Chương 2: Chết

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 2: Chết

Tùng quay sang bên cạnh, nhìn ngó ngang ngó dọc giống đứa trẻ đang tò mò về mọi thứ xung quang. Bỗng mắt cậu sáng lện, khuôn mặt lạnh như băng kia cũng nở một nụ cười mỉm, cậu quay ra đằng sau chìa chuôi kiếm vào tay ông Hùng nói:

- chú cầm lấy kiếm đứng đợi cháu một chút.

- cháu định làm gì?

- rồi chú khác biết.

Trước cái ánh mắt mờ mịt của Hùng, cậu phi như bay sang bên phải, đến trước mặt một cái ghế, loại thường dùng cho học sinh vùng cao ngồi học, hai tay cậu dùng sức bê cái ghế đến trỗ ông Hùng. Sau khi đặt cái ghế xuống, cậu giật lại cây kiếm cười nham nhở nó với ông Hùng:

- chú ngồi xuống xem phim, chứ đứng mỏi chân lát chạy không kịp đâu.

Lão nhìn cậu không nói được gì, đành ngậm ngùi mà ngồi xuống cùng cậu xem phim hành động miễn phí. Đang mải lảm nhảm một mình cho Tùng nghe về việc ưu thế của bên mình như thế nào, điểm yếu của bên kia ra sao, ông nghe thấy tiếng Tùng kiểm tra lại khẩu súng lục kêu lặc lặc, ông vội cho tay ra sau lưng, mặt thì quay sang nhìn cậu hỏi:

- có biến sao?

- cháu nghe thấy tiếng bước chân, rất nhiều, tuy bước đi rất nhỏ nhưng vô cùng đều nhịp.

- ý cháu là có quân đội vũ trang đang tiếp cận trúng ta sao?

Ông bỗng thấy lạnh cả sống lưng, nếu như điều đó là sự thật thì hôm nay hai bên khó mà thoát được. Tuy ông không nghe được đến tiếng bước chân, nhưng ông vô cùng tin tưởng Tùng, cậu sẽ không lừa ông.

- phải quân đội hay không cháu không biết? Nhưng mà số người đến sẽ không dưới một trăm.

- không dưới một trăm?

Ông Hùng vội hỏi cậu, sau khi thấy Tùng gật đầu xác nhận ông vội vàng đứng lên hét lớn:

- tất cả dừng tay lại, có cớm, chạy mau.

Mọi người nghe vậy vội dừng tay lại, có kẻ nhát gan liền xoay người định bỏ chạy. Nhưng đã qúa muộn, những anh cảnh sát cơ động vũ tráng kín khắp người ập vào khống chế những thằng đã vứt vũ khí xuống đất, một số đu dây nhảy từ trên trần nhà xuống đánh gục những tên xã hội đen đang vác dao định chém mấy anh cơ động đứng dưới đất.

Tùng cầm súng bắn thẳng vào tay một anh cơ động đang đu dây về phía ông Hùng khiến thằng cơ động ngã dập mông xuống cái cây gỗ có đóng đinh.

- á..á..

Tiếng hét như lợn bị trọc tiết vang lên trong không khí vô cùng khẩn trương, Tùng cũng mặc kệ tên đó sống hay chết, cậu không bắn vào cổ để tên cơ động ấy còn có thể sống thì anh ta đã phải thắp hương cúng tổ tiên rồi.

- chú chạy theo cháu.

Tùng lớn giọng hét với ông Hùng xong cúi khom người chạy sang bên trái, từ lúc đi vào cậu đã để ý thấy ở đó có một lối nhỏ để đi, còn có thể thoát ra bên ngoài được hay không thì phải xem số trời cho hai chú cháu cậu sống hay chết. Vừa chạy lâu lâu cậu xuay người sang bên cạnh nổ súng loạn xạ nhằm giảm tốc độ đám cơ động theo đuôi, bây giờ cậu cũng không còn thời gian mà ngắm nữa, nên phí chút đạn cũng trẳng sai, dủ dì cũ là đạn của lão Hùng mà.

Ông Hùng vội rút cái tay từ sau lưng ra, trên tay ông đã cầm cây súng từ bao giờ?ông vội xoay người bắn vào đùi một tên cơ động đang chạy về phía mình, ông ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo sau Tùng.

