Chương 220: Ra khơi

Đế Hoàng Tôn

Chương 220: Ra khơi

Bắc Lãng thành là một tòa thành thị ven hồ, có bến cảng lớn nhất ở mạn Bắc đảo, vì vậy đây là nơi tập trung rất đông những kẻ đam mê mạo hiểm, muốn dong buồm ra khơi tìm kiếm cơ hội đổi đời.

- Phí vào thành một ngàn linh tệ!

Giao nộp phí vào thành, Việt đang định bước qua thành môn, thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn:

- Mau mau cút sang một bên!

Mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng theo bản năng Việt lập tức tránh sang một bên, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trong tầm mắt của hắn là một đoàn dị thú mạnh mẽ đang lao tới, trên lưng mỗi đầu hung thú đều có một tên nhân loại trẻ tuổi cưỡi lên, từ khí tức có thể xác định đều là cường giả Bước thứ hai.

Điều đáng nói là khi đoàn người đi trước thành môn cũng không hề có dấu hiệu dừng lại, đám thành vệ cũng không có ý định ngăn cản mà còn nhanh chóng tránh sang hai bên nhường đường cho đoàn người vào thành. Hiển nhiên những người ngồi trên lưng dị thú đều có thân phận cao.

- Gì mà hách dịch quá vậy?

Nhìn theo bóng dáng của đám thanh niên, Việt không khỏi lẩm bẩm mấy câu, bị một gã thành vệ nghe thấy, lập tức lên tiếng chỉnh hắn:

- Tiểu tử, nói năng cẩn thận kẻo rước họa vào thân đấy!

- Lão ca, nhìn ngươi cũng một thân nam tử hán đại trượng phu, cớ gì phải khúm núm như vậy chứ?

- Thiếu niên vô tri!

- Hóa ra có ẩn tình bên trong sao? Xin lão ca chỉ giáo!

- Bọn họ đều là đệ tử của Mê Thất học viện, được quyền tiến vào tất cả thành trấn trên đảo mà không cần phải trả phí! Thôi không lằng nhằng, trả phí rồi thì mau vào thành đi!

Việt đang muốn hỏi tiếp về nơi gọi là Mê Thất học viện kia thì gã thành vệ đã đuổi hắn đi. Hắn không còn cách nào khác đành ngậm miệng lại, nhanh chóng bước qua thành môn.

Bên trong Bắc Lãng thành vô cùng nhộn nhịp, nhìn đâu cũng thấy người với người, tửu lâu san sát, những tòa kiến trúc khổng lồ ở hai bên đường, đủ loại hình thái, đủ loại sắc màu.

Xét về quy mô thì Bắc Lãng thành gần như sánh được với Đông Bá thành ở Thiên Nam đế quốc, có điều chiều cao những tòa kiến trúc ở đây thì chỉ khoảng hai chục mét mà thôi, cũng dễ hiểu khi mà ở Mê Thất Hồ này tu giả Bước thứ hai cũng khó mà phi hành.

- Lão ca, muốn đi Phiêu Hương Lâu thì đi đường nào vậy?

- Đi cuối con đường lớn này rồi rẽ trái sẽ đến!

- Đa tạ!

Vừa đi vừa ngắm cảnh ngắm người, lại ghé vào các sạp hàng ven đường xem đồ đạc bày bán, thỉnh thoảng lại dừng lại ăn mấy món đặc sản, vì vậy mất tới nửa ngày hắn mới đến được Phiêu Hương Lâu. Dù sao mai mới là ngày hẹn nên chẳng cần vội vàng.

Phiêu Hương Lâu cao năm tầng, có điều phân chia có chút khác biệt, toàn bộ tu giả Bước thứ nhất đều chỉ được ở tầng thứ nhất, ba tầng tiếp theo dành cho ba trình tự của Bước thứ hai. Còn tầng trên cùng chỉ dành riêng cho cường giả Bước thứ ba, đương nhiên phần lớn thời gian đều để trống mà thôi.

- Độc Tự huynh đệ!

Đang định tiến vào tửu lâu thì một tiếng gọi từ phía sau truyền đến, bất quá không phải gọi hắn nên Việt vẫn tiếp tục bước vào, nhưng chỉ được một bước thì hắn dừng lại, bởi vì bốn chữ Độc Tự huynh đệ này, nghe thật quen tai.

"Không phải là gọi mình đấy chứ?"

- Độc Tự huynh đệ!

Thanh âm hào sảng lại vang lên, khoảng cách cũng đã rất gần rồi, Việt quay đầu lại, gương mặt có chút bất đắc dĩ. Hắn tên là Việt, chứ đâu phải Độc Tự Việt, lẽ nào tên một chữ nghe lạ đến vậy sao?

- Xin chào Địch lão ca!

Người gọi hắn chính là Địch Lâm, lúc này đang nở nụ cười hào sảng của mình chào hắn.

- Lão đệ, ngươi đến sớm vậy? Có chuyện gì không vui sao?

