Chương 16: Mang em đi rời đi

Đỉnh Cấp Thiếu Gia

Chương 16: Mang em đi rời đi

Phan Kiều Dung cầm lấy chai nước còn một nửa uống một hơi rồi tiếp tục nói
"Khi trở về em càng nghĩ càng nghi hoặc một người như anh làm sao lại có thể biến thành kẻ xấu. Vì vậy em quyết định điều tra kín. Và biết được anh đang che dấu bản thân mình bằng vỏ bọc xấu xí. Lúc đấy em phát hiện bản thân mình đã động tâm với anh rồi"

Phan Kiều Dung nói xong có cảm giác như bản thân mình được giải thoát vậy hô hấp của cô nàng dồn dập nhìn Trần Lâm anh mắt mong chờ.

Trần Lâm nghe xong cả câu chuyện mới cau mày lại suy nghĩ. Bản thân hắn có lẽ quá tự tin về khả năng diễn xuất của mình mà quên mất một điều quan trọng nhất. Đo là bản chất của con người. Hắn không phải là người xấu, hắn cũng không muốn làm người xấu. Những thứ xấu xa đều do mấy thằng tiểu đệ Phạm Cường và Phan Anh Tuấn làm. Bản thân hắn thì không có làm gì cả.

Chính vì vậy nếu có người tận lực điều tra hắn như Phan Kiều Dung thì kiểu gì cũng điều tra ra được bản chất con người hắn vốn không phải là kẻ xấu. Không sợ kẻ vô tâm đang tới, chỉ sợ người tới là kẻ có tâm tư. Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung, cô nàng này quá thông minh chỉ sợ là hướng tới tán tỉnh mình không chỉ là có như vậy. Nhưng hôm nay Trần Lâm coi như là biết được cũng vậy.

Hiện tại Phan Kiều Dung giống như chúa đang giơ cành ô liu đón hắn. Hắn lựa chọn chỉ có hai con đường. Một là gia nhập Phan gia, hai là tiếp tục sống như này. Trần Lâm nhắm mắt suy nghĩ lựa chọn của bản thân mình.

Phan Kiều Dung không lên tiếng, cô nàng biết là Trần Lâm rất thông minh, chắc chắn sẽ biết ý định của nàng. Gia nhập Phan gia chính là con đường sống duy nhất của Trần Lâm trong thời điểm hiện tại.

Thời gian cứ trôi đi thật lâu. Trần Lâm nhắm mắt vô tình nhập định. Từng sợi khí lưu bay xung quanh người của hắn. Linh khí tại đây nồng đậm hơn bên dưới không biết bao nhiêu lần. Trần Lâm kiểm tra thì linh khí tại đây còn rất đầy đủ.

Tâm chợt động, Cửu Linh Quyết vận chuyển, từng đợt rồi từng đợt linh khí xung quanh chảy vào khí hải của Trần Lâm rồi tập trung tại đan điền. Từ đan điền bắt đầu luyện hóa linh khí chia linh khí ra thành chín loại thay nhau vận chuyển mở rộng đan điền kinh mạch.

Ngũ hành tương sinh
Nhật Nguyệt giao hòa
Phong khởi bát mạch
Lôi động chấn thiên

Một vòng tiểu chu thiên vận chuyển của Cửu Linh Quyết Trần Lâm phải dùng tới gần hai tiếng đồng hồ mới xong. Nếu mà để hoàn thành đại chu thiên thì hắn phải mất tới hơn nửa ngày. Nhưng như vậy cũng khiến cho Trần Lâm mãn nguyện.

Cửu Linh Quyết của hắn có thể tu luyện, tu luyện thành một tầng thì hắn có thêm một cái mạng. Thành hai tầng thì có hai cái mạng. Nếu tu luyện đại thành thì hắn có tới chín cái mạng vì vậy hắn có lý do gì để mà lo lắng.

Hiện tại Trần Lâm cảm giác như hắn đã tìm thấy con đường tương lai mình phải đi. Khát vọng trở nên mạnh mẽ bên trong con người của hắn bùng nổ. Hắn cần mạnh mẽ hơn để có thể sinh tồn, hắn muốn mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ bản thân mình.

Mở mắt ra, Trần Lâm mỉm cười nhìn bầu trời. Bầu trời tự do, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình sống thoải mái hơn lúc này. Sống trong Trần gia hắn lúc nào cũng phải suy nghĩ vì tương lai của gia tộc. Lúc nào cũng phải đặt gia tộc lên trên trước bản thân mình.

Hiện tại Trần Lâm cảm thấy mình thật là tự do. Có thể gạt bỏ gia tộc sang một bên, có thể tùy ý làm gì mình muốn. Nhìn Phan Kiều Dung bên canh Trần Lâm không khỏi buồn cười. Có lẽ cô nàng này đang nghĩ kéo hắn đầu nhập vào Phan gia là lựa chọn tốt nhất. Nhưng thật đáng tiếc, hiện tại Trần Lâm không còn muốn nhảy vào vòng xoáy của các gia tộc nữa rồi.

Phan Kiều Dung nhìn Trần Lâm mỉm cười
"Anh đã có câu trả lời phải không"

"Đúng vậy"
Trần Lâm mỉm cười nhìn Phan Kiều Dung
"Anh rất thích cuộc sống hiện tại"

"Hả"
Phan Kiều Dung nhìn Trần Lâm sững sờ. Cô nàng không ngờ Trần Lâm lại lựa chọn như vậy.
"Tại sao lại như vậy"

"Cuộc sống hiện tại của anh có chút khó khăn nhưng đổi lại anh có được tự do"
Trần Lâm khoanh tay nhìn lên bầu trời nói

Phan Kiều Dung sững sờ một lúc nhưng cô nàng thông minh rất nhanh chóng hiểu ra. Phan Kiều Dung nhìn bầu trời thở dài nói
"Đúng là sự lựa chọn tốt nhất chưa chắc đã là tốt nhất. Nếu cho em thời gian suy nghĩ lựa chọn thì em nghĩ em cũng sẽ lựa chọn như anh vậy"

Phan Kiều Dung quay sang nhìn Trần Lâm mỉm cười nói
"Nếu anh có cơ hội mang em đi rời đi. Anh sẽ mang em đi chứ"

Trần Lâm suy nghĩ một lúc rồi mỉm
"Có lẽ là không"

"Tại sao vậy"
Phan Kiều Dung u ám nhìn Trần Lâm không cam lòng nói
"Em có chỗ nào khiến anh không thể chấp nhận được"

Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung cười lớn nói
"Vì sao phải rời đi chứ"