Hai người vừa chạy, vừa nổ súng để những tên bắn tỉa chú ý. Một tên bắn tỉa thấy Tùng bắn cho ba người đồng đội của mình nằm đất mà rên rỉ liền chĩa nòng về phía tay phải của cậu mà bóp cò.

Pằng.....

Tùng là người, không phả siêu nhân. Đang trong tình trạng rựt đuổi như thế này, tiếng súng vang lên khắp nơi thì cậu cũng không tài nào để ý được. Đột nhiên bắp tay trái của cậu bị đau tê buốt, cấy súng trong tay tự động dơi xuống đất, trước mặt một tên cơ động lại đang dụi một nắm đấm hướng thẳng bụng cậu mà đến.

Pằng....

Đang lúc cấp bách, một tiếng súng vang lên bên cạnh tai trái khiến cho tai cậu bị ù không nghe thấy gì nữa, tay trái cậu vội vàng úp vào tai ra sức lắc đầu vài cái cho tỉnh táo lại. Ông Hùng thấy vậy vội kéo tay cậu chạy đến sau một bức tường tránh né, sau khi quan sát vài cái thấy cậu không việc gì ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau vài phút chịu đựng, cuối cùng cơn đau từ tai cũng giảm, Tùng hít sâu vài hơi cho bình ổn lại nhịp đập của tim.

- sao rồi?

Ông Hùng vội hỏi:

- cháu cảm ơn! Cháu ổn rồi.

- ơn huệ gì, cháu mà có việc gì cái Hương chắc không bao giờ chịu gặp mặt chú mất?

Tùng cười cười nhìn ông không nói, Hương chính là con gái ông Hùng, cô ấy yêu cậu. Nhưng cậu thấy mình không xứng với cô, cô có ăn học đàng hoàng, tuy nhà hơi có chút bị xã hội chê trách, nhưng có tiền là có quyền mà, không những vậy cô còn rất xinh đẹp biết bao tràng trai theo đuổi, còn cậu chỉ có nghèo và nghèo, thì sao dám đòi hỏi.

-bên ngoài là đường cái rồi, sau khi ra ngoài chú chạy đi đi, để cháu cản họ lại cho.

-mày điêm à!

Ông Hùng hét lớn vào mặt cậu.

- tao đã tạo ra quá nhiều tội ác rồi, có chết cũng không sao. Còn mày! Mày còn trẻ, vẫn có thể quay đầu lại. Mày hãy chạy đi, tao cản lại phía sau cho, nhớ chăm sóc cái Hương hộ ta.....

Không đợi ông nói hết lời, Tùng xuay người đẩy ông về phía trước, cậu vội chạy đến trỗ cây súng rơi nhặt lên bắn liên tiếp về phía cơ động, cậu xuay mặt lại. Cười nhìn người mà cậu coi là người bố thứ hai của mình, hét lớn:

- chú nhớ nói với Hương là: " Nếu có kiếp sau, cháu nhất định sẽ lấy cô ấy kà vợ", tạm biệt.

Dứt lời cậu rút cây kiếm nhật lao vào chém mấy thằng cơ động, sau gần mười phút. Bảy, tám tên cơ động nằm dưới đất mà rên rỉ, bản thân cậu cũng trống cây kiếm suống đất mà thở hổn hển, biết mình khó thoát, thà chết chứ không chịu vào tù. Tùng giơ tay trái đang cầm súng lục lên, tự chĩa vào đầu mình, rồi nhìn những tên cơ động trước mặt mà gầm lên:

- tất cả nghe đây! Tao là Nguyễn Văn Tùng, từng ba lần vượt ngục, giết gần mười người rồi. Lệnh tử hình cho tao chúng mày đã có, nhưng tao sẽ không để tụi mày phải bẩn tay vì một thằng như tao đâu!

Pằng...

Rứt lời, tiếng súng vang, mọi thứ trong khu vực như chết lặng. Cơ thể Tùng từ từ đổ ầm về phía trước, vậy là một tên tội phạm ma quỷ đã bị diệt trừ, đất nước sẽ được an bình thêm một phần.