Chương 1:Ngày cuối cùng phủ xuống

Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật

Chương 1:Ngày cuối cùng phủ xuống

Mèo trắng,mèo mun (thượng )

Nho nhỏ tiệm cơm bên trong, không khí có chút nóng rang.
  "…… mấy ngày trước mấy vị thiên văn phát hiện một viên thiên thạch đang nhanh chóng bay về phía Địa Cầu, dự tính đem vào mười hai giờ hôm nay tới địa cầu phụ cận.Trên web lời đồn liên quan tới thiên thạch sắp cùng hôm nay đụng địa cầu. Chúng tôi yêu cầu mọi người không tin những tin không chính xác.Hôm nay chúng tôi mời một chuyên gia thiên văn học đến từ đại học XX tới để cho chúng ta lời giải thích cặn kẽ chuyện này ……"
  Cái ti vi cũ rich đang phát tin tức mới nhất hiện nay. Mấy thực khách vừa ăn vừa vô tình ngửa đầu xem ti vi, thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu, phát ra cười khẽ thanh, tựa hồ ở biểu đạt sự nhạo báng của mình về sự lan truyền của những tin đồn ngày tận thế gần đây.
   Diệp Thùy đứng ở tiệm cơm, xem ti vi đang hiện lên viên thiên thạch. Khi vị chuyên gia kia đang nói rất chuyên nghiệp phân tích lai lịch viên thiên thạch này,bà chủ tiệm cơm đã đem xách hộp cơm đưa tới: "Cơm đùi gà của ngươi đã xong. "
  "Tiền đây. " Diệp Thùy nhận lấy cơm đùi gà, đem mười hai đồng tiền đã sớm cầm ở trong tay đưa cho lão bản, xoay người đi ra tiệm cơm.Ở cửa tiệm cơm lúc quay đầu lại, hắn thấy lão bản kia đang tiện tay đem mấy tờ phiếu nhét vào túi, quay ra một trung niên nam nhân khách quen nói: " Cái thiên thạch này thật sự sẽ không đụng vào trên Địa Cầu sao? ta thế nào cảm giác có chút teo? "
  " Yên tâm đi, bà chủ cho rằng đây là Hollywood hay khoa huyễn sao? Hắc, ngày tận thế, thật buồn cười ……" Trung niên nam nhân đó dùng một loại giọng nói làm người ta cảm giác trầm ổn. Điệp Thùy chú ý tới hắn vẫn luôn lắng nghe trong ti vi chuyên gia đang nói gì.
   Diệp Thùy không để ý,cầm hộp cơm hướng tiểu khu đi tới. Tin tức liên quan tới viên thiên thạch kia hai ngày nay hắn cũng có lưu ý, bất quá như vậy tin tức hắn cũng không để ở trong lòng, ngày tận thế? Thiên thạch đụng Địa Cầu? Trong phim ảnh như vậy quá nhiều, nhìn quá nhiều, thế nào cũng không dậy nổi cảm giác cấp bách. Ước chừng là trong lòng hiểu chuyện như vậy nhưng là cách mình quá xa vời.Huống chi, coi như là thật, chắc sẽ có anh hùng xuất hiện cứu vớt thế giới ……
   Ừm, tối nay tìm mấy bộ mạt thế phối hợp với cái loại không khí này tốt lắm.
   Nghĩ như vậy hắn đi vào tiểu khu, vòng qua vườn hoa, một tiếng mèo có chút thê lương đột nhiên đưa tới sự chú ý của hắn. Dưới gốc cây, một vị có thân thể còng lưng như lão thái thái, đang quơ múa một cây gậy trúc hung thần ác sát vỗ vào một con mèo mun trốn ở trong bụi cỏ.
Một màn như vậy, Diệp Thùy không phải là lần đầu tiên thấy.
  Lão thái đó là hàng xóm sống cùng hắn ở tầng một, họ Ngô. Mà mèo mun kia nghe nói chính là Ngô lão thái trước kia nuôi. Cái con mèo mun hình thể cường tráng, thân thể nằm thật chặt ở dưới đất, hướng về phía lão thái phát ra trận trận kêu thảm thiết. Màu lông đen thoạt nhìn rất hỗn loạn. Mà mèo mun hết sức kinh khủng, nửa bên trên đầu đều là vết sẹo, mù một con mắt, bên kia lỗ tai cũng thay đổi thành hắc màu đỏ một đoàn.
  Diệp Thùy nghe người ta nói, con mèo mun này bởi vì không cẩn thận bị noãn hồ đập trúng đầu mới bị thương thành như vậy. Lúc ấy cho là mèo này không sống được, Ngô lão thái liền vứt bên trong vườn. Nhưng người nào biết mèo mun sinh mệnh lực ương ngạnh, lại còn sống, chẳng qua là trở nên dáng vẻ rất là kinh khủng. Nó nhớ Ngô lão, toàn chui vào trong nhà Ngô lão thái. Mỗi lần đều bị Ngô lão thái cho đuổi ra tới. Mèo này biến thành như vậy, Ngô lão thái còn muốn? Nhưng mỗi lần đuổi đi,không có mấy ngày nó cũng sẽ lần nữa chạy về.Vì vậy Ngô lão thái liền nhiều lần đều là trực tiếp dung gậy trúc xua đuổi.
   Chuyện này mặt đã kéo dài ba bốn năm, Diệp Thùy vào tiểu khu nửa năm, cũng nhìn thấy ba bốn lần.
  " lão thái thái, mèo này thì thế nào? " vây xem đích một lớn mập thẩm cười hỏi, " nhìn đem ngươi tức giận, cũng đừng bị chọc tức thân thể. "
  " Ta buổi sáng mới vừa mua hai con cá để, ở trong chậu nước,đảo mắt liền bị nó đớp một con, tức chết ta! " Ngô lão thái vừa nói chuyện, vừa giận dữ, lại quơ múa gậy trúc đánh mèo mun kia hai cái, mèo mun phát ra trận trận thê lương kêu thảm thiết.
  " Ta xem qua hai ngày,dứt khoát tìm người đem mèo này bắt đi, phụ cận tiểu Lý thôn thì có người. Ta quen biết, chỉ bất quá mèo này lại xấu xí lại hung dữ, chắc người ta không muốn. " Nữ nhân cầm gậy trúc nói.
  " Bọn họ bắt mèo bắt chó là vì làm đồ ăn đi? Nơi đó cũng được, con mèo này cả ngày trộm thịt lão thái thái nhà, đoán chừng người ta còn không thích loại này mèo đây. " Bàn đại thẩm cười nói.
Nữ nhân cầm gậy trúc gật đầu liên tục: "Nói là làm, hôm nào tìm người tới đây bắt đi nó. Còn có những mèo hoang chó hoang trong tiểu khu chúng ta, cũng đều cùng nhau bắt, những thứ này quá phiền người."
   Như vậy khuyên, Ngô lão thái thần sắc lúc này mới hòa hoãn xuống, đem gậy trúc đập xuống đất mấy cái, liền cười nói hai người kia rồi cùng đi ra.
   Diệp Thùy đứng ở bên cạnh sắc mặt có chút kinh ngạc? Cái này không phải là ăn thịt chó mèo sao? Đây cũng quá tàn nhẫn ……
  Tiểu khu chỗ hắn ở không nhỏ, vườn hoa kiến tạo rất lớn, chẳng qua là quản lý sơ sài. Những năm này có rất nhiều chó mèo hoang, Cũng không biết cái đó đại thẩm tùy tiện nói một chút hay là muốn thật. Nghĩ tới tương lai những mèo chó này có thể sắp tai ương, Diệp Thùy cũng không miễn vì bọn họ cảm giác lo lắng. Tiếp theo lại nghĩ đến bây giờ là ngày cuối cùng, không khỏi cười một tiếng, đây coi như là những ngày cuối cùng của mèo chó sao?
   Con kia mèo mun một thân chật vật, nhìn Ngô lão thái rời đi trong miệng ô ô kêu hai tiếng. Cũng không biết nó bây giờ rốt cuộc là cái dạng gì trong lòng, Diệp Thùy vốn là chuẩn bị cất bước rời đi, đột nhiên có chút không đành lòng. Suy nghĩ một chút, hắn thừa dịp chừng không người, liền đứng ở trước mặt con kia mèo mun, mở ra hộp cơm lấy ra bên trong một cây đùi gà bỏ vào mèo mun trước mặt: " Nhạ, ăn đi, biết ngươi trở về trong nhà Ngô lão thái là nhớ tới nó là chủ nhân của ngươi, đáng tiếc ……"
   Mèo mun kia tựa hồ nghi ngờ nhìn Diệp Thùy một cái, trong miệng kêu một tiếng, ngửi ngửi đùi gà Diệp Thùy lấy ra, bắt đầu từ từ đứng lên.
   Diệp Thùy đang muốn đứng dậy, lại chỉ nghe bên cạnh trong bụi cỏ lại truyền ra " miêu ô " tiếng kêu. Tiếp theo một con mèo màu trắng nhỏ từ bên trong bò đi ra, hình thể của nó so mèo mun nhỏ một chút. Thoạt nhìn vừa gầy vừa đáng thương, màu trắng da lông dính đầy mảnh vụn, nhưng nhìn ra được nó vốn là một con mèo rất đẹp. Nó sợ run bò qua tới, không ngừng kêu, một đôi mắt màu xanh nhạt không nhúc nhích nhìn chằm chằm đùi gà trước mặt mèo mun, xem bộ dáng là muốn ăn một ít.
  " Miêu! "
   Nhìn vậy, mèo mun cũng không muốn chia sẻ cùng những con mèo khác. Thấy mèo trắng đến gần, trong miệng phát ra một trận gào thét tràn đầy uy hiếp, ngay cả Diệp Thùy cũng giật nảy mình, mèo trắng là vèo một tiếng chạy trốn bên trong bụi cỏ.
   Tiếp theo mèo mun tha đùi gà, độc nhãn nhìn lại Diệp Thùy một cái, liền chậm rãi đi vào trong bụi cỏ dại.
  Diệp Thùy nhìn mèo mun, trong lòng đột nhiên dâng lên nào đó cảm giác kỳ quái, phảng phất con này mèo mun có nhân tính …… Hắn rất nhanh liền lắc đầu một cái, nhìn về phía con mèo trắng núp ở trong bụi cỏ.
  " Con mèo này ……" Diệp Thùy nhíu mày một cái, mơ hồ nghĩ đến mình vị kia gọi Trương Thiến xinh đẹp mỹ nữ hàng xóm, không phải là vừa nuôi một con mèo như vậy sao? Thoạt nhìn giống như vậy? Diệp Thùy cẩn thận quan sát, phát hiện cổ mèo trắng có một nho nhỏ treo bài, đó là một màu đỏ hoa hồng dấu hiệu. Thấy cái này ngọn bài, Diệp Thùy cuối cùng xác nhận, đây chính là con mèo của mỹ nữ hàng xóm!
   Hắn thấy qua cô hàng xóm kia ôm con mèo nhỏ đi ra khỏi phòng. bởi vì con mèo nhỏ bị nàng để ở trước ngực, hình hoa hồng treo bài vừa đúng rơi vào bên trong, thoạt nhìn tràn đầy mị hoặc. Diệp Thùy cũng nhớ dáng vẻ con mèo trắng này …… Nhưng mà, con mèo trắng này thế nào bị nhét vào nơi này?
   Suy nghĩ một chút, Diệp Thùy cuối cùng thận trọng đưa tay ra, muốn đem con này mèo trắng ôm trở về đi trả lại cho Trương Thiến. Một mặt là nhìn mèo trắng đáng thương, một mặt cũng là không chừng có thể cùng vị mỹ nữ hàng xóm này làm quen ……
   Hắn động tác rất cẩn thận, sợ con mèo này sợ quá chạy mất. Nhưng rất nhanh,Diệp Thùy cũng biết điều này hoàn toàn không cần thiết. Tiểu Bạch mèo tựa hồ cũng không sợ hắn, phát ra nhu nhu tiếng kêu, mặc cho Diệp Thùy đem nó bế lên, thậm chí chà chà cái đầu nhỏ lên tay.
  Diệp Thùy cảm thấy, nó là rất hoài niệm cảm giác được người ôm lấy đi.