Chương 2: Gặp mặt lão già

Đô Thị Thần Võ

Chương 2: Gặp mặt lão già

Lâm Thiên bước đi trên con phố khá là vắng vẻ về đêm,nhưng tình cảnh lúc này,không có giống như mọi ngày nữa rồi,hiện lên trong mắt của hắn là 1 đám người,trong tay đủ các loại binh khí đao kiếm nhưng có vẻ như không 1 ai có súng cả,đám người này đang đuổi theo 1 lão già.


-Mơ sao!


Hắn vội đưa tay lên dụi con mắt của mình,1 hồi hắn lại nhìn tới,nhưng tình cảnh vẫn như vậy.


-Đám ngu dân kia,1 đám thanh niên mà không đuổi theo được 1 lão già,không biết dùng tới phương tiện xung quanh hay sao cơ chứ?


Gương mặt của hắn bỗng tối sầm,hướng đám người đang đuổi theo lão già hét lên.


-Đúng vậy,cảm ơn vị huynh đệ đã nhắc nhở.


Đám người nghe thấy tiếng hét của Lâm Thiên,bỗng dừng lại rồi mới tỉnh ngộ,xung quanh có rất nhiều phương tiện của người dân nhưng bọn chúng lại không sử dụng,rõ ràng là quá ngu ngốc mà.


Chỉ thấy đám người hướng Lâm Thiên đa tạ 1 tiếng rồi nhanh chóng leo lên những phiên tiện xung quanh mà đuổi theo lão già.


-Không có gì,ta thích nhất là nhìn người khác gặp chuyện mà,hắc hắc.


Lâm Thiên quay đầu bước đi,chỉ thấy trên gương mặt của hắn là nụ cười vô cùng khốn nạn.


-A,chuyện gì,không phải là đã nhắc nhở các ngươi rồi hay sao?


Hắn vừa quay đầu bước đi thì bỗng cảm thấy như có cánh tay ai đó đặt lên vai của mình,cứ ngỡ đám người kia quay lại cảm ơn,hắn quay đầu lại nhìn thì như nhìn thấy ma vậy,chỉ thấy lão già bị đám người truy đuổi kia,tự nhiên xuất hiện sau lưng hắn,gương mặt là 1 nụ cười quỷ dị nhìn hắn.


-Nhóc con,nhỏ tuổi mà dám chơi ta.


Lão già nhìn Lâm Thiên với nụ cười vô cùng quỷ dị và đáng sợ.


-A...cứu mạng a.....


Lâm Thiên chưa kịp xoay sở thì chỉ thấy như cơ thể của mình bỗng trở nên nhẹ bẫng,hắn mở mắt ra thì thấy lão giả trong tay ôm lấy hắn,dưới chân của lão vẫn đang ra sức chạy nhưng hắn vô cùng khó hiểu.


1 lão già nhìn như sắp chết rồi,nhưng lại vẫn còn sức lực đáng sợ đến như vậy,chưa kể chuyện lão bị truy đuổi mà đến chuyện ôm 1 tên thanh niên 21 tuổi như hắn đã vô cùng khỏe rồi.


-A....quỷ...cứu mạng a....


Hắn liếc mắt nhìn xuống bên dưới thì bỗng cảnh tượng khiến cho hắn vô cùng sợ hãi,lão già này như đang di chuyển trên những tòa nhà chọc trời vậy,bên dưới vẫn là đám thanh niên đuổi theo ráo riết,nhưng chuyện sợ nhất vẫn là hắn không nhìn thấy chân của lão già này,hắn chỉ kịp hô lên 1 tiếng rồi sùi bọt mép mà ngất đi.


-Nhát gan đến vậy sao,ha ha.


Lão già thấy Lâm Thiên ngất xỉu trong tay mình,khẽ cười nhạt 1 tiếng rồi tốc độ của lão càng ngày càng nhanh.


Không phải lão già là quỷ không có chân mà là chân lão chạy quá nhanh khiến cho hắn không nhìn ra được mà thôi.


-Lão già,còn muốn chạy nữa hay sao?


1 hồi 2 con người chạy vào bên trong 1 con ngõ nhỏ,nhưng không ngờ,bên trong đó đã có sẵn 1 đám người đợi sẵn,đám người tên nào tên nấy đều không có vẻ gì là người tốt.


-Thiếu gia nhà các ngươi đối đãi với lão già ta đây cũng không tệ,lại gọi tới nhiều người như vậy đón ta,thật khiến cho ta cảm thấy vui mừng.


