Chương 204: Huyết Linh

Đế Hoàng Tôn

Chương 204: Huyết Linh

Cách khu rừng đã bị băng phong vài trăm mét, Việt nửa nằm nửa bò trên mặt đất, bắp chân trái bị băng kết, hiển nhiên chính là di chứng của đạo hàn phong mà con thú mỏ vịt đã phun ra. Cũng may là đầu hung thú không kiên trì đuổi tiếp, nếu không hôm nay hắn khó mà thoát được một kiếp.

- Mẹ nó, trộm chó không thành còn mất luôn cả ếch!

Lần này liều lĩnh xuống đáy hồ không thu được gì còn tí chết, nói hắn không ấm ức thì là dối trá. Nhưng nếu được quyết định lại, hắn vẫn sẽ lựa chọn đi xuống dưới đó mà thôi, đã bỏ qua một lần ắt sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, nhuệ khí sẽ dần bị bào mòn, sự quyết đoán cũng chẳng còn nữa, đời này khó mà tiến thêm.

Tìm một góc kín đáo, phục dụng mấy viên đan dược cấp thấp, Việt nhanh chóng khôi phục lại thương thế. Ở trong mảnh cổ địa này không nhờn quen được, bản thân cần phải ở trạng thái tốt nhất.

Mỗi tế bào của hắn đều đã dung nhập Địa sát khí nên khả năng hồi phục so với tu giả thông thường thì tốt hơn nhiều, lại thêm mấy viên Bát phẩm liệu thương đan, chỉ mất vài canh giờ hắn đã trở lại trạng thái đỉnh phong.

- Mẹ kiếp, bản đại gia thề sẽ càn quét sạch sẽ cả cái cổ địa này!

Việt ngửa mặt lên trời thề thốt, thực sự thì hắn hơi bị điên tiết rồi đấy.

Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên, ở một nơi cách đó rất xa, một đường quang trụ màu đỏ chói mắt đột nhiên vọt thẳng lên trời, quang trụ rất lớn, ẩn hàm sóng năng lượng cường đại, mãi không tan.

- Sóng năng lượng cường đại quá!

Việt há hốc mồm, sau khi hoàn hồn liền ngửa mặt lên trời cuồng tiếu mấy tiếng, sau đó chuyển thân lao về phía xa. Không cần biết đó là thứ gì, hắn nhất định sẽ thu vào túi.

.....

- Chết tiệt! Không ngờ Huyết Linh Quả khi thành thục lại phát ra động tĩnh lớn như vậy!

Nơi này là một tiểu đảo nằm ở giữa một hồ nước lớn, điểm đặc biệt là tiểu đảo này hoàn toàn là một bình địa chẳng có thực vật gì, chỉ có một cây đại thụ ở vị trí trung tâm, trên cây đại thụ không không biết bao nhiêu quả chín màu đỏ.

Xung quanh gốc cây tập trung một nhóm người, mặc dù rất tức giận với động tĩnh lớn vừa rồi nhưng vẫn không hề có ý định hái quả, dường như muốn chờ đợi chúng hoàn toàn thành thục, khiến người ta không thể hiểu nổi.

- Hừ, hy vọng Huyết Linh quả nhanh chóng thành thục!

- Đúng vậy! Chúng ta phải tranh thủ hái nhiều một chút!

Nói xong, cả nhóm lại im lặng, trừng trừng nhìn quả trên cây đang càng lúc càng đỏ mọng, tán phát sóng năng lượng kinh nhân.

- Ha ha, vận khí của chúng ta không tệ, có mặt đầu tiên, mau đi hái quả!

Một giọng nói phá không truyền đến, rất nhiều nhân ảnh cùng lao về phía cây đại thụ, tốc độ nhanh như điện xẹt.

Nhóm người đứng dưới gốc cây thấy vậy nhưng lại không hề có động thái ngăn chặn, nhẹ nhàng tránh sang một bên, trên mặt nở nụ cười lạnh.

A!

Có tiếng kêu la thảm thiết, chỉ thấy những đường huyết quang bắn ra từ cây đại thụ, nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể, đến thi thể cũng chẳng còn.

- Đáng chết! Huyết Linh quả chưa hoàn toàn chín mà dám vọng tưởng hái xuống. Hy vọng tất cả đều bị Huyết Linh thụ giết chết, như vậy thì không còn ai tranh giành linh quả với chúng ta nữa.

Đứng dưới gốc cây, đám người mừng rỡ nói với nhau.

Thỉnh thoảng lại có người từ bốn phương tám hướng bay lên tiểu đảo, Đệ nhất Bộ kết bạn với nhau, còn Đệ nhị Bộ thì phần lớn là độc hành, dù sao lợi ích đạt được cũng không dễ chia chút nào.

Ban đầu, còn có người không nhận ra đây là Huyết Linh Thụ, liều lĩnh đi hái linh quả, kết quả không cần nghĩ cũng biết, bị huyết quang phát ra bắn nát cả thân thể, thi cốt không còn, thậm chí đã có hai gã Đệ nhị Bộ vong mạng, đến lúc này mọi người mới nhận ra vấn đề, tình hình đó mới dần biến mất

- Sư huynh, đây là cây gì vậy?

Một đám thanh niên mới tới tòa cô đảo, không ra tay hái linh quả mà lặng lẽ đứng ở một bên nói chuyện, dẫn đầu là một thanh niên với đôi mày kiếm sắc bén, dường như còn ẩn hiện kiếm khí ở trên đó, chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể khiến người đối diện chia năm xẻ bảy.

