Chương 1: Vương Quân

Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 1: Vương Quân

Vương Quân mở mắt ra thì thấy xung quanh mình là một không gian mờ ảo, ánh sáng phát ra từ những viên dạ minh châu lớn như quả bóng chiếu sáng khắp nơi. Quay đầu quan sát kỹ hơn thì đập vào mắt hắn chính là một quả gì đó màu đen rất to ở trên trần nhà, ngoài ra có hai sợi dây leo đang quấn chặt tay của hắn ta liên tục truyền tới nguồn năng lượng ấm áp.

Trong đầu hắn ta rất nhanh từ mơ hồ chuyển sang sửng sốt trong đầu thầm nghĩ:

"Không phải ta đã chết rồi sao?"

Trước khi tẩu hỏa nhập ma bất tỉnh nhân sự thì Vương Quân chính là con trai của Lang Mẫu, nàng ấy chính là nữ hoàng của Thôn Thiên Dạ Lang tộc, chính vì thế từ bé hắn đã sống trong nhung lụa. Chỉ là tính cách của hắn lại rất thích tự chủ nên vừa được mười ba tuổi liền bắt đầu đi ra ngoài lịch luyện, trăm tuổi thì đã Siêu Thoát trở thành người trẻ tuổi mạnh nhất trong bộ tộc.

Thanh mai trúc mã Thiên Tuệ xinh đẹp xuất chúng cùng hắn ta tình cảm rất tốt, ai cũng nói hai người lớn lên sẽ thành một cặp trai tài gái sắc mãi không xa rời. Về sau ngao du thì gặp được Phượng Vũ đệ nhất mỹ nhân của Phượng Hoàng tộc theo đuổi, nam nhân ai cũng phải ghen tỵ với hắn.

Thế nhưng cuộc sống nào có êm đẹp như thế, hắn về sau thích một cô gái tên Tô Hoài, so với hai người kia nàng còn xuất sắc hơn, chỉ lần đầu tiên hắn nhìn thấy hắn đã bị nàng hớp hồn. Từ đó Vương Quân triển khai theo đuổi một cách điên cuồng, nhưng khi hai người tới được với nhau, tình cảm lại đang trong lúc mặn nồng thì nàng lại phai hy sinh vì gia tộc, cưới lấy thiên tài trăm vạn năm có một của Quỷ Long tộc.

Quỷ Long tộc vốn vô cùng mạnh mẽ muốn chiếm lấy tinh cầu của Tô gia, với sức mạnh không thể chống cự bọn họ đe dọa khiến Tô Hoài phải đi vào quy củ. Nhận được tin Vương Quân liền muốn tới Tô gia nói ra thân phận thực sự của mình để Tô gia ngừng lại hôn sự, khi tới được Tô gia thì thấy đó là núi thây biển máu, cả Tô gia không ai sống sót.

Chuyện đó đương nhiên do Quỷ Long tộc gây nên, thiên tài kia chỉ muốn Tô Hoài cam tâm tình nguyện trao thân nên lừa gạt nàng, còn với tính cách độc ác như thế thì làm gì có chuyện tha cho Tô gia. Vương Quân nộ vì hồng nhan nên đơn phương độc mã lao vào Quỷ Long tộc nhằm ngăn chặn hôn lễ, khi tới nơi thì vừa lúc thấy được cảnh Tô Hoài dao găm đâm xuyên tim tên thiên tài kia.

Nàng nhìn hắn mỉm cười sau đó tự lấy dao đâm vào tim của mình ngã xuống, cả thân xác liền biến thành cát bụi, nhìn vào là biết con dao kia không bình thường. Hắn điên cuồng vì cái chết của Tô Hoài cầm thương lao tới quyết tử một phen, một trưởng lão của Quỷ Long Tộc lao ra muốn giết chết hắn.

Người này thực lực vượt trội, đơn giản một cước liền khiến hắn ói máu, khi muốn dùng kiếm kết liễu hắn thì Phượng Vũ đứng ra ngăn lấy một kiếm thân tử đạo tiêu. Hắn vẫn nhớ như in ánh mắt của nàng nhìn hắn trước khi chết, hắn cuồng nộ nhưng trọng thương quá nặng phản ứng không kịp.

Vị trưởng lão kia sau khi vẫn muốn giết hắn ta, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì vốn đi theo ngăn cản hắn Thiên Tuệ đột nhiên dùng pháp khi đứng trước mặt hắn thành công đỡ được một lần công kích.

Nàng nhìn hắn rớt nước mắt hỏi:

"Nếu ta chết vì huynh thì liệu huynh có yêu ta không?"

Vương Quân còn chưa kịp nói gì thì nàng lao về phía người kia tự bạo, ngọc sinh mệnh phá toái triệu hồi tới cha của nàng. Còn hắn nhìn thấy ba nữ nhân trong số bốn nữ nhân quan trọng nhất đối với hắn chết đi lập tức tẩu hỏa nhập ma, tâm mạch nổ tung bất tỉnh nhân sự.

