Chương 101:Siêu Nhân Loại

Điện Thoại Chi Xuyên Qua Vạn Giới

Chương 101:Siêu Nhân Loại

Sáng hôm sau

Phạm Dung từ trong giấc mộng tỉnh lại,cảm giác đầu óc có chút mông lung không nhớ rõ,Phạm Dung lắc lắc đầu ngồi dậy quan sát bốn phía

Vừa quan sát làm nàng giật mình,chỉ thấy mình đang nằm trên một cái giường gỗ khá kỳ lạ,,hoa văn bốn phía được khắc trên gỗ giường nhìn rất xinh đẹp,diện tích cái giường cũng khá rộng có thể nằm được 4 người

một cái chăn đang phủ lên người mình cũng rất đẹp,Phạm Dung tay nhẹ nhàng nắm vào vải chăn,tay vừa nắm vào là một cảm giác mềm mại truyền đến,cái chăn cũng khá dầy nhưng rất mềm mại,tựa như những cánh hoa tạo thành vậy,vật liệu này nàng chưa bao giờ được nhìn thấy hoặc là nghe đến,nó tựa như được dệt bằng tơ tầm,nhưng loại tơ này rất kỳ lạ,bởi vì nàng làm cho công ty bất động sản cho nên nàng hiểu rất nhiều vật dụng nội thất và cách tạo ra nó,nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vật liệu tạo thành chiếc mền này

Phạm Dung hiếu kỳ đánh giá cái chăn một lúc rồi ngẩn đầu quan sát bốn phía,xung quanh bao phủ toàn là vải,giống như một căn phòng khá lớn với diện tích 5x5m,nhưng thay vào tường xi măng thì tất cả đều là vải,loại vải đó rất đẹp,các đường chỉ hoa văn được thêu lên phía trên,các đường chỉ đó hợp lại và tạo thành hai hình loài động vật khá kỳ lạ,đó là một con hổ nhưng mà khác biệt là có hai hàng răng nanh từ hàm trên chỉa xuống hàm dưới rất dài,một con sói thì có hai cái sừng trên đầu rất lớn

-căn lều thật đẹp

Phạm Dung ngẩn người nói ra một câu,đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một loại vải được thêu lên một cách khéo léo đến như vậy,theo nàng quan sát bốn phía thì nhận ra là mình đang ở trong một căn lều

Bỗng nhiên lúc này,Phạm Dung có chút đau đầu,hai tay ôm đầu nằm xuống giường,sau đó một đoạn ký ức được hiện lại trong đầu nàng,đoạn ký ức đó làm nàng có chút nhứt đầu

Một thời gian sau,tất cả ký ức về sự việc đêm hôm qua nàng đã nhớ lại,tại vì lúc đó nàng quá sợ hãi ngất đi nên đã tạm thời quên đi những chuyện đó

Lúc nhớ lại rồi thì Phạm Dung khiếp sợ nhìn bốn phía,thấy không có ai thì suy nghĩ*chuyện gì đã sảy ra,ta đang ở đâu,Trần Sơn anh ta là ai,tại sao anh ta có thể bay lên trời?*

-Trần Sơn,anh ở đâu

Suy nghĩ không ra gì,Phạm Dung hét lên một tiếng kêu gọi

Trong một căn lều vải khác nằm kế bên lều của Phạm Dung,Trần Sơn đang ngồi xếp bằng nhắm mắt đều tức thì nghe tiếng gọi

Đêm hôm qua,hắn phải vận dụng quá nhiều Nguyên Khí để phi hành,một vòng từ đảo vào đất liền rồi từ đất liền ra lại đảo,giữa đường ra đảo thì vào vùng giông bão,trong vùng giông bão đó hắn đã tiêu hao Nguyên Khí rất nhiều để tăng tốc,về đảo rồi hắn lại phi hành để tìm kiếm tảng băng trôi trên biển,cũng may vận khí của hắn khá tốt nên chỉ mất 1h đồng hồ thì đã tìm ra rồi về lại đảo,vừa về thì hắn đã cạn kiệt Nguyên Khí và mệt mỏi,Nguyên Khí trong người lúc đó hắn đã tiêu hao gần sạch,bởi vậy hắn mới vào ngồi thiền khôi phục trong một căn lều trống

Đến bây giờ,Nguyên Khí trong người hắn chỉ vừa mới hồi phục được một chút,nói đúng ra thì chỉ mới chưa được 1/10 Nguyên Khí được hồi phục

Nghe tiếng kêu gọi của Phạm Dung,Trần Sơn đình chỉ công pháp rồi mở mắt ra,triệu hồi điện thoại ra nhìn thì đã 5h sáng

-haizz

Trần Sơn thở dài một hơi sầu não,hắn đã ngồi đều tức được hơn 2 giờ đồng hồ mà chỉ mới hồi phục chỉ có chưa được 1/10 Nguyên Khí,bởi vì Ngũ Hành Khí trong thiên địa thế giới này quá ít cho nên hắn không thể hồi phục nhanh chóng được

