Chương 19: Chiêu Hàng

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 19: Chiêu Hàng

Sáng sớm bảy giờ tại cửa tây thành Thái Đức. Một tên lính Việt chạy xung quanh những nơi có tù binh Hán đanh vất vả làm việc, vừa chạy vừa miệng vừa hét to:

- tất cả mau bỏ đồ vật lao động xuống, trở về tập trung. Nhanh lên, nhanh lên!

- có chuyện gì vậy nhỉ?

- ta làm sao biết được!

- này, ngươi có biết vì sao họ lại bắt chúng ta tập trung không?

- ngươi khùng hả? Ta cùng ngươi đều ở đây suốt một tháng qua thì ta biết gì mà ngươi lại hỏi ta.

- haha, ta quyên mất.

Đám lính Hán ồn ào sôi nổi hỏi nhau làm loạn hết cả cửa tây, khiến cho những người nông dân đang cày ruộng cũng phải đứng lên nhìn xem có chuyện gì. Mộc Thanh đang ra sức mà cuốc đất nghe vậy vội bỏ quốc suống đứng lên nhìn, sau một lúc hắn liền chạy đến trỗ Ngũ Vân Thiệu đang đứng mà hỏi:

- Ngũ tướng quân, rốt cuộc thì có chuyện gì mà người Việt lại gọi chúng ta tập hợp vậy? Suốt một tháng qua, có khi nào họ cho chúng ta tập trung lại đâu?


Ngũ Vân Thiệu nhìn Mộc Thanh lắc đầu, thở dài mà trả lời:

- haii... Ta cũng không biết chuyện gì nữa.

- ngài quen thân với tên Võ Hải như vậy, không lẽ hắn không nói chút nào cho ngài biết hay sao._ Mộc Thanh nghi ngờ hỏi.

- việc quân cơ của họ, thì làm sao họ chịