Chương 1: Biến Cố Trên Phố Vắng

Đô Thị Dị Nhân Chi Chiến

Chương 1: Biến Cố Trên Phố Vắng

Trời đã khuya, trên đường phố vắng lặng. Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng mông lung mờ ảo, ngoài ánh sáng đèn, xung quanh là một mảng hắc ám. Đâu đó thấp thoáng tiếng mèo kêu, chó sủa, tiếng gió thổi lay động cành cây, tiếng ô tô, xe máy thỉnh thoảng qua lại. Nói chung là đêm nay đường phố vắng lặng gần như không người qua lại.

Nói là gần như không có người bởi vì phía cuối phố vẫn có một người, người này đi dọc theo con đường, lạng trái, lắc phải, thỉnh thoảng lại nằm xuống đường lăn lộn vài vòng mới đứng lên.

"Thằng điên!" Một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo ngủ đứng từ xa nhìn thấy chửi thầm. Nàng đang ở ban công tầng 3 của một tòa chung cư gần đó, cũng ở trên con phố này. Hàng ngày đêm nào đi làm về muộn, nàng cũng ra ban công hóng gió.

Thật lạ lùng, ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ này trên phố lại có một bóng người đi ngang qua, có những hành động kỳ dị. Với nàng, người chứng kiến hành động này hàng ngày, mọi thứ thật quen thuộc, chẳng cần nhìn cũng biết bóng người kia làm gì.

"Đi sangg trái, đi sang phải, lắc người, lăn 2 vòng, bò dậy,..."

Thiếu nữ luôn miệng nói ra, vậy mà bóng người phía dưới kia hành động y như gì nàng đoán trước.

"Haha biết ngày mà! Mình đoán chuẩn vãi." mỹ nữ cười khoái chí.

Nàng chuyển tới chung cư này từ 2 tháng trước, lúc đầu không quá để ý, nhưng ngày tháng dần qua, bóng người đó ngày nào cũng đi qua phố buổi đêm khiến nàng bắt đầu lưu tâm. Người này lúc nào cũng tới đây, vào giờ này, hành động lặp đi lặp lại như vậy, bây giờ nàng thuộc làu hết tất cả hành động của hắn đến mức nhắm mắt cũng đoán được.

Vốn dĩ nàng làm phục vụ của một nhà hàng, hàng ngày bị cấp trên gây áp lực, bị đồng nghiệp chèn ép, trong lòng khó chịu, bị stress nặng. Từ lúc gặp được bóng người kia mỗi đêm, nàng mới có lý do để tự an ủi mình.
"Mình còn may mắn chán, còn có công ăn việc làm, đầu óc vẫn hoạt động bình thường, ít nhất không như thằng điên kia suốt ngày lang thang vật vờ ở ngoài" Thiếu nữ vừa nhìn bóng người đang đi trên phố vắng, vừa tự an ủi bản thân...

Mạc Tâm đã 20 tuổi, là một thanh niên cao lớn, sức dài, vai rộng, nhưng lại ăn bám bố mẹ. Học hết cấp 3, hắn không đi học đại học, cũng chẳng đi làm kiếm tiền, chỉ lang thang khắp các xó xỉnh, nhặt lá, đá ống bơ...thỉnh thoảng trêu chó, trộm vặt.
Người ta hay nói "Rảnh rỗi sinh nông nổi." Còn đối với Mạc Tâm, một người phi thường rảnh rỗi, hắn làm việc nông nổi như cơm bữa, đến mức tiêu cực. Vì vậy mà trên mọi nẻo đường, khắp các tuyến phố quanh đây, Mạc Tâm rất nổi tiếng. Nếu có kỷ lục thế giới về người có nhiều nick name nhất hắn tự tin rằng mình có thể dành ngôi quán quân.

Trong thời gian dài hành nghề nhặt lá đá ống bơ, hắn được mọi người ưu ái đặt cho nhiều biệt danh phi thường ngưu bức. Có thể kể đến như là "Hung thần xa lộ, Ác ma đường phố, Kẻ hủy diệt rau củ quả, Quỷ lang thang..."

Và đêm nay, giống như bao đêm khác, Mạc Tâm lại bước đi trên con phố quen, lặp lại những hành động quen thuộc, tận hưởng cảm giác vui sướng của những ngày đầu tuổi thơ, vô tư, thoải mái.

Đang rong ruổi trên phố, hắn nhìn trái nhìn phải đầy cảnh giác. Thấy xung quanh không có ai, Mạc Tâm liền đáp vội sang lề đường, kéo khóa quần, giải quyết nỗi buồn ngay tại chỗ.

