Chương 39: Hạ Đông Nghi Nỗi Khổ Tâm (2)

Đỉnh Cấp Công Tử

Chương 39: Hạ Đông Nghi Nỗi Khổ Tâm (2)

Cảnh Điềm có chút ái ngại cho Hạ Đông Nghi, nhưng gặp Hạ Đông Nghi vẫn cương quyết đi ra thì vẫn là có chút khâm phục trong lòng đi lên. Diệp Hiểu Phong vậy mà kiếm được một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa cứng rắn, quan trọng là có thể vì hắn mà cam tâm tình nguyện làm mọi việc đây này.

Cảnh Điềm tuy không thích cái loại nhị gia thế tổ, càng là một cái tên nổi tiếng hái hoa người Diệp Hiểu Phong nhưng mà lúc này vẫn là bị Hạ Đông Nghi người vậy mà có chút đồng hóa đi ra. Nói đúng hơn là bị tình cảm của hai người dành cho đối phương mà bị cảm động đến, càng là có chút hâm mộ cùng khát khao đi ra, nàng cũng là một cái nữ nhi thôi mà, càng là dễ bị hâm mộ những chuyên tình yêu lãng mạng đây này.

Cảnh Điềm nhìn Hạ Đông Nghi thời điểm vậy mà có chút hâm mộ cùng khâm phụ đi ra, nàng vốn là một cái cao ngạo người, trước giờ tựu là rất ít khi hôm mộ người khác, nhưng hôm nay nàng vậy mà bị tình cảm chân thành của Diệp – Hạ hai người cho cảm động đi ra. Nhìn bộ dáng tơi tả của Hạ Đông Nghi, Cảnh Điềm không cầm lòng được vậy mà đành làm chút động viên đi ra.

- Hạ tiểu thư vẫn là bớt đau lòng, tôi nghĩ Diệp thiếu gia hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng tiều tụy lúc này của cô đâu.

- Thật không? Cảnh cảnh quan cô nghĩ vậy sao? Hạ Đông Nghi có chút si ngốc đi ra.

- Hắn tại sao lại cứu cô? Không phải là muốn cô vui vẽ khỏe mạnh sao? Cô giờ như vậy! Hắn mà khỏe lại thì sẽ là không vui đâu này!

- Hắn sẽ khỏe lại sao! Cô không lừa tôi đấy chứ!

Hạ Đông Nghi vậy mà si ngốc, cô đang tự tìm cho mình một cái niềm tin để mà bấu víu, cô rất sợ, sợ là hắn vậy mà sẽ bỏ cô lại một mình. Hắn lúc này là điểm tựa tinh thần duy nhất mà cô có thể tin tưởng và giao phó cuộc đời lúc này, hắn là cô cuộc đời này duy nhất nam nhân.

- Hắn sẽ khỏe lại thôi. Có người từng nói với tôi thế này "Nếu bạn luôn nghĩ về một ai đó, thì người đó sẽ nhớ đến bạn mà quay về" chỉ cần trong lòng cô có hắn thì chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.

Cảnh Điềm vậy mà không ngừng đem Hạ Đông Nghi người động viên tới, cô cũng không biết là tại sao mình lại hăng hái đi động viên Hạ Đông Nghi người như vậy nữa.

- Cảnh cảnh quan, cô nói thật sao? Chỉ cần luôn nghĩ về hắn thì hắn sẽ không sao đúng không?

- Ân! Tôi tin hắn sẽ mau chóng khỏe lại thôi.

Cảnh Điềm cũng không hiểu sao lúc này mình lại có niềm tin mãnh liệt là Diệp Hiểu Phong người sẽ không sao, càng là đem niềm tin mãnh liệt đó muốn truyền đến cho Hạ Đông Nghi người, tiếp thêm cho Hạ Đông Nghi có thêm sức mạnh cùng dũng khí đây này.

- Cảnh cảnh quan cảm ơn cô!

- Không có gì! Chúng ta vẫn là tiếp tục đến, tôi còn một vài câu hỏi muốn phiền cô giúp đỡ làm sáng tỏ đến!

- Cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi! Tôi biết đến điều gì thì sẽ là nói hết cho cô biết! Chỉ mong cô sớm đem hung thủ bắt đi ra.

- Ân! Cô có biết gần đây có ai uy hiếp hay đe dọa gì Diệp Hiểu Phong người không?
- Không có!... Tôi nghĩ là không có đâu!

Hạ Đông Nghi vậy mà có chút rúng động, không phải hắn chứ, hắn vậy mà dám đem thuê người giết Diệp Hiểu Phong sao? Hắn ta kế hoạch đâu phải vậy! Chắc không phải là hắn đâu! Hạ Đông Nghi vậy mà trong lòng có chút nghi vấn đi ra.

- Cô chắc chứ!? Cảnh Điềm có chút nghi hoặc?

- Chắc mà! Phong Tử trước giờ chưa bao giờ giấu tôi chuyện gì cả!

- Hạ tiểu thư tôi hỏi một câu không phải. Cô dạo gần đây có đắc tội qua ai. Hay là có ai đó muốn nhằm vào cô không?

Cảnh Điềm vậy mà mở ra một nguy hoặc khác. Nếu là hung thủ nhằm vào Hạ Đông Nghi người thì sao? Nếu như vậy Diệp Hiểu Phong người không phải là mục tiêu của hung thủ, mà chỉ là một cái nạn nhân của vụ án lần này. Rất có thể có khả năng này xảy ra.

