Chương 4 Sơ Lâm Đấu La Đại Lục (Hạ)

Đấu La Tam Sinh Thần Hồn

Chương 4 Sơ Lâm Đấu La Đại Lục (Hạ)

Đấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc Tây Nam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.

Thánh Hồn thôn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh.

Bên ngoài Thánh Hồn thôn, là một khi trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Nặc Đinh thành, Nặc Đinh thành trong Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc dù không coi là đại thành thị, nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.

Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt, trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Thánh Hồn thôn, đã có thêm 2 đạo thân ảnh nhỏ gầy.

2 cái hài tử chỉ năm, sáu tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của mặt trời, da tay "tiểu mạch sắc" khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ. Đặc biệt là toàn thân trên dưới 2 người nhìn giống nhau rất rất khó phân biệt nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy 1 cái hài tử có đôi mắt huyết hồng còn có thêm 1 cái câu ngọc màu đen. (Hàn Băng đại soái ca nhà ta đấy a.)

Đối với cả 2 tiểu hài tử như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, bọn hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp, bộ dáng rất bình tĩnh.

Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời. Còn cái kia huyết sắc nam hài cũng lập tức ngồi xuống làm giống như vậy.

Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to ra trong mắt từ 1 cái câu ngọc đổi thành 2 cái lập tức thậm chi màu huyết hồng đồng tử biến thành màu tím cùng hai cái câu ngọc yêu dị lạ thường còn cái kia hài tử vẫn bình tĩnh mở mắt. Cả 2 nhìn về phía xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại.

Tử khí xuất hiện, làm cả 2 tiểu nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, thậm chí bọn hắn không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai đôi mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.

Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mât.

Cả 2 tiểu nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng bọn hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi.

Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.

Chán nản thở dài, nam hài làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ tuyệt không nên xuất hiện ở tuổi hắn, lắc đầu, nhìn cái kia tiểu nam hài nói: "Vẫn không được, Huyền Thiên Công ta như trước không cách nào đột phá đệ nhất trọng bình cảnh. Đã suốt ba tháng, rốt cuộc là tại sao? Cho dù là Tử Cực Ma Đồng phải dựa vào "tử khí đông lai" chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ cũng vô pháp tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, tại đệ nhất trọng đến đệ nhị trọng, lúc đó tựa hồ cũng không gặp phải tình huống như vậy. Huyền Thiên Công tổng cộng cửu trọng, sao mà đệ nhất trọng này lại phiền toái như vậy? Chẳng lẻ, là bởi vì thế giới này cùng thế giới kia của ta vốn thế bất đồng căn nguyên sao? Đệ đệ ngươi cảm thấy ra sao đây?"

" Tam ca ta đã đột phá đệ nhất bình cảnh từ hôm trước rồi. Bây giờ vẫn đang luyện lấy đệ nhị trọng đấy thôi." Kia tiểu nam hài ngây ngô cười nói.

" Được rồi không so đo với ngươi." Đường Tam cũng bất đắc dĩ. Hắn chỉ mới truyền Huyền Thiên Bảo Lục cho đệ đệ mình chưa tới 1 năm mà lại thua xa chính đệ đệ mình chuyện này quá mất mặt a.

Đi tới thế giới này đã hơn năm năm, hài tử trước mắt này, đúng là Đường Tam lúc đầu ở Đường Môn nhảy vực chứng minh. Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh táo lại, phát hiện ngoại trừ cảm giác ấm áp cái gì cũng không làm được. Nhưng cái chết trong dự liệu cũng không có tới, rất nhanh, hắn thông qua một quá trình dồn nén đi tới thế giới này.

Qua một thời gian rất lâu, Đường Tam mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Chính mình không chết, nhưng đã không còn là Đường Tam trước đây.

Lúc xuất sanh, Đường Tam dùng đến gần một năm thời gian, mới học được thế giới này ngữ ngôn. Hắn còn nhớ rõ, lúc chính mình xuất sanh, mặc dù vẫn không cách nào mở mắt quan khán, nhưng nghe được một giọng nam nhân hùng hậu đang "tê tâm liệt phế" mà kêu khóc. Khi hắn học xong thế giới này ngữ ngôn, bằng vào trí nhớ hơn người nhớ lại thì, cũng chỉ có thể nhớ, nam nhân kia tựa hồ kêu lên: "Tam muội, đừng bỏ ta." Mà nam nhân kia, chính là cha hắn Đường Hạo. Mẫu thân hắn ở thế giới này, khi đó cũng đã chết trong lúc khó sinh ra đệ đệ của hắn.

