hạng biểu hiện vô cùng xuất sắc, khiến đám tuyển thủ các đội khác kinh ngạc liên tục.

"Sekiro, thằng này đánh Yasuo điên mẹ nó rồi. Một cân ba ăn triplekill, đéo thể tin được."

"Xem kìa, Young hay Madlife thế này, kéo án tử hack não vcc."

"Thằng Gunz này, hit and run kinh dị éo chịu được, như xài tool vậy."

"Còn có thằng Darkseid, bọn VNI này điên hết cả rồi."

...

Một buổi chiều trôi qua, Trương Tuấn chỉ thong dong đi đi lại lại trong phòng, kiểm tra xem mấy tên tuyển thủ thi đấu có đạt được hiệu quả như hắn mong muốn hay không, bộ dáng như thể chính hắn mới là huấn luyện viên vậy.

Nhìn xem tên nào cũng thi đấu lên tay vô cùng, thể hiện xuất sắc, hắn tương đối hài lòng, nhưng cảm thấy vẫn có chút gì đó chưa đủ.

Tuy nhiên, tạm thời không vội.

Xem nhiều thì ngứa ngáy chân tay, Trương Tuấn liền bật máy lên, vào rank tìm chơi vài trận, rất nhanh đã hòa mình thành một đoàn cùng với những tên thành viên khác của VNI Telecoms.

.

Bên trong một khách sạn cao cấp nào đó.

Căn phòng vốn dĩ vô cùng sang trọng, đẹp đẽ, lúc này đã bị dọp dẹp cải tạo, bên trong sắp đầy những cái dàn máy tính cấu hình siêu khủng, nghiễm nhiên trở thành một cái phòng net nho nhỏ.

Bên ngoài đứng hai tên vệ sĩ mặc âu phục đen ngòm, dáng vẻ cảnh giác, nơi hông gồ ghề lên một đoạn, chứng tỏ có ẩn giấu thứ gì đó nguy hiểm.

"Uzi, cậu xem, tên xạ thủ này."

Một tên tóc xoăn ngồi trên ghế chơi game, đưa tay vỗ vỗ vai một kẻ khá béo mập bên cạnh, ánh mắt ẩn chứa nghi hoặc.

Hắn nói, chính là tiếng khựa, xem ra trong phòng tất cả đều là người đến từ Khựa quốc.

Đúng vậy.

Bọn hắn là người của công ty RKE, hay chuẩn xác mà nói đều là người của đội tuyển RNG, một con quái vật trong làng LOL Khựa quốc.

Tên béo bị vỗ vai, híp mắt nguy hiểm nhìn qua, giọng điệu âm lãnh.

"Mày bị ngu à, không thấy tao đang chơi hay sao?"

Ánh mắt của hắn mang theo sát khí, vô cùng bá đạo, khiến tóc xoăn yếu ớt câm miệng.

Qua không biết bao lâu, khi trên màn hình hiện ra dòng chữ VICTORY màu xanh, tên béo mới thoải mái một chút, lạnh nhạt nhìn sang, ra hiệu cho tóc xoăn nói tiếp.

"Để tôi phát lại. Uzi, cậu xem, xạ thủ tên Gunz này, thi đấu có phải là rất được hay không?"

Uzi nhàm chán nhìn nhìn một chút, sau đó hơi tỏ ra kinh ngạc.

"Ồ, đúng là tốt thật. Hắn là tuyển thủ đội nào, Hàn xẻng à?"

"Không phải, là Đại Việt."

"Đại Việt, bọn tiểu quốc này lúc nào thì có một tên xạ thủ ghê gớm như vậy. Mà thôi, kệ bọn nó, chỉ có chút việc thế này mà mày làm lãng phí thời gian của tao à?"

"Không, đây, cậu xem, tên hỗ trợ này, đi top, còn có đi rừng này..."

"Hử, lẽ nào."

"Đúng thế, bọn chúng đều là cùng một đội tuyển, tựa hồ là VNI Telecoms. Đặc biệt là cái tên Tuan Tien Ti này, thực sự hắn thi đấu rất kinh dị..."

Đôi mắt mỏng gian xảo của Uzi lúc này mới hiện lên một tia ngưng trọng, ngẫm nghĩ một lúc, gương mặt hắn đột nhiên lạnh lùng, khiến không khí xung quanh trầm hẳn xuống.

"Mẹ nó, năm ngoái thì thua trận dưới tay lũ chó đẻ SKT kia, năm nay đột nhiên lại xuất hiện một đám quái vật, tao không cam lòng.. Không được, phải bóp nát nó từ trong trứng nước..."

Dứt lời, hắn liền lấy điện thoại ra, bấm nút gọi đi.

Đợi cho bên kia nhận cuộc gọi, hắn mới thấp giọng, thay đổi thành một bộ dáng cung kính.

"Chu lão, phiền ngài chút việc."

...

Chơi game, chính là lúc thời gian trôi qua nhanh nhất.

Phải đợi đến lúc Ninh Ngọc Lan xuất hiện lên tiếng, thì cả đám tuyển thủ mới lưu luyến rời khỏi màn hình máy tính, dáng vẻ còn chơi chưa đã.

"Giám đốc, có chuyện gì vậy. Anh Archie đâu rồi?"

Sekiro lên tiếng hỏi, bây giờ mới nhớ đến ông thầy huấn luyện viên béo mập đã mất tích từ sáng đến giờ.

Ninh Ngọc Lan bình thản trả lời.

"Anh ấy có việc rồi. Mọi người đã làm việc vất vả, đi, hôm nay tôi làm chủ, chiêu đãi mọi người một bữa ăn ngon."

Nghe cô nàng nói thế, cả đám tuyển thủ hô vang hào hứng, liên tục vỗ tay khen hay.

Trương Tuấn vốn muốn từ chối, đi trở về nhà, bởi bên trong còn có một tên cái bang và một con nhóc ăn chực đang chờ đợi.

Tuy nhiên, nghĩ đến, từ khi tham gia VNI Telecoms đến giờ, dường như chưa có bữa nào gọi là bữa gặp mặt, hắn liền đồng ý tham gia cùng với bọn hắn.