- Đây chính là Huyết Linh Thụ, đã gần như mở ra linh trí, sức mạnh của nó đã đạt tới Bước thứ ba rồi! Huyết Linh Thụ cứ trăm năm lại ra quả một lần, quả màu lam là Ngũ cấp, màu đỏ là Lục cấp, màu vàng là Thất cấp, còn màu tím là Bát cấp!

- Lứa quả lần này là màu đỏ, chính là Lục cấp linh quả rồi!

- Đúng vậy, Huyết Linh Quả màu đỏ bên trong Lục cấp cũng có phẩm giai rất cao, nếu như đạt được có thể giúp ta viên mãn Tiêu Trưởng, thậm chí trùng kích trình tự Bình Hoành!

Thanh âm không lớn nhưng cũng chẳng quá đè nén, vì vậy rất nhanh khiến cho mọi người chú ý đến.

- Là người của Kiếm Viện sao?

- Thanh niên kia có phải là một trong tam đại Kiếm Tử của Kiếm Viện, Phong Trung Diệp?

- Chính là hắn, ta đã từng có cơ hội diện kiến một lần! Tam đại Kiếm Tử Phong Hỏa Luân, Phong Trung Diệp tuy chỉ bài danh đệ tam, nhưng lại là người trẻ nhất, tương lai rộng mở!

So với thông tin về Huyết Linh quả, thân phânn của đám thanh niên kia càng khiến cho mọi người chấn động hơn, dù sao Kiếm Viện chính là một trong cửu đại thế lực thống trị Mê Thất Đảo này.

- Hắc hắc, Huyết Linh Quả này sẽ thuộc về lão hủ...

Một hắc y lão giả dung mạo khô cằn chậm rãi bước trên mặt nước mà bước tới gần cô đảo, mắt đầy vẻ tham lam.

Phong Trung Diệp liếc nhìn lão, nói:

- Chỉ sợ ngươi không có cái mạng ấy!

- Ngươi là một trong Tam đại Kiếm Tử của Kiếm Viện phải không! Thực lực thì có, nhưng vẫn thiếu một chút hoả hậu. Nếu là tiểu tử Hỏa Tinh ở đây, mới có hi vọng chiến thắng ta!

Hắc y lão giả không coi Phong Trung Diệp ra gì.

- Ồ! Nói vậy, ngươi có tự tin chiến thắng ta?

Phong Trung Diệp ánh mắt sắc bén bắn ra kiếm khí, ẩn hàm sát cơ.

Hắc y lão giả hình như không muốn giao thủ với vị thiên tài này, đề nghị:

- Ở đây có quá nhiều người, kẻ muốn làm ngư ông cũng không ít, chi bằng đuổi chúng đi trước?

Nghe vậy, Phong Trung Diệp nhìn xung quanh, trên cô đảo người mỗi lúc một nhiều, nhân số đã lên tới vài chục, nếu như tiếp tục gia tăng, tí nữa sẽ biến thành một tràng hỗn loạn, những lời hắc y lão giả nói thực sự khiến hắn động tâm.

- Bên này giao cho ta phụ trách!

Hắc y lão giả mặc kệ Phong Trung Diệp có đồng ý hay không, trực tiếp lao vào mấy người đứng gần đó nhất, nói:

- Nếu không muốn chết thì cút hết cho ta, nếu không, giết không tha!

Một cỗ uy áp khổng lồ lan ra bốn phía, đám tu giả Bước thứ hai thì không mấy quan tâm, nhưng tu vi Đệ nhất Bộ thì hộc máu lui về sau, sau khi đưa mắt nhìn nhau thì đồng loạt lựa chọn rút lui. Nơi này đã có không ít tu giả Bước thứ hai, căn bản không có cơ hội cho họ, phí thời gian ở đây không phải lựa chọn hay.

Đến khi toàn bộ tu giả Bước thứ nhất đã rời đi, hắc y lão giả nhìn về một đám tu giả Bước thứ hai khác, cười lạnh:

- Các ngươi cũng nên cút đi!

- Cái gì? Ngay cả bọn ta mà ngươi cũng dám đuổi đi? Đúng là chán sống!

Mấy người này có chút kinh ngạc, bọn hắn đâu phải đám tu giả Bước thứ nhất mà lão có thể bảo gì làm nấy.

- Mấy gã Hỗ Căn giả mà cũng dám mạnh miệng!

Hắc y lão giả cười phì một tiếng, một trảo đâm ra, hắc sắc trảo ảnh tổ hợp thành một con hung thú cự đại, hung hăng càn quét về phía đám người.

Phía bên kia, Phong Trung Diệp cũng ra tay, tiến hành công kích những kẻ khác. Giao tranh cũng không mấy kịch liệt, vì mỗi một trình tự lại cách nhau như trời với đất, đám Hỗ Căn giả nhanh chóng lựa chọn rút lui.

Cuối cùng, ở trên cô đảo ngoài hắc y lão giả và đám người Phong Trung Diệp thì vẫn còn một đám người nữa, chính là nhóm đầu tiên phát hiện ra Huyết Linh Thụ. Họ không có ý định rút lui, vì kẻ cầm đầu chính là một vị Tiêu Trưởng giả, không có chút nào e ngại hai người kia.

Ba nhóm người hình thành thế chân vạc Tam quốc, lặng lẽ chờ đợi Huyết Linh quả thành thục.