Hạ Đông Nghi càng là rúng động đi lên. Nếu như Cảnh Điềm suy đoán mà đúng vậy thì cô mới là mục tiêu của hung thủ sao, nếu vậy thì chỉ có thể là hắn. Chẳng lẽ hắn đã biết cô định đem tin tức báo cho Diệp Hiểu Phong nên muốn thủ tiêu cô. Nếu như vậy thật thì cô càng là liên lụy đến Diệp Hiểu Phong người đây rồi.

Hạ Đông nghi vậy mà có chút choáng váng đi ra, nhưng nếu như đem chuyện này nói với cảnh sát, thì liệu mấy ai tin, đầu óc cô càng là rối bời đi ra, cô đến là không thể chịu nổi cú sốc này đến. Cái cơ thể suy nhược của cô không thể nào chịu đến sự kích thích mảnh liệt này, càng là thân thể lung lay như muốn đổ đi ra.

- Hạ tiểu thư cô không sao chứ?

Cảnh Điềm thấy Hạ Đông Nghi người lung lay như sắp ngã xuống, vậy mà nhanh chóng đem nàng cho giữ lại, càng là đem tình hình Hạ đông Nghi người hỏi tới. Hạ Đông Nghi vậy mà càng yếu ớt tới, cơ thể như mất đi toàn bộ sức lực, nếu như không có Cảnh Điềm nhanh chóng ôm nàng lại tựu là nàng vậy mà đã ngã quỵ đi ra.

- Tôi không sao! Cảnh cảnh quan cảm ơn cô.

Diệp - Hồ hai lão thọ tinh đang chăm chú suy nghĩ, vậy mà bị tiếng la thất thanh của Cảnh Điềm cho tỉnh lại, tựu thấy bộ dáng yếu ớt của Hạ Đông Nghi thời điểm càng là có chút sốt sắng đi ra. Coi phân diện thì nàng là Diệp Hiểu Phong một cái người yêu đi, cũng là hai lão tương lai cháu dâu đây này, không biết thì thôi, chứ đã biết thì càng là không thể làm ngơ được.

- Cháu gái cháu không sao đấy chứ? Trong người thấy chổ nào không khỏe?

Hồ Dương vậy mà là người đầu tiên mở lời đem Hạ Đông Nghi người sức khỏe tình trạng cho hỏi tới.

- Cháu chỉ hơi chóng mặt chút, tựu ngồi nghĩ một lúc là không sao rồi.

- Cháu xem! Đây là bệnh viên, dù gì lúc chiều cháu cũng là có chút ảnh hưởng đến, nghe ta dù sao cũng là thoáng kiểm tra đến một hai đi.

Diệp Vạn Toàn cũng là không chịu kém cạnh Hồ Dương người cũng là muốn đem Hạ Đông Nghi người thoáng tỏ chút quan tâm đến, hắn dù gì cũng là Diệp Hiểu Phong một cái nội tôn đây này, sao có thể kém cạnh cho được.

- Cháu không sao ạ! Tựu ngồi nghĩ chút là khoe lại thôi!

Hạ Đông Nghi vậy mà có chút bối rối cùng mắc cỡ đi ra, dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với Diệp Hiểu Phong trưởng bối, càng là trong cái hoàn cảnh này nữa. Nàng lúc này càng có chút lúng túng tới, phải biết là lúc này quần áo cùng đầu tóc của nàng đang vô cùng hỗn loạn đi ra đây này.

- Cháu gái cháu đừng ngại! Cháu là Phong Nhi bạn gái cũng coi là chúng ta nửa cái người nhà! Cháu mà có chuyện gì thì Phong tử lúc đi ra lại trách rồi cái lão già này đây này!

Hồ Dương vậy mà có chút tiếu ý đi ra, hắn vậy mà khác hẵn cái vẽ cứng rắn, cùng nghiêm nghị bên ngoài, mà thay vào đó là là một cái nồng ấm con người đi ra. Khiến cho người xung quanh vậy mà cảm thấy ấm áp đi ra.

- Lão Hồ huynh nói đúng đó! Cháu vẫn là nên đi kiểm tra một hai đi! Chổ này còn có hai lão già này chống đỡ đến. Phong nhi đi ra vẫn là ta sẽ cho người báo cho cháu biết đầu tiên.

- Cháu cảm ơn hai ông. Cháu không sao đâu! Cháu vẫn muốn ngồi đây chờ Phong tử anh ấy đi ra.

- Cháu vẫn là nghe lời ta đi! Diệp Vạn Toàn có chút không cho cự tuyệt đi ra.

- Cháu!... Hạ Đông Nghi càng là có chút bối rối đi lên.

- Khai Nhi! Con cho người sắp xếp bác sĩ kiểm tra cho cô bé đi.

- Chu cảnh quan, Cảnh tiểu thư để hôm khác lại hỏi, ta thấy sức khỏe cô bé lúc này không thích hợp nói chuyện điểm. Hồ Dương hướng Chu Thời Mậu cùng Cảnh Điềm người thăm dò ý kiến.

- Vẫn theo Hồ lão gia lời nói đi, để hôm khác lại hỏi! Làm phiền gia đình cùng Hạ tiểu thư rồi.

Chu Thời Mậu ra dấu cho Cảnh Điềm người cùng nhau rời đi, tựu là lúc này tạm thời dừng lại ở đây thôi. Cảnh Điềm tuy thấy có vài điểm nghi hoặc nhưng thấy Hạ Đông Nghi người sức khỏe cùng tinh thần lúc này không thích hợp hỏi tiếp nên cũng là đành rời đi, đợi ngày mai sẽ là quay lại hỏi sau.

Cầu Vonte 9 – 10*, Cầu Nguyệt Phiếu, Kim Đậu ủng hộ!