Tiếp đó người của Thôn Thiên Dạ Lang tộc cứu được hắn ta, thế nhưng Vương Quân tự phong bế bản thân không muốn tỉnh lại, hắn ta không muốn tỉnh lại liền phải đối mặt với sự thật tàn khốc.

Hắn tưởng mình chết rồi nhưng không hiểu sao mình lại ở đây, lạ lùng thay là những ký ức đau khổ kia cũng nhẹ nhàng hơn. Tuy vẫn thống khổ khi nghĩ tới nhưng hắn tỉnh lại chứng tỏ tâm ma của hắn đã bị diệt hoặc mẫu thân đã dùng cách gì đó cưỡng ép để hắn ta tỉnh lại.

"Mình đã bất tỉnh bao nhiêu lâu rồi nhỉ?"

Tự hỏi một câu sau đó hắn ta muốn đứng dậy thì hai cái dây leo kia lập tức nới lỏng ra, cảm giác giống như tâm linh tương thông vậy, nhận ra điều này hắn trong đầu ra lệnh:

"Ta muốn ra khỏi đây."

Lập tức một con đường được mở ra trước mặt hắn ta, Vương Quân không có nhiều do dự liền rời đi khỏi nơi này, hắn muốn ra ngoài gặp lại mẫu thân. Hắn vì nữ nhân mà bất tỉnh nhân sự để lại mẫu thân cô đơn, hiện tại hắn đã ra khỏi đau khổ nhưng mẫu thân chắc chắn đã phải vì hắn gánh chịu rất nhiều.

Giang hai tay ra hít vào trong lồng ngực một hơi tràn ngập không khí thanh mát, Vương Quân to giọng thề:

"Lần này trở về ta sẽ sống thật tốt, vì mẫu thân, vì tộc nhân….."

Ánh mắt hắn léo lên sát khí, vẻ mặt hắn đầy oán hận:

"Vì trả thù cho những gì ta đã mất, Quỷ Long tộc chờ đấy."

Sát khí xuất hiện nhanh nhưng cũng biến mất rất nhanh, thời gian có thể làm hắn ngừng đau khổ và bước ra khỏi thế giới nội tâm bị đóng kín. Thế nhưng thực chất đau khổ kia chẳng đi đâu cả, nó chỉ giống như đóng gói một món đồ cất vào trong góc thôi, đôi khi vô tình sẽ lại trào ra như nước khó có thể ngăn cản.

Hồi phục được sau khi Tâm Ma bộc phát người không phải chỉ có một mình Vương Quân, hắn đã từng nghe về một số trường hợp rồi, tâm trí sau khi khôi phục sẽ cứng cỏi hơn rất nhiều. Dù cách thức khác nhau nhưng hiệu quả gần giống, Vương Quân cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghĩ về quá khứ.

Bỗng hắn ta giật mình vì có một luồng sát khí hướng thẳng tới mình, phía xung quanh còn có hai luồng khí tức khác cũng đang khóa chặt hắn. Vương Quân hừ một tiếng vung tay thật mạnh, nhưng chỉ một giây sau hắn liền cảm giác không đúng, khí lực khổng lồ của hắn không thấy đâu cả.

"Sọt…...kịch"

Một lưỡi kiếm đâm vào bụng của Vương Quân, thêm một chưởng ngay sau đó đánh hắn văng xa mấy thước, rõ ràng khí lực đều không có gì cả. Vương Quân đã rõ ràng hậu quả của lần bộc phát tâm ma, tu vi cùng sức mạnh thể chất đều hóa thành hư vô hết rồi.

Là người có kinh nghiệm đương nhiên Vương Quân biết mình phải làm gì lúc này, đầu tiên là phải câu giờ trước đã, đối phương cũng có vẻ không mạnh nên giả chết xem sao. Thế là khi ngã xuống hắn không rên một tiếng lập tức ngã xuống giả chết, hơi thở hoàn toàn đứt đoạn.

Hai người ẩn nấp với ý định bọc hầu liền xuất hiện nhíu mày nhìn người ra tay, người ra tay gãi đầu nói:

"Có vậy thôi cũng chết sao, ta không nghĩ tới mình lại ra tay mạnh tới thế."

Vương Quân đẩy chiếc giới chỉ bên tay phải của mình giấu dưới lá cây một cách thật kín đáo, một người sau đó cầm hắn ta ném sang một bên la hét:

"Con heo mập này nặng quá, chúng ta cùng nhau lục lọi trên người tiểu tử này xem có thứ gì đáng giá hay không?"