Lão già ném Lâm Thiên trong tay xuống,lão đi tới trước mặt đám người,cười nói.


Đằng sau,đám người được Lâm Thiên nhắc nhở cũng đã đuổi kịp tới,nhìn tên nào tên nấy cũng đều là vẻ mệt mỏi vô cùng,có vẻ như có phương tiện di chuyển thì bọn chúng cũng không đuổi bắt kịp được tốc độ của lão già.


1 con ngõ nhỏ với 2 đầu đều bị chặn lại,lúc này đường thoát cho lão giả không còn nữa rồi.


-A...cứu mạng a....


Lúc này,Lâm Thiên bất chợt tỉnh lại,hắn vội hét lớn lên.


-A,còn sống sao!


Lâm Thiên vội vàng kiểm tra cơ thể của mình,không thấy cơ thể của mình có chút thương tổn nào,hắn vui mừng đứng dậy thì cảnh tượng lúc này lại dọa cho hắn suýt ngất xỉu lần nữa.


-Lão già,lão muốn chết phải không,ta có thù oán gì với lão hay sao hả?


Quay lại nhìn thấy lão già trước mặt,Lâm Thiên 1 mặt tức tối đi tới.


-Tên này là ai vậy?


Tên cầm đầu đám người nhìn Lâm Thiên 1 hồi,quay sang hỏi tên bên cạnh.


-Đại ca,không biết,nhưng có vẻ như là người quen biết với lão già kia.


-Ồ,vậy sao,giết nhầm còn hơn là bỏ sót,chỉ cần lấy được đồ trên người lão già kia,chúng ta có thể quay trở về lãnh thưởng rồi.


Tên cầm đầu vẻ mặt hung ác nói.


-Mấy người,có phải quên ta rồi hay không,lúc này ta còn nhắc nhở mấy người đó,quên rồi hay sao?


Lâm Thiên đi tới phía sau,nhìn đám người mà lúc trước hắn nhắc nhở,vẻ mặt nham nhở cười nói.


Có vẻ như sống ở đây hơn 10 năm khiến cho hắn nhìn thôi cũng biết cảnh tượng tiếp theo xảy ra là gì,nên hắn lúc này muốn sống thì nhanh chóng rời đi chỗ này.


Bốp....


-A...chết tiệt,ngươi lại dám đánh ta?


Lâm Thiên vẻ mặt nham nhở đi tới,hắn biết 1 mình lão già kia dù có cao siêu cỡ nào cũng không thể địch lại đám người với hơn mấy chục tên như vậy,nên hắn lúc này chỉ có cách lôi kéo quan hệ để chuồn đi mà thôi,nhưng không ngờ đám người kia không những không để ý tới mà 1 gậy đập thẳng vào đầu hắn.


-Chảy máu rồi,chết tiệt,ta liều mạng với ngươi...


Lâm Thiên đưa tay lên sờ sờ chỗ mà vừa ăn 1 gậy,chỉ thấy 1 vệt máu đỏ hiện lên trong tay của hắn.


-Đúng rồi,sinh mạng con người đã được định sẵn rồi,ngươi nên chấp nhận đi...


Lão già nhìn Lâm Thiên 1 hồi rồi lắc đầu thở dài nói.


-Lão muốn ta chết,làm sao dễ dàng như vậy.


Nhưng trái với tình cảnh mà lão già suy nghĩ trong đầu là tên thanh niên kia sẽ liều mạng xông vào đám người,nhưng khi lão nhìn tới thì chỉ thấy hắn ta đã lấy 1 sợi dây thừng và cột vào người lão rồi.


-Huynh đệ,người mà các ngươi muốn ở đây...


Lâm Thiên cột lão già lại,vẻ mặt hớn hở chạy tới trước mặt đám người,xum xoe nói.


-Chết tiệt tên khốn nạn kia,ngươi không có lòng yêu thương kính trọng người già hay sao,nhẽ ra ngươi phải chạy lên chết thay cho ta sống chứ?


Lão già gương mặt tối sầm nhìn Lâm Thiên xum xoe với đám người,lão không ngờ tên này lại vô sỉ đến vậy.


-Ta vẫn yêu đời lắm,chưa muốn đoản mệnh đầu,muốn thì lão chết 1 mình đi.


Lâm Thiên nở nụ cười vô sỉ nhìn lão già nói.


-Huynh đệ,ta rời đi được chưa?


Quay lại nhìn tên cầm đầu,Lâm Thiên 1 mặt vô cùng nịnh nọt nói.


-Ừm,ngươi cũng biết điều,vậy có thể rời đi,nhưng chắc ngươi cũng biết,chuyện mà đêm nay ngươi nhìn thấy,cũng chỉ là 1 giấc mơ thôi phải không?


Tên cầm đầu nhìn Lâm Thiên,gương mặt hắn nở nụ cười quỷ dị,thanh đoản đao trong tay đưa lên ghè vào cổ Lâm Thiên,bộ dạng như đang đe dọa vậy.


-Ồ,đó là dĩ nhiên,con người ta mau quên lắm,chuyện mà ta mơ thường không nhớ được gì đâu.


Lâm Thiên gương mặt toát mồ hôi nói.


-Vậy,lão già,chơi vui vẻ,có gì thì ta sẽ đến đốt chút tiền vàng cho lão,thế nhé...


Lâm Thiên luồn lách qua đám người,hắn không quên quay lại,nhìn lão già lần cuối rồi nở nụ cười vô sỉ quay đầu bước đi.


Nhưng Lâm Thiên không thấy được,rõ ràng trên gương mặt lão già đó,đang nở nụ cười nhạt nhìn hắn.


-Lên,bắt lấy lão già này,không được để cho lão chạy thoát...


Đám người nhìn lão già trước mặt,gương mặt hắc sắc lao tới.


Nhưng dị biến bỗng xuất hiện,chỉ thấy không biết từ lúc nào mà lão đã thoát ra được cái dây trói của Lâm Thiên,nhìn thấy đám người hơn chục tên lao tới,trong tay bọn chúng,đao,kiếm,côn hướng lão giả ập tới,cảnh tượng này nếu bình thường thì ai cũng có thể biết được kết quả,lão già chắc chắn chết.


Nhưng chỉ thấy lão trong đám người,thân ảnh vô cùng quỷ dị,cứ 1 tên binh khí vung tới,chưa tới trước mặt lão thì đã thấy lão né tránh sang 1 bên rồi,chưa dừng lại tại đó,vỗ 1 tên lướt qua cơ thể lão,là lão lại vô cùng nhẹ nhàng vỗ vào người đó 1 chưởng,chưởng lực cứ tưởng chừng nhẹ bẫng nhưng lại khiến cho những tên trúng phải ngã xuống bất lực,cơ thể không còn chút sức mạnh nào vậy.


Chỉ trong chốc lát,nguyên 1 đám người lao tới lão già đều bị lão bằng 1 cách nào đó mà đánh ngã,không 1 tên nào có thể bò dậy được.


-Hử....


Lâm Thiên vừa bước chân được vài bước,hắn nghe được thanh âm phía sau,biết là đám người đã hành động nhưng không ngờ chỉ trong vài cái nháy mắt,thanh âm của đám người bỗng im bặt,khiến cho hắn dừng bước chân,sống lưng không biết làm sao mà lạnh toát.


-Lão...lão....lão là Cực....thiê......n.......


Lâm Thiên quay đầu lại,hắn nhìn thấy bóng lưng của tên cầm đầu lúc nãy,nhưng chỉ thấy ngay sau đó,tên đó ngã xuống mặt đất không động đậy,hiện lên là gương mặt của lão già đó.


-Làm....sa...o....có...thể!


Lâm Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt,hắn hoàn toàn không tin vào những gì mà mình nhìn thấy lúc này,chỉ thấy đám người lúc trước,tất cả đều nằm dưới mặt đất không động đậy,nhưng không hiểu sao lão già nhìn yếu đuối kia lại như không có chuyện gì.


-Nhóc con,muốn hại ta,vẫn còn non lắm....


Lão giả bỗng chốc biến mất ngay trước mặt Lâm Thiên,chỉ thấy ngay sau đó,lão xuất hiện sau lưng Lâm Thiên,nắm lấy cổ áo của Lâm Thiên mà lôi đi.


-Đêm này ta không về rồi...


Lâm Thiên toàn thân không chút sức lực,mặc cho lão già kéo đi,bỗng hắn cảm thấy trời đất quay cuồng rồi lại 1 lần nữa ngất đi.


-Ha ha,tìm ngươi không biết bao nhiêu lâu nay rồi,không ngờ lại gặp được ngươi ở đây,đúng là bớt cho ta 1 phần công sức mà...


Lão già trong tay nắm lấy Lâm Thiên,gương mặt lão nở nụ cười nói.


Chỉ thấy lão từ trong người,lôi ra 1 hắc châu kỳ dị,hắc châu cũng không lớn lắm,chỉ tầm 1 quả banh nỉ mà thôi,nhưng trên đó lộ ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi.