Chương 14: Lại gặp Phan Kiều Dung

Đỉnh Cấp Thiếu Gia

Chương 14: Lại gặp Phan Kiều Dung

Sau khi ăn uống cảm giác ấm trong bụng Trần Lâm lại đi dạo một vòng sắm sửa đồ đạc cần thiết cho mình. Nghĩ tới mai Đinh Linh Đan chuyển về sống cùng hắn lắc đầu cười khổ cũng chuẩn bị một phần đồ dùng cá nhân cho cô nàng.

Chưa bao giờ Trần Lâm cảm thấy mình nghèo đến mức độ này. Trước đây hắn đi mua đồ đâu cần phải xem giá hiện tại thì cứ phải cân nhắc từng chút một. Trần Lâm cảm thấy sống như vậy quá chật vật.

"Phải nghĩ cách kiếm tiền"
Trần Lâm lắc đầu bỏ qua cửa hàng quần áo thương hiệu khá nổi tiếng từng được hắn ủng hộ rất nhiều lần. Hiện tại hắn không còn nhiều tiền để mà tiêu nữa.

Đi loạn mua lung tung một chút quần áo, tiền trong ví cũng cạn dần khiến cho Trần Lâm không khỏi cảm thán ngày xưa bản thân tiêu tiền đúng là như nước lã vậy. Không hề quan tâm trong ví của mình có bao nhiêu tiền cứ vậy mà tiêu xài hoang phí.Hiện tại thì hay rồi. Động một chút là hết tiền.

Trần Lâm đang muốn trở về phòng thì nhìn thây một thân ảnh quen thuộc đang hướng về hắn đi tới. Là Phan Kiều Dung. Không biết cô nàng này hiện tại tìm hắn có chuyện gì. Phan Kiều Dung rất nhanh tới trước mặt của Trần Lâm khuôn mặt nhìn không ra biểu cảm nói
"Trần Ngọc Lâm. Hiện tại anh ở đây à. Thật trùng hợp em cũng ở trong khu này"

"Uh. Hiện tại có người bạn của bố cho anh ở tạm nhà của ông ấy"
Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung cười
"Đừng gọi anh là Trần Ngọc Lâm. Nhìn anh đây có giống ngọc thụ lâm phong"

"Giống"
Phan Kiều Dung nhìn thẳng vào mặt Trần Lâm nói
"Mời em lên phòng chơi chứ"

"Không hay lắm"
Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung lắc đầu nói
"Đây không phải nhà của anh"

"Vậy anh qua phòng em chơi chứ"
Phan Kiều Dung ánh mắt mong chờ nhìn về phía Trần Lâm

Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung không biết là cô nàng này hiện tại có ý đồ gì nữa. Trước đây hắn là Trần đại thiếu gia thì cũng thôi đi. Hiện tại cái gì hắn cũng không phải. Vì sao cô nàng này còn tìm hắn. Trần Lâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định hôm nay phải tìm cho ra lý do tại sao Phan Kiều Dung lại để ý tới mình.

"Được rồi"
Trần Lâm đáp ứng tới phòng của Phan Kiều Dung. Phòng của Phan Kiều Dung cũng chung một tầng với Trần Lâm cũng là một căn biệt thự trên trời. Nhưng lại quay mặt về hướng khác, lối vào hai căn hộ cũng khác nhau. Trần Lâm cũng rất ngạc nhiên khi Phan gia lại để cho Phan Kiều Dung ở đây.

Phan Kiều Dung là ngôi sao sáng, là nhân tài của thế hệ trẻ vì vậy việc cô nàng này ở đây một mình cũng không hợp lý với cách làm việc của đại gia tộc. Viên ngọc Phan Kiều Dung đáng lẽ ra phải được giữ gìn trong tủ kính mới đúng.

Trần Lâm không trở về căn hộ của mình mà đi theo Phan Kiều Dung tới căn hộ của cô nàng này. Trước cửa, thần thức của Trần Lâm tỏa ra quan sát bên trong căn hộ. Hiện tại căn hộ này không có người bên trong. Trần Lâm nhìn bóng lưng Phan Kiều Dung mà cảm thấy mình quá đa nghi.

Bước vào căn hộ. Trần Lâm nhìn xung quanh cảm thấy nó cũng không có khác căn hộ phía bên kia của mình. Chỉ khác mỗi nội thất bên trong mà thôi. Phan Kiều Dung thấy Trần Lâm ngó nghiêng xung quanh căn phòng của mình thì cảm thấy có chút hồi hộp. Cảm giác như sắp kiềm chế không nổi cảm xúc của mình Phan Kiều Dung nhìn Trần Lâm nói
"Anh uống cafe hay trà"

"Tùy tiện đi"
Trần Lâm mỉm cười nhún vai nói với Phan Kiều Dung

Phan Kiều Dung gật đầu đi chuẩn bị. Khi cô nàng bước vào trong bếp rồi chợt sững người lại. Trần Lâm mỉm cười đi ra ngoài ban công ngắm thành phố về đêm. Thần thức hắn đảo qua căn hộ này lúc đầu có cảm giác là lạ. Sau cùng hắn cũng phát hiện ra, căn hộ này cũng giống như căn hộ phía bên kia. Cũng là mới được dọn dẹp và mới có người về ở.

Một lúc sau, Phan Kiều Dung quay lại ngại ngùng nói với Trần Lâm.
"Thật xin lỗi nhà em hết cafe với trà rồi"

"Vậy thì cho anh uống nước lọc cũng được"
Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung ánh mắt đầy thâm ý nói

"Nước lọc cũng hết rồi"
Phan Kiều Dung trong lòng lộp bộp xấu hổ không dám nhìn mặt Trần Lâm.

"À... Hết rồi"
Trần Lâm cười nói với Phan Kiều Dung
"Thật là trùng hợp... Căn hộ bên kia của anh cũng hết nên anh xuống siêu thị mua"
Trần Lâm lấy trong túi đồ mới sắm ra hai chai nước. Hắn đưa cho Phan Kiều Dung một chai nói
"May là anh có mua nhiều nhiều một chút"

Tiếp lấy chai nước của Trần Lâm. Phan Kiều Dung mở ra tu một hơi hết cả nửa chai nước khiến Trần Lâm cũng sững người lại. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Lâm, Phan Kiều Dung quay sang cười nói với hắn
"Thật may là anh có mua nước. Em khát tới khô cả cổ rồi"

"Được rồi. Hiện tại nước cũng đã uống. Em gọi anh tới phòng là có chuyện gì"
Trần Lâm ngửa mặt lên nhìn bầu trời âm u đen tối nói