Thấy hiệu quả yếu ớt,Trần Sơn cũng không lãng phí thời gian nữa mà có chút mệt mỏi ngồi dậy bắt đầu đi qua căn lều vừa phát ra tiếng kêu gọi đó

Một lúc sau,hắn mở lều ra,đập vào mắt là Phạm Dung đang ngồi trên giường,Trần Sơn có thể thấy rõ,vẻ mặt tìu tụy của nàng có chút lo lắng,ánh mắt của nàng thì có chút bàn hoàng cùng bối rối

Phạm Dung thấy Trần Sơn mở cửa lều thì nội tâm vui mừng cùng có chút bối rối,vừa rồi thì nàng có rất nhiều câu hỏi nhưng lúc nhìn đến Trần Sơn thì nàng quên mất các câu hỏi đó,Phạm Dung ánh mắt say mê nhìn Trần Sơn

Trần Sơn nhìn ánh mắt say mê đó thì trong lòng cũng có chút tự hào,đi đến giường ôm Phạm Dung vào lòng rồi nói

-Phạm Dung,ta biết em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi phải không?,để ta từ từ giải thích cho em

Phạm Dung bị ôm vào thì hạnh phúc nép vào lồng ngực Trần Sơn,lúc nghe đối phương nói vậy thì nhớ lại các câu hỏi vừa rồi,rồi nhớ lại chuyện đêm hôm qua

Phạm Dung giật mình đẩy Trần Sơn ra khiếp sợ nói,ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không như say mê như vừa rồi

-Trần Sơn,anh,anh là Siêu Nhân?

Trần Sơn nghe câu hỏi đó đó thì buồn cười,cố nín cười giải thích

-không phải

-vậy anh là thần tiên?

Phạm Dung không hiểu nên hỏi tiếp,vừa hỏi xong,Phạm Dung khiếp sợ trợn mắt lên nhìn Trần Sơn

-cũng không phải

Trần Sơn cố nín cười chờ nàng đoán tiếp

-vậy anh là thiên thần?,như các thiên chúa?,hay là yêu quái?,hay là dị nhân?,supper men?...

Phạm Dung vẫn là khuôn mặt khiếp sợ bắn ra một đống câu hỏi

Trần Sơn nghe xong thì đầu to như cái đâú,trong lòng thì khó hiểu suy nghĩ*chẳng lẽ nàng ta không biết chuyện tu hành?,nàng ta chưa bao giờ đọc truyện tu tiên?*

Suy nghĩ không ra,Trần Sơn dáp

-ta không phải những thể loại đó,ta là người tu hành

Nghe đáp án của Trần Sơn,Phạm Dung vẫn là khuôn mặt khiếp sợ,nhưng có thể nhìn thấy trên đầu nàng xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi,chứng tỏ nàng còn chưa hiểu

Trần Sơn nhìn biểu lộ đối phương thì biết phán đoán của mình là đúng,hỏi tiếp

-Phạm Dung,em chưa từng đọc tiểu thuyết tiên hiệp sao?

-chưa

Phạm Dung nghe xong thì khó hiểu đáp một chữ

Trần Sơn không ngờ tới là đối phương không biết chuyện này,trên mạng bây giờ đầy rẫy tiểu thuyết kể về con đường tu hành,và các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp đầy rẫy ra,vậy mà còn sót lại một người không biết,hắn cũng không kinh ngạc quá lâu mà bắt đầu giải thích

nhưng lúc định giải thích thì hắn bí lời,hắn không biết phải bắt đầu giải thích như thế nào

-Phạm Dung,em cứ nghĩ anh là Siêu Nhân đi,đại loại là thế

Cười khổ một tiếng Trần Sơn đành phải giải thích qua loa

Nghe đáp án của Trần Sơn thì Phạm Dung trợn mắt to ra khiếp sợ,không ngờ những nhân vật trong những bộ phim siêu nhân trên truyền hình lại có thật ngoài đời,và còn xuất hiện trước mặt mình một người,còn khiếp sợ hơn là bây giờ mình và người đó đang có quan hệ tình yêu với nhau

nhưng suy nghĩ đến cái gì,Phạm Dung từ trong khiếp sợ tỉnh lại rồi thất thần tự đánh giá bản thân*anh ta là Siêu Nhân,mình xứng đáng với anh ta sao?*suy nghĩ đến đây,Phạm Dung nội tâm buồn bã*có lẽ anh ta sẽ làm chuyện đó với mình rồi sẽ biến mất*

Trần Sơn nãy giờ vẫn im lặng quan sát biến hoá của Phạm Dung,lúc nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của nàng thì nội tâm có chút lâng lâng,nhưng sau đó thì nhìn thấy ánh mắt buồn bã của nàng,Trần Sơn cũng không hiểu cái gì nên vội vàng nói

-Phạm Dung,em làm sao?

Nghe câu hỏi của Trần Sơn,Phạm Dung cố khống chế nội tâm buồn bã gượng cười một cái rồi nói

-thì ra anh là siêu nhân,lúc trước lúc anh giúp em có phải anh đã nhận ra em gặp sự cố nên mới xuất hiện đúng lúc như vậy?

Tuy Phạm Dung nở nụ cười,nhưng Trần Sơn có thể nhìn thấy nụ cười của nàng có chút gượng ép,đôi mắt nàng ẩn dấu rất nhiều sự mất mát

Trần Sơn có chút khó hiểu vì sao nàng ấy lại mất mát,hai tay vòng lại ôm Phạm Dung quan tâm hỏi

-Phạm Dung,em làm sao vậy?,có tâm sự gì thì nói với anh

bị Trần Sơn ôm vào,Phạm Dung cũng không phản kháng,lúc Trần Sơn hỏi như vậy,Phạm Dung có thể nghe thấy trong giọng nói của Trần Sơn tràn đầy sự quan tâm*chẳng lẽ mình suy nghĩ nhiều?,anh ấy cũng không phải hạng người như vậy*suy nghĩ đến đây,Phạm Dung nhớ đến đêm hôm qua

Lúc đó nàng vừa vào phòng tắm tẩy rửa những thứ mỹ phẩm có trên khuôn mặt,lúc khuôn mặt không còn mỹ phẩm,Phạm Dung đã ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt bình thường còn có chút xấu xí trên gương, lúc đó nội tâm nàng rất lo lắng,nàng đã cố gắng giữ vững nội tâm bình tĩnh mới có thể đi ra lộ diện khuôn mặt của mình cho Trần Sơn

nhưng đều làm nàng kinh ngạc là lúc Trần Sơn anh ấy nhìn khuôn mặt của mình thì không chê bai gì mà còn nở nụ cười hiền hoà nói một câu*Phạm Dung,em đừng lo lắng, ta không nhìn thấy em xấu đi chút nào, đó là khuôn mặt thật của em,ta không phải như loại đàn ông thấy đẹp là được,ta là người nhìn nội tâm mà đánh giá,bởi vậy ta nhận thấy em bây giờ rất xinh đẹp,cho nên em đừng quá lo lắng*

Lúc đó nghe Trần Sơn nói như vậy, Phạm Dung có thể nghe thấy giọng nói đối phương không giả dối,nàng đã rất vui mừng và hạnh phúc,

suy nghĩ đến đây,Phạm Dung ngẩn đầu lên long lanh ánh mắt nhìn Trần Sơn hỏi

-Trần Sơn,thật anh không chê em chứ,em không được xinh đẹp như bao cô gái khác,anh có thể tìm thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn em,với tài năng của anh thì sẽ có rất nhiều cô gái thích anh,lúc đó anh còn nhớ đến em?

Nói xong Phạm Dung nội tâm có chút lo lắng,cùng có chút mong đợi nhìn Trần Sơn

Trần Sơn nghe xong thì cúi đầu xuống răng dạy,giọng nói tràn đầy nghiêm túc,khuôn mặt thì tràn đầy uy nghiêm

-em nói gì vậy,ta là hạng người đó sao?,ta là người nhìn thấy xinh đẹp là được sao?,sao em lại ngốc như vậy, đừng bao giờ nói đến chuyện này nữa nghe chưa,ta không thích những người nói ta như vậy,đặc biệt là những người ta coi trọng,trong đó còn có em

Phạm Dung nghe xong thì ngẩn người,nàng có thể nghe rõ và thấy rõ,lúc Trần Sơn nói thì khuôn mặt anh ấy chính khí lẫm lẫm không một chút giả dối, giọng nói của anh ta rất nghiêm túc

Một lúc sau,một cảm giác hạnh phúc cùng ngọt ngào đua nhau kéo vào nội tâm Phạm Dung,nội tâm nàng bây giờ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều,Phạm Dung hạnh phúc nhẹ nhàng ép đầu vào lòng ngực Trần Sơn cũng không nói gì nữa,nàng sợ nàng nói gì đó không đúng thì Trần Sơn sẽ giận mất

Trần Sơn thấy đối phương không trả lời mà nép bào ngực mình thì cũng không nói gì nữa,hai tay vòng lại ôm tấm lưng của đối phương,hắn có thể cảm nhận được,phía sau lưng nàng rất mềm mại,tuy khuôn mặt của nàng khá tìu tụy nhưng thân hình của nàng rất đâỳ đặn và mê người,

Hai ngọn cao phong của nàng thì Trần Sơn đoán hắn phải dùng trọn một bàn tay ôm lại mới vừa vặn,thôi miêu tả nhiều như vậy làm gì,nói chung thân hình nàng rất cân đối,bỗng nhiên Trần Sơn nhớ đến cái gì trong lòng mặc niệm*điện thoại xem thông tin cá nhân*

(--còn tiếp--)