Chương 19: Sống vì bản thân

Đỉnh Cấp Thiếu Gia

Chương 19: Sống vì bản thân

Ngô Thanh Mẫn bước tới một bước khoanh tay như có như không nhìn vào Trần Lâm nói
"Phan Kiều Dung có vẻ như không thích Trần Lý Ngọc lắm. Trước kia rõ ràng nó thông qua ta điều tra Trần Ngọc Lâm, ta còn tưởng là nó muốn thông qua Trần Ngọc Lâm giúp Phan gia kết thông gia với Trần gia"

Trần Lâm nghe Ngô Thanh Mẫn nói vậy trừng mắt nhìn. Người mẹ này của Phan Kiều Dung quá cực phẩm đi. Có lẽ bà ngồi trên địa vị cao quen rồi nên thích áp đặt suy nghĩ của bản thân mình cho người khác.

Phan Kiều Dung điều tra hắn chỉ đơn thuần là có hứng thú với hắn mà thôi. Có lẽ là sống trong gia tộc quá lâu bị gia tộc áp đặt lợi ích lên bản thân mình quá nhiều nên Trần Lâm chỉ cảm thán mà thôi. Ngày trước hắn cũng từng một thời như vậy. Vinh quang gia tộc là trên hết.

Lúc này Ngô Thanh Mãn vẫn thì thầm nói
"Chẳng lẽ Phan Kiều Dung lại có tâm tư khác. Con bé này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi. Tuy có một mặt hướng về gia tộc nhưng một mặt khác lại hướng về bản thân mình nhiều hơn"

Bỗng nhiên ánh mắt của Ngô Thanh Mẫn trở lên linh động lạ thường.
"Nếu hướng về Phan Kiều Dung bản thân mà suy nghĩ thì hành động điều tra Trần Ngọc Lâm chẳng lẽ..."

Ngô Thanh Mẫn trừng mắt như nhìn thẳng vào mắt của Trần Lâm mà nói
"Con gái ta đã động tâm với Trần Ngọc Lâm"

Trần Lâm nghe Ngô Thanh Mẫn nói vậy giật mình. Tâm trạng hắn lúc này như vừa vụng trộm thì bị người khác phát hiện vậy. Trần Lâm không tưởng tượng được Ngô Thanh Mẫn lại sắc xảo như vậy. Chỉ một đầu mối nho nhỏ thôi mà có thể liên tưởng được tới việc Phan Kiều Dung động tâm với hắn.

"Phan Kiều Dung không phải là đứa ngốc"
Ngô Thanh Mẫn lại tiếp tục như có như không nói chuyện một mình
"Nếu xét theo ánh mắt của Phan Kiều Dung thì Trần Ngọc Lâm tuyệt đối không thể lọt vào mắt của nó. Vậy thì duy nhất chỉ có thể một điều đó là Trần Ngọc Lâm..."

Trần Lâm nghe Ngô Thanh Mẫn độc thoại mà kinh ngạc với tài suy luận của bà. Có lẽ Phan Kiều Dung được thừa hưởng điều này từ mẹ mình. Con Phan Anh Tuấn ngu ngốc thì được thừa hưởng điều đó từ bố của hắn.

Ngô Thanh Mẫn quay người ra ghế nằm ngả lưng xuống. Trên tay cầm điện thoại ấn số gọi

"Alo. Phu nhân"
Bên đầu kia nhấc máy nhanh chóng trả lời

"An An. Bắt đầu từ ngày mai. Nhất cử nhất động của Trần Ngọc Lâm đều ghi chép lại báo cáo hàng ngày cho tôi"
Ngô Thanh Mẫn lạnh nhạt phân phó người đi theo dõi ghi chép lại nhất cử nhất động của Trần Lâm ngày trước mặt hắn.

Trần Lâm ngơ ngác nhìn Ngô Thanh mẫn có chút hiểu, có chút lại mờ mịt không thể nói rõ ràng ra được. Nhưng hắn cũng thấy rõ một điều là Ngô Thanh Mẫn đã nghi ngờ hắn và muốn điều tra hắn. Điều này khiến Trần Lâm cảm thấy ngột ngạt.

Ngô Thanh Mẫn sau khi nói chuyện điện thoại xong thì không nói thêm điều gì nữa. Cứ vậy mà ngả lưng nhìn lên bầu trời.

Một lúc sau Phan Kiều Dung chạy tới phòng nhìn thấy mẹ mình đang ngả lưng thì đi tới nhìn bà nói
"Mẹ. Hiện tại đã muộn rồi. Mẹ đi nghỉ ngơi sớm đi. Phòng ngủ ở bên cạnh con đã chuẩn bị xong rồi"

Ngô Thanh Mẫn nhìn Phan Kiều Dung gật đầu đứng dậy đi sang phòng kế bên. Sau khi Ngô Thanh Mẫn và Phan Kiều Dung đi khuất thì Trần Lâm không khỏi thở ra một hơi nghĩ thầm. Vừa nãy thật quá là nguy hiểm, chỉ một chút nữa thôi là bản thân hắn bị bắt sống tại trận rồi.

Cảm xúc bị thả lỏng, chướng pháp nhãn của Trần Lâm mất đi công hiệu khiến cả thân hình hắn bắt đầu lộ ra. Trên ban công Trần Lâm mồ hôi lạnh thấm ướt cả phía sau lưng áo.

Thần thức tản ra. Trần Lâm cảm ứng được Phan Kiều Dung với Ngô Thanh Mẫn đang tâm sự với nhau.

Ngô Thanh Mẫn nhìn Phan Kiều Dung buồn bã nói
"Chuyện ngày hôm nay không phải là chủ ý của mẹ"

Phan Kiều Dung lạnh nhạt nói
"Con hiểu mà"

Ngô Thanh Mẫn thở dài
"Người trong gia tộc luôn đặt lợi ích của gia tộc lên trên cùng. Trong mắt bọn họ, nữ nhân như chúng ta chỉ là công cụ để đạt được mục đích của mình mà thôi"

Phan Kiều Dung nghe vậy hai mắt đỏ lên
"Chẳng lẽ nữ nhân không thể sống vì bản thân mình sao"

Ngô Thanh Mẫn nhìn Phan Kiều Dung ủy khuất mà đau lòng vuốt nhẹ mái tóc của con gái mình
"Nếu con muốn sống vì bản thân mình thì con hãy cho gia tộc thấy được tài năng của mình"

Phan Kiều Dung nhắm mắt lại nói
"Chẳng lẽ gia tộc thấy con vẫn chưa có đủ tài năng để giữ chân sao"

Ngô Thanh Mẫn lắc đầu nói
"Chỉ tài năng thôi vẫn chưa đủ. Con phải có đầy đủ vốn gốc để có thể cùng bọn họ nói chuyện nữa"

Phan Kiều Dung ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thanh Mẫn
"Phải có vốn để nói chuyện"

Ngô Thanh Mẫn gật đầu nói tiếp
"Đúng vậy. Phải có đủ vốn, đủ quyền lực khiến cho bọn họ phải để mắt tới thì mới có tư cách để đàm phán nói chuyện"