Tiểu đệ trực tiếp ra tay với Vương Quân dùng hết sức rút chiếc nhẫn ra khỏi tay của Vương Quân cười nói:

"Giới chỉ nha, một cái con nhà giàu không hiểu nghĩ gì mà lại vào rừng giờ này, rơi vào tay chúng ta thì coi như may mắn, ít nhất còn được toàn thây."

Nằm bất động Vương Quân nghe mà tức, nếu không phải hắn mất hết thực lực thì những tên kia chắc chắn sẽ chết hết, có điều lúc này không phải lúc để tranh khí. Mặt đất có rung động nho nhỏ, Vương Quân khẽ cười một cái bởi hắn ta cảm giác thời cơ của mình tới rồi.

Khi ba người đang lo kéo áo bào của Vương Quân ra thì nằm bất động nãy giờ "xác chết " đột nhiên bật dậy, thanh kiếm tiểu đệ kia để ở mặt đất bị Vương Quân cầm lấy chém qua. Một kiếm thẳng vào hầu kết, tưởng rằng chắc ăn rồi nhưng bỗng nhiên có một lực cản vô hình giữ cho thanh kiếm không chém tới được.

Ba người sau vài giây bất ngờ thì lập tức phản ứng nhưng cùng lúc thì mặt đất trở nên rung động dữ dội, từ trong rừng một con yêu thú to khổng lồ lao ra. Tiểu đệ kia suýt chết dù gặp yêu thú vẫn không cam tâm giơ chân đá thẳng vào người của Vương Quân khiến cho thân thể mập mạp kia văng mấy thước.

Bất chấp đau đớn trong thân thể Vương Quân ngay lập tức bật dậy chạy như ma đuổi trong khi ba người kia đã va chạm với yêu thú rồi.

"Hộc….hộc….hộc"

Chạy, chạy thật nhanh, không được dừng lại dù chỉ một phút giây, chạy không đủ nhanh nhất định sẽ phải chết vô ích. Hắn chạy không biết bao nhiêu lâu, từ lúc mặt trời còn trên đỉnh đầu cho tới lúc hoàng hôn buông xuống, tới gần bờ suối thì hắn ta ngã xuống.

"Rầm"

Vương Quân rốt cục không thể chịu được nữa, thương tích trên người quá nặng, máu tươi chảy ra liên tục khiến hắn không còn chút sức lực. Hai mi mắt đã muốn khép lại với nhau nhưng tín niệm mãnh liệt khiến hắn giữ cho mình tỉnh táo.

Trong lòng hắn ta gào thét:

"Ta nhất định phải sống, chết rồi làm sao báo hiếu cho mẹ, chết rồi thì Phượng Vũ, Thiên Tuệ, Tô Hoài chẳng phải không ai trả thù sao."

Tuy thế nhưng đôi chân thấm đẫm máu tươi của hắn lại hoàn toàn không nghe lời, rốt cục hắn mất đi ý thức. Mưa bắt đầu rơi xuống thấm đẫm cái áo bào đã dính đầy máu, cảnh tượng trông thật thê lương, có lẽ ông trời cũng đang khóc thay cho hắn.

Bẹp….bẹp….òa

Một cô bé tầm mười ba tuổi chộp lấy con cá mắc trong vũng nước cạn bỏ vào trong giỏ xách vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Bỗng nàng ta thấy có cái gì đó lấp lánh phát ra từ chỗ không xa, hiếu kỳ nên cô bé chạy thẳng tới phía bên bìa rừng.

"Á"

Nhìn vào cô bé thấy Vương Quân nằm bẹp dí trong vũng máu còn tưởng rằng mình gặp phải xác chết. Nhưng khi tính bỏ đi thì Vương Quân bỗng thở lên một hơi khiến nàng chú ý, sau một hồi đắn đo suy nghĩ nàng tìm một tấm lá thật lớn cắt cuống rồi đặt hắn lên kéo đi.

Vài khắc sau

Người áo đen vẻ mặt sốt ruột vô cùng nói:

"Ngươi đã tìm kỹ chưa?"

Người áo trắng vẻ mặt không vui:

"Ngươi nghi ngờ năng lực tìm kiếm của ta?"

Thấy thế người áo đen lắc đầu nói:

"Ta không nghi ngờ năng lực tìm kiếm của ngươi nhưng nếu không tìm ra cái con nhà giàu này thì thù này ta sao trả, đã thế chúng ta còn gặp nguy hiểm."

Người kia trầm mặc không đáp, trận mưa to đã xóa đi mọi dấu vết, hắn tìm được đến đây đã là rất may rồi, còn ở cạnh xuống toàn đá cuội, dấu chân hoàn toàn biến mất. Máu của đối phương thì có lẽ chỉ mất vài giây để nước cuốn đi, đánh phải tìm kiếm theo cách thủ công nhưng vùng rộng lớn thế này bắt đầu từ đâu bây giờ.