Chương 2: Linh hồn... Mày muốn đoạt xá

Đỉnh Cấp Thiếu Gia

Chương 2: Linh hồn... Mày muốn đoạt xá

Mấy tên lưu manh kia sau khi đánh Trần Lâm xong cũng thảm. Tất cả sau đó đều bị Trần gia tìm tới đánh cho nhập viện nằm an dưỡng mấy tháng. Mấy tháng sau lại bị đánh rồi lại nằm trong viện an dưỡng. Mãi cho tới khi bọn chúng trốn khỏi thành phố mới thôi.

Trần Lâm chẳng biết Lâm Viên Nhi có cảm kích hắn không. Sau khi nghỉ ở nhà một tuần hắn liên bắt đầu tán tỉnh Lâm Viên Nhi. Hắn không muốn Lâm Viên Nhi nhớ tới một vị anh hùng như hắn nên đành phải làm ra cái kế sách này. Vậy mà dần dần Trần Lâm lại nghiện tán tỉnh Lâm Viên Nhi mới sợ.

Ngày nào mà không tán tỉnh thì ngày đấy hắn ăn không ngon. Hoa hồng, thư tình thậm chí có lần còn đứng giữa sân nghêu ngao hát tình ca khiến cho Lâm Viên Nhi một chút nữa thì đổ. Nhưng thanh danh của Trần Lâm quá mức làm người khác sợ hãi. Có lẽ vì vậy mà Lâm Viên Nhi tận lực trốn tránh Trần Lâm.

Nhưng mà hôm nay có chút không đúng. Lâm Viên Nhi chủ động đi tìm Trần Lâm để cho hắn ngạc nhiên thật nhiều.

"Nghe... Nghe nói cậu bị đuổi khỏi nhà..." Lâm Viên Nhi sắc mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp, nhịp thở còn dồn dập loạn lên "Không sao... Bây giờ cậu nỗ lực học tập cho giỏi, về sau có thể cuộc sống sẽ tốt hơn... Khi đó... Khi đó ta.... Ta có thể... Có thể cho ngươi tán tỉnh... Tán tỉnh ta..."

Nói xong Lâm Viên Nhi dường như là dùng hết can đảm, dũng khí, khí lực toàn thân, trên trán cũng đổ mồ hôi lấp lánh, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu. Cô nàng hiện tại không dám nhìn Trần Lâm nữa xoay người chạy đi.

Trần Lâm ngẩn người nhìn Lâm Viên Nhi chạy đi. Hắn không có ý đồ gì với cô nàng này cả. Kể từ khi gặp mặt, lúc tán tỉnh cho tới hiện tại Trần Lâm vẫn một mực chỉ là trêu chọc mà thôi. Hắn nhịn không được cười khổ.

Lâm Viên Nhi cái cô nàng này ngây thơ, thánh thiện. Trần Lâm không khỏi nghĩ lại bản thân mình những năm qua gia bộ làm thiếu gia quần là áo lượt đúng chuẩn như thật. Khiến cho ai ai cũng đều nghĩ rằng hắn thật sự là ăn hại thật.

Rời khỏi trường. Trần Lầm trên mặt hiện ra một tia không cam lòng. Hắn cứ cho rằng mọi có gắng của mình dù không có hồi báo thì mình vẫn là thành viên của Trần gia. Dù cho không trở thành người thừa kế thì ít ra cũng là một thành viên trong gia đình.

Không ngờ bố mẹ hắn mới mất tích có mấy tháng thôi mà Trần gia đã tuyệt tình đem hắn gạt ra ngoài như người dưng nước lã vậy. Đây là hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Trần Lâm.

Nguyên bản là hắn tính khi bố của hắn lên nắm quyền gia tộc thì hắn sẽ cưới một người vợ. Sinh một đống con, rồi sau đó đào tạo chúng trở thành một cao thủ kế nghiệp gia tộc.

Cho nên Trần Lâm bắt đầu ngụy trang cho mình thành một kẻ lông bông, không học vấn, không nghề nghiệp. Ngoại trừ bố mẹ của hắn, Trần Lâm thành công lừa gạt qua tất cả mọi người. Ai cũng không nghĩ tới Trần Lâm vậy mà hơn mười năm qua đều cố gắng tu luyện.

Hầu như tất cả nội công tâm pháp bố mẹ hắn vất vả thu thập hắn đều luyện tập qua. Trần Lâm luyện tập nhưng không có tu luyện ra được nội công gì cả mà trong đống công pháp đấy lại có một cái bàng môn tả đạo công pháp hắn tu luyện thành.

Luyện thần thuật. Đây là một công pháp chuyên rèn luyện tinh thần. Bố mẹ của hắn trong một lần giao chiến với ma môn thì có được. Hai người đều xem thử công pháp này đều thấy nó không có thương thiên hại lý nên đã giữ lại ném cho Trần Lâm.

Ai cũng không ngờ là Trần Lâm sau khi học công pháp này lại sinh ra thần niệm. Chuẩn hơn mà nói thì sinh ra giác quan thứ sáu. Hắn có thể cảm ứng được mọi vật ở quanh cơ thể mình trong phạm vi giới hạn. Hiện tại là hơn một mét.

Kết hợp với ngoại công quyền thuật của Trần Lâm. Hắn tin chỉ cần đối thủ không phải là người tu luyện nội công có thành tựu thì hắn có thể đấu một một mà dành chiến thắng. Một đấu với hai hắn không rơi xuống hạ phong. Một đấu với ba hắn có thể tùy thời chạy trốn. Một đấu với bốn thì... thôi.

Hiện tại không có bố mẹ, không còn gia tộc chống đỡ. Trần Lâm lại phải một lần nữa hoạch định nhân sinh của mình.

Trên chiếc cầu bắc ngang qua sông. Trần Lâm ngồi xuống nhìn mặt trời đang lặn xuống. Từng cơn gió lạnh thổi vào mặt khiến cho hắn tỉnh táo một chút.

Trần Lâm bắt đầu tính toán sau này phải sống ra sao bỗng nhiên trước mặt hắn tối sầm lại. Bóng tối phủ xuống, một tiếng cười lạnh lùng vang lên "Khặc... Khặc... Khặc" Tiếng cười khiến Trần Lâm nổi cả da gà.

"Ai? Là ai đang cười" Trần Lâm gào lên trong bóng tối

"Tiểu tử. Không cần phải sợ" Giọng nói khàn khàn vang lên trong bóng tối. Như xa, như gần mà lại không có cảm giác chân thật.

"Ông là ai?" Trần Lâm hô hấp dồn dập mà hỏi

"Ta không là ai cả, ta chỉ là một linh hồn mà thôi" Thanh âm kia từng chữ từng câu nói

"Linh hồn... Khốn nạn... Mày muốn đoạt xá"