Chương 1: Chuyến dã ngoại rắc rối

Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 1: Chuyến dã ngoại rắc rối

Trong một căn phòng của ký túc xá trường đại học Z, một cô gái xinh đẹp đang chăm chú đọc cuốn sách khảo cổ dày cộp. Khuôn mặt xinh xắn với nước da trắng hồng mịn màng, đôi lông mày đen nhánh cong vút cùng chiếc mũi cao thanh tú, thân hình chuẩn không cần chỉnh, tên cô ấy là Thẩm Lam. Thẩm Lam là cô gái xinh đẹp theo phong cách cổ điển. Cô là con gái của một tỷ phú giàu có, mẹ cô là doanh nhân giỏi, anh cả cô là bác sĩ nổi tiếng, còn anh hai lại là thần đồng kinh doanh. Nhưng khác với gia đình cô lại đem mê khảo cổ, là cao thủ đai đen karate dù vậy cả nhà cũng không cấm cản vì muốn cô sống tự do vui vẻ. Thẩm Lam nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ vào lớp cô vội vào phòng thay quần áo, lấy sách vở đến trường.
Ánh sáng chói lòa của mặt trời lúc trưa khiến mọi thức thật nóng nực. Học xong Thẩm Lam cùng Hinh Liên-một cô bạn thân cùng phòng, cùng lớp vui vẻ vừa trò chuyện vừa đi xuống căng tin.
- Thẩm Lam nè, hôm trước cậu nghỉ ốm thầy có nói chủ nhật tuần này câu lạc bộ khảo cổ đang tổ chức đi dã ngoại mình đã đăng ký cho hai đứa mình luôn rồi.
Hinh Liên vừa cắn miếng bánh mì vừa hào hứng nói. Đương nhiên cô nàng biết Thẩm Lam rất thích đi chơi nên khi thầy vừa thông báo đã vội nói với cô. Không ngoài dự đoán của cô nàng Thẩm Lam mắt sáng lấp lánh vui sướng ôm chầm lấy Hinh Liên:
- Liên Liên à mình yêu cậu lắm đấy.
- Vậy chiều nay chúng đi mua đồ luôn đi mà hôm nay đã thứ sáu rồi đấy.
Hinh Liên vừa nói vừa ra sức thoát khỏi móng vuốt của Thẩm Lam. Bỗng liếc thấy Trần Dương-người yêu của cô nàng, thì sáng mắt đánh bài chuồn:
- Lam Lam à chiều 3 giờ gặp ở cổng trường nhé.
Nói xong thì chạy như bay đến bên chàng, để lại Thẩm Lam mặt ngơ ngác nhìn theo. Định thần lại nhìn cái mặt cười như trúng số độc đắc của cô bạn, Thẩm Lam bĩu môi lẩm bẩm:
- Đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn.
Cô quay lại ăn nốt bữa trưa rồi đi thẳng về khu kí túc.
Ngày chủ nhật cũng đã đến, đó là một ngày nắng đẹp cuối thu, bầu trời trong xanh với những đám mây trắng lờ lững trôi. Mặc nốt chiếc áo khoác mỏng vào, Thẩm Lam ném cái gối về phía Hinh Liên vẫn rúc trong chăn ngủ.
- Heo nái nhà cậu mau thức dậy đi chúng ta sắp trễ giờ rồi đó.
Mười lăm phút sau Thẩm Lam cuối cùng cũng vất vả kéo được heo nái Hinh Liên lên xe buýt thành công. Để đồ lên giá xong Thẩm Lam ngồi xuống cạnh Hinh Liên đang tiếp tục ngủ như heo đưa mắt nhìn mọi người. Đoàn đi dã ngoại gồm mười lăm người bảy nam tám nữ bao gồm bốn giáo viên hai nam, hai nữ chủ yếu là khoa khảo cổ và khoa thể chất. Hai thầy ngồi đầu vừa lái xe vừa nói chuyện cùng hai cô giáo ngồi đằng sau, còn cuối xe đám con trai của hai khoa cũng nói chuyện rôm rả vui vẻ, còn đám con gái thì chụp ảnh, tám chuyện. Cô thản nhiên bật máy tính, đeo tai phone vừa nghe nhạc vừa tranh thủ viết nốt luận văn.
Một lúc sau heo nái Hinh Liên đã tỉnh giấc lại ngồi tủm tỉm nhắn tin với chàng, lâu lâu ngó ra cửa sổ thấy gì hay lại huých tay Thẩm Lam thế là đầu lại ăn ngay quyển sách dày cộp.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua xe buýt đã đến chỗ dã ngoại Thẩm Lam giúp Hinh Liên vác đống đồ theo đoàn lên bãi cỏ xanh ngoài bìa rừng.
