Chương 4: Luyện hóa

Đỉnh Cấp Thiếu Gia

Chương 4: Luyện hóa

Đầu lâu linh hồn nhìn Trần Lâm trên cơ thể xuất hiện một cánh tay mới sững sờ thốt lên. Hắn không thể cúi xuông nhìn bản thân mình được vì hắn chỉ có mỗi một cái đầu nhưng hắn cảm giác được hắn mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

"Thật không may vừa nãy lúc mày bị vỡ ra ta vô tình hít một chút mảnh vỡ vào người"
Trần Lâm nhìn đầu lâu áy náy nói

"A..."
Đầu lâu linh hồn kêu lên một tiếng đau đớn như bị cắt từng khúc ruột ra vậy. Ánh mắt của hắn tràn ngập sát cơ nhìn về phía Trần Lâm hét lên
"Tao phải liều mạng với mày"

Dứt lời đầu lâu linh hồn lao tới. Không may là lần này Trần Lâm đã có chuẩn bị tinh thần từ trước. Hắn bắt lấy đầu lâu bằng hai tay không cho đầu lâu có thể cắn nuốt được. Hai chân của Trần Lâm thì cứ thế mà đạp, đạp cho tới khi đầu lâu linh hồn vỡ vụn ra.

Nhanh chóng kết ấn niệm khẩu quyết Luyện Thần Quyết. Trần Lâm lại thu thêm được một đoạn ký ức vỡ vụn của đầu lâu linh hồn. Một lúc sau đầu lâu lại khôi phục như trước. Trần Lâm lại đánh vỡ ra cứ như thế không biết bao nhiêu lần.

Cứ mỗi lần như vậy đầu lâu linh hồn có cảm giác mệt mỏi còn Trần Lâm lại cảm thấy hưng phấn. Cuối cùng Trần Lâm có cảm giác như đầu lâu đang nhỏ dần nhỏ dần. Ánh mắt của đầu lâu không còn tinh quang như trước mà ảm đạm như không có linh tính.

Cảm nhận được đầu lâu không còn tính uy hiếp với mình nữa Trần Lâm bắt đầu luyện hóa các mảnh vỡ linh hồn của đầu lâu. Luyện hóa linh hồn của đầu lâu diễn ra trong thời gian rất dài.

Đây chính là ký ức của đầu lâu hơn nữa lại còn vỡ vụn. Luyện thần quyết sắp xếp ký ức của đầu lâu lại thành một đoạn phim rất dai. Từ khi hắn sinh ra cho tới khi hắn chết đi. A con hàng này còn chưa có chết mà hắn vứt bỏ lấy thân xác của mình trở thành một linh hồn.

Đầu lâu tên là Hán Cầu. Hắn sinh ra ở thời đại nào đấy mà khắp nơi con người đều có sức mạnh thần thánh. Và hắn là một trong những kẻ yếu nhất ở đấy. Hán Cầu tất nhiên vẫn còn có chỗ hữu dụng chính là bộ não của hắn.

Bộ não của Hán Cầu như một quyển bách khoa toàn thư vậy. Cái gì hắn cũng biết, cái gì hắn cũng hay. Chỉ cần không biết gì thì hỏi hắn, hắn sẽ trả lời một cách chính xác nhất. Hán Cầu rất tự hào tới ngạo mạn về khả năng này của mình.

Qua một thời gian rất dài Hán Cầu chỉ ăn chơi mãi cho tới khi hắn nhận ra rằng tuổi thọ của mình đã gần cạn kiệt. Hán Cầu lúc này mới nhận ra rằng kiến thức của mình tích lũy bao lâu cuối cùng cũng trở thành cát bụi.

Hán Cầu tất nhiên là không cam lòng. Hắn tự biến mình thành một linh hồn để giữ gìn ký ức. Hắn tưởng rằng mọi chuyện sẽ vẫn như xưa. Nhưng không phải vậy. Rất nhiều người đều thèm muốn cái đầu cái gì cũng biết của hắn.

Ngày đó phong vân nổi lên. Linh hồn Hán Cầu bị các thế lực lớn chia sẻ. Hắn phẫn uất hét lên
"Các ngươi có còn là con người nữa không"

Những thế lực kia cười lớn nói
"Chúng ta đều là con người chỉ riêng ngươi thì không"

Cuối cùng trong cơn phẫn nộ Hán Cầu tự bạo thân mình và trốn thoát. Không biết qua bao nhiêu năm tháng hắn lại xuất hiện ở đây và đoạt xá Trần Lâm.

Trần Lâm mở mắt ra nhìn đầu lâu Hán Cầu đang mơ hồ lơ lửng trước mặt mình. Đảo qua một lượt quá khứ của Hán Câu khiến Trần Lâm có cảm giác thương cảm với đầu lâu trước mặt này. Nhưng ở trong không gian này đúng như Hán Cầu nói.

Chỉ một người có thể đi ra vì vậy Trần Lâm không ngại thu thập nốt mảnh vỡ của đầu lâu. Kiến thức bên trong đầu lâu Hán Cầu đúng là nhiều tới mức độ khiến người khác phải khủng hoảng.

Nếu không phải là Trần Lâm có Luyện Thần Quyết chống đỡ thì hiện tại chắc hắn phát điên rồi.Trần Lâm lại lấy tay tóm đầu lâu Hán Cầu dùng man lực mà đập cho đầu lâu vỡ tan linh hồn ra rồi hấp thu.

Đầu lâu Hán Cầu tội nghiệp bị Trần Lâm dày vò sống không bằng chết. Đơn giản vì Trần Lâm cũng chẳng biết dùng chiêu thức nào khác để cho đầu lâu Hán Cầu ra đi thanh thản thống khoái.

Đập vỡ. Hấp thu. Luyện hóa cứ như vậy một vòng tuần hoàn không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu. Cuối cùng thì đầu lâu Hán Cầu cũng mãn nguyện lên đường. Bao nhiêu kiến thức của Hán Cầu đều bị Trần Lâm tiếp nhận coi như là truyền thừa cho Hán Cầu được yên nghỉ.

Trần Lâm mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một trần nhà màu trắng xa lạ. Hắn không nhớ là mình đã từng tới đây hay mình làm sao mà tới đây nữa. Ngồi dậy nhìn xung quanh. Mọi người ở đây đều mặc một cùng một kiểu quần áo đồng phục giống như là đang ở trong bệnh viện.

Trần Lâm nhìn qua giường bên cạnh thấy một thanh niên cũng trạc tầm tuổi mình đang nhắm mắt khoanh chân như đang dưỡng thần vậy.