Không biết là thiên ý trêu đùa, vẫn là nhân duyên trùng hợp, vì kỷ niệm thê tử chết đi, Đường Hạo đặt cho hắn một cái tên vẫn là Đường Tam còn đệ đệ hắn vì hai mắt lúc mới sinh ra đã là huyết hồng đồng tử cùng 1 cái câu ngọc nên phụ thân đặt cho đệ đệ hắn là Đường Vũ Đồng.(tên giống con gái vcl.)

Những đứa trẻ đồng trang đứa trong thôn thường xuyên hội lấy điều này giễu cợt đệ đệ của hắn, cứ mỗi lần như vậy Đường Tam luôn đứng ra bao che cho đệ đệ hắn mà thôi. Đệ đệ hắn cũng làm cho hắn trong lòng lại thập phần hài lòng. Dù sao cái tại thế giới bên kia hắn chỉ có 1 mình bây giờ có thêm 1 người đệ đệ cũng muốn nuông chiều. Chỉ riêng chuyện quen thuộc lặp đi lặp lại cũng đã làm hắn sớm thích hai chữ "ca ca" này.

Đi tới thế giới này, trải qua bắt đầu là giật mình, sợ hãi, đến sau lại là hưng phấn cùng với bây giờ là bình tĩnh, Đường Tam đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật, hắn xem ra, đây là ông trời lại cho hắn một cơ hội nữa thậm chí còn cho hắn 1 cái thiên phú yêu nghiệt đệ đệ. Kiếp trước tâm nguyện lớn nhất, có lẽ có thể trong một đời này thực hiện rồi.

Xích lõa đi tới thế giới này, nhưng Đường Tam đã có lớn nhất tài phú, đó chính là trí nhớ. Thân là Đường Môn ngoại môn xuất sắc nhất thiên tài, Đường Môn các loại "cơ quan loại ám khí" phương pháp chế tạo toàn bộ khắc trong óc hắn. Mà lúc đầu hắn trộm đi Đường Môn nội môn bí tịch, khát vọng trong nhiều năm đạt được, trong quá trình học tập, nội môn tối cao Huyền Thiên Bảo Lục cũng đồng dạng được hắn ghi vào trong tâm. Đường Tam hy vọng, có thể ở thế giới này chính mình cùng đệ đệ lại hiện ra Đường Môn huy hoàng.

"Cần phải trở về rồi tiểu Vũ Đồng". Đường Tam ôn nhu nhìn đệ đệ hắn nói.

" Vâng, Tam ca!" Đường Vũ Đồng lập tức trả lời. Từ khi sinh ra tới nay hắn công pháp Tẩy Tủy Kinh đã luyện xong đệ nhất tầng nhưng đệ nhị tầng lại không được vì hắn biết phụ thân hắn luôn theo dõi hắn nên không dám thay máu ở nhà cũng như ngoài đường hay trước mặt Tam ca của hắn.

Nhưng đổi lại hắn đạt được Huyền Thiên Bảo Lục, bộ này làm cho hắn rất vui mừng rằng hắn đã tu luyện tới đệ nhị tầng cực hạn sắp đột phá đệ tam tầng. Bất quá hệ thống 6 năm nay mất tích không có dấu hiệu gì làm hắn phải mang theo cái này đôi Sharingan đi dạo chơi suốt 6 năm trời thậm chí hắn còn không thể tắt đôi mắt này. Bất quá lại có chỗ tốt cực kỳ rằng hắn có thể sao chép toàn bộ thủ pháp luyện tập của ca ca hắn cùng kỹ năng thợ rèn của phụ thân.

Hắn có thể tự tin rằng hắn bây giờ thủ pháp cao hơn ca ca hắn nhưng không bằng phụ thân hắn thôi. Với lại hắn sinh ra tới nay vì hồn lực luôn vận chuyển cho đôi Sharingan này nên nhìn cơ thể khá gầy yếu. Thực chất thể lực của hắn ngang hàng với Hồn Tông đủ để hấp thụ ngàn năm vũ hồn. Nhưng phụ thân cùng ca ca hắn không biết nên rất thương yêu hắn với lại cũng quan tâm chăm sóc hắn tới gia.