- À cũng không có gì! Sau khi xuất quan, ta lập tức di chuyển tới Bắc Lãng thành, không ngờ lại tới sớm hơn một ngày!

Việt vừa đáp vừa quan sát khí tức trên người Địch Lâm, so với một tháng trước thì mạnh hơn không ít, tu vi không ngờ đã từ Tiêu Trưởng sơ kỳ tăng lên tới trung kỳ.

- Được! Lão đệ, đêm nay chúng ta không thể nhàn rỗi, để ta đưa lão đệ thăm thú những chốn vui chơi ở Bắc Lãng thành này!

- Cái này...lão ca, mai chúng ta ra khơi, đêm nay nên nghỉ ngơi mới phải!

- Chúng ta là tu giả, ngại gì thức một đêm chứ! Lão đệ, lẽ nào ngươi không để ta làm tròn bổn phận chủ nhà của mình sao?

- Được rồi, thịnh tình không thể chối từ! Tất cả đều theo ý lão ca!

- Ha ha, phải thế chứ!

Địch Lâm cất tiếng cười lớn đẩy sảng khoái, đồng thời đưa tay lên vỗ vai Việt mấy cái, tỏ ý rất hài lòng.

.....

Từng cơn sóng ngoài xa không ngừng chen lấn nhau va chạm vào bờ, tạo nên âm thanh rào rạt liên miên không dứt. Âm thanh vô cùng vô tận đó làm cho người ta không biết chán, không những thế còn có cái cảm giác được trở về với người mẹ thiên nhiên vĩ đại.

Bến cảng tấp nập thuyền bè, có thuyền chuẩn bị ra khơi, cũng có thuyền vừa mới vào bến, khung cảnh buổi sớm thật đông vui nhộn nhịp.

- Các vị, ta giới thiệu một chút, đây là vị tiểu huynh đệ ta đã kể, Độc Tự Việt!

Mọi người đã tập trung đông đủ, Địch Lâm bắt đầu giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau.

- Tiểu huynh đệ, thật sự là tuấn tú nha!

Người lên tiếng là một trung niên mỹ phụ tên là Yêu Chi, hai mắt lóng lánh đong đưa, nụ cười tràn ngập mị hoặc, nhìn dáng điệu như sắp hóa thành nước đến nơi rồi.

- Được rồi Yêu phụ, đừng cợt nhả nữa! Tiểu hữu, ta là Diêm Tu, rất hân hạnh!

- Ta là Lưu Mân!

- Ta là Trần Tư Phàm!

Tính cả việt thì chuyến ra khơi lần này có sáu người, đều là tu giả Tiêu Trưởng, có thể nói là một đội hình xa hoa, đủ sức đương đầu với bất kỳ nguy hiểm nào.

Ầm! Ầm!"

Sóng nước rất mạnh, chiếc thuyền lớn dùng tốc độ trăm dặm một giờ tiến tới trước. Với cảm ứng tháp trên thuyền thì phạm vi hoạt động rất rộng, gấp cảm ứng cầu của Ngụy gia không biết bao nhiêu lần, vì vậy có thể thoải mái tiến sâu vào Mê Vụ Hồ.

Sáu người ngồi trên boong thuyền trò chuyện với nhau.

- Độc Tự huynh đệ tuổi còn trẻ như vậy mà tu vi đã đạt đến Tiêu Trưởng trung kỳ, vậy mà không có chút danh tiếng nào, thật kỳ lạ!

- Cũng không có gì cần giấu giếm, thực ra ta đến từ thế giới bên ngoài, chẳng may đi lạc vào đây!

- Thế giới bên ngoài? Là bên ngoài Mê Thất Hồ sao?

- Đúng vậy!

Việt khẽ gật đầu, đi cùng với một tiếng thở dài. Ngẫm lại thì số hắn cũng đen, thế quái nào mà vừa thoát khỏi Thác Thành Tiên lại rơi đúng vào Mê Thất Hồ này được chứ? Hơn nữa rõ ràng là hai người thoát khỏi thông đạo không gian cùng một lúc, vậy mà lại chỉ mình hắn rơi xuống Mê Thất Hồ.

- Thế giới bên ngoài chắc là rất rộng lớn đúng không?

- Đương nhiên rồi! Mê Thất Đảo này chỉ bằng một quốc gia ở bên ngoài, mà một vực bao gồm rất nhiều quốc gia như vậy, đại lục lại được chia làm vô số vực, trong đó Bách Thiên Vực chính là trung tâm!

- Bách Thiên Vực? Hình như ta có nghe nói qua rồi!

- Bách Thiên Vực chính là thánh địa của nhân tộc, ở đó cường giả Bước thứ ba nhiều như chó chạy ngoài đường, Bước thứ tư tùy tiện có thể gặp, thậm chí tồn tại những bậc vô thượng đại năng...

Việt thể hiện sự hiểu biết của mình, năm người còn lại cũng rất chăm chú lắng nghe, càng khiến hắn khoái chí, có thể nói là "biết thì sẽ nói, nói là nói hết".