"Tên biến thái!" Thấy người kia dám tè bậy ngay dưới chung cư, thiếu nữ đứng ở ban công tầng 3 mặt nóng ran, vội quay đầu đi nơi khác, miệng lí nhí trách cứ.

Cũng không trách được a, Mạc Tâm còn tưởng xung quanh không có ai cơ đấy, hắn nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái.

"Thật sung sướng a, nhịn lâu thật khó chịu." Mạc Tâm mắt lim dim, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

"Ahh!!! Tên khốn nào chích ta!" Một âm thanh thảm thiết vang lên giữa đêm vắng lặng.

Thiếu nữ trên ban công giật nảy mình quay lại nhìn chỉ thấy người ở phía dưới, cũng chính là Mạc Tâm, không còn đái bậy nữa, thay vào đó, hắn ôm lấy cánh tay trái của mình, miệng không ngừng chửi bới. Ở phía xa có thêm một bóng người khác đang vội vàng chạy trốn sau khi chích kim tiêm vào tay của hắn.

Nhất thời, cả phố sáng đèn, nhà nhà mở cửa, ló đầu ra cửa sổ để hóng tình hình. Một số người khác từ trong nhà đi ra, tiến đến nơi Mạc Tâm đang ôm cánh tay đứng đó hỏi han. Tiếng bàn tán xôn xao, tiếng mọi người cằn nhằn làm cả tuyến phố ầm ĩ.

"Mẹ nó! Nửa đêm gào thét cái rắm!."

"Thằng điên nào không biết mọi người đang ngủ hay sao mà to mồm thế hả?"

"Hình như có chuyện xảy ra rồi, nghe tiếng hét thảm quá." Một cặp vợ chồng trẻ đang ngủ bị thức tỉnh, người vợ lên tiếng nói.

"Để anh ra ngoài xem." Người chồng đáp lời, vẻ khó chịu mặc quần áo đi ra ngoài.

"Tiểu tử ngươi sao đấy?"

"Có sao không? Ai Làm gì ngươi?"

...

Mạc Tâm lúc này mặt mày xanh lét, trán nổi gân xanh, cánh tay trái nơi vết chích đau nhói, rỉ máu. Hắn thật không ngờ rằng mình đi đêm lắm thực sự có ngày gặp ma. Hôm nay bị thương không nói, quan trọng là cánh tay hắn bị kim tiêm đâm vào, bình thường không sao nhưng nếu là kim chích của bọn nghiện thì coi như hắn xong đời!

Sau một hồi chửi bới, tâm lí của Mạc Tâm bắt đầu trở lên sợ hãi. Hắn sợ bị nhiễm bệnh, sợ chết, thời này bị HIV thì coi như đi toi, thần tiên cũng bó tay. Hắn còn trẻ, mới 20 tuổi, còn cả một tương lai dài phía trước, hắn không cam lòng, sự nghiệp của hắn còn chưa bắt đầu, người yêu còn chưa có, còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.

"Chẳng lẽ...sự nghiệp nhặt lá đá ống bơ của ta...đi tong?" Mạc Tâm sắc mặt khó coi thầm nghĩ.

Sau đó Mạc Tâm nhanh chóng được đưa đi bệnh viện. Với khuôn mặt thất thần, hắn cảm thấy thất lạc, cả tương lai phía trước bỗng trở lên u tối.

Chẳng mấy chốc mọi chuyện lắng xuống, vẫn có một số người nhỏ giọng nghị luận, ai cũng rùng mình khi tưởng tượng mình bị tên nghiện chích kim. "Sau này ra ngoài phải cẩn thận mới được" Mọi người thầm nhủ trong lòng, ai về nhà đấy, vội dặn dò người thân thích chớ có giống như tiểu tử kia. Nửa đêm dám đi trên đường vắng.

Chỉ còn thiếu nữ đứng đó, ở trên ban công tầng 3, ngỡ ngàng, ngạc nhiên trước sự việc vừa xảy ra. Nàng cũng không ngờ được vừa mới 1 phút trước tên điên kia còn bình thường mà giờ đây chẳng khác nào sắp chết. Nàng lấy tay che ngực, mắt trợn tròn, gió mát thổi mái tóc nàng tung bay.

"Hú hồn! Số mình còn may chán." Nói rồi, thiếu nữ vội vào phòng, đóng cửa, trùm chăn kín mít, cả người run rẩy.

"Đêm nay thật đáng sợ a" Thiếu nữ lẩm bẩm. Đem nay, sau khi chứng kiến mọi việc, có lẽ cả đêm nay không ngủ được rồi....