Chỗ dã ngoại là một thảm cỏ xanh mướt ngoài một bìa rừng cũng là nơi rất gần với nhà của một thầy giáo Lâm trong đoàn. Thầy nói chỗ này là nơi thường xuyên có nhiều người đến cắm trại hay dã ngoại vì ngoài cảnh đẹp mọi người còn có thể thăm quan trang trại chăn nuôi gần đó. Ôm đống đồ lỉnh kỉnh đằng sau Hinh Liên mặt có vẻ suy tư nói:
- Sao thầy không nói đến truyện ma ở đây nhỉ. Em nghe đồn ở đây có ma...
- Trên đời này làm gì có ma đó chỉ là lời đồn thổi thôi.
Thầy Lâm nghe Hinh Liên nói thế vội vàng nói tiếp lời. Thẩm Lam nhìn khuôn mặt hơi tái của thầy Lâm, cô nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Tất cả đem đồ đến một khoảng đất trống rộng gần bìa rừng, bắt đầu phân phó việc. Con trai thì dựng lều trại, con gái thì xếp đồ. Sắp xếp xong cũng đến trưa mọi người mở cơm hộp mang theo ra ăn. Ăn xong đa phần mọi người đi tắm ở con sông gần đấy, không thì lại vào trang trại tham quan. Chỉ còn Hinh Liên và cô ở lại trông đồ. Thấy mọi người đã đi hết cô liền hỏi Hinh Liên đang cất đồ vào túi:
- Liên Liên lúc nãy cậu nói ở đây có ma là sao?
Cô nàng thấy tính hiếu kỳ của Thẩm Lam nổi lên thì vui mừng, ngó nghiêng xung quanh xong thấy không có ai mới hạ giọng nói:
- Mình từng nghe người khác nói khu rừng đó có cô gái bị hại chết không cam lòng nên vẫn ở đó. Nhưng cũng chẳng biết nữa chỉ đều là đồn thổi thôi.
Nói xong cô nàng kéo Thẩm Lam đến khu nông trại tham quan chả quan tâm cô muốn hay không. Đi lượn vài vòng Hinh Liên bắt đầu than vãn kêu ca thế là hai người lại về lều. Nhìn ngắm bầu trời trong xanh Thẩm Lam đá nhẹ vào chân Hinh Liên đang cắm mặt vào điện thoại:
-Hay bọn mình ra bãi cỏ kia chơi đi?
- Không đi đâu mình mệt lắm rồi.
Lắc đầu liếc Thẩm Lam một cái cô nàng lại nằm ườn trong lều. Thẩm Lam chán nản nhìn cô bạn rồi ung dung dạo bộ ra bờ suối. Đã là buổi chiều nên lũ con trai chắc đã đi chơi chỗ khác, bờ suối giờ rất vắng vẻ. Chợt nhìn thấy một gò đồi cao xanh mướt gần sát cánh rừng rậm rạp, Thẩm Lam vui vẻ chạy tới. Từ trên cao mọi thứ trông thật đẹp. Nhìn quanh đều là những thảm cỏ xanh ngát với khu nông trại nhìn từ cao thật nhỏ bé. Bỗng thứ gì đó vụt qua Thẩm Lam đang mải ngắm cảnh đẹp, cô mất thăng bằng trượt chân lăn xuống dưới đồi.
Đưa tay xoa cánh tay đau nhức Thẩm Lam nhìn quanh. Chỗ cô ngã xuống giống như một hố sâu khá rộng, hơi tối, mùi ẩm mốc sộc vào mũi rất khó chịu. Ngó nghiêng nhìn thân thể đã chắc chắn là không bị thương cô mới tìm kiếm xung quanh, nghĩ cách trèo lên. Đang lần mò gạt những cây leo xung quanh bất chợt léo ra chút ánh sáng, mũi bất chợt ngửi thấy một mùi hương rất lạ, một cảm giác kì lạ xuất hiện trông người cô. Nó như vừa vui sướng, phấn khích lại vừa hồi hộp. Thẩm Lam vừa cố gắng đè nén trái tim đang đập nhanh đến kì lạ của cô vừa nhẹ chân đi vào. Đến khi nhìn rõ cảnh tưởng trước mắt cô kinh ngạc há hỗng miệng nhìn. không thể nào tin được cô đã phát hiện ra một ngôi mộ cổ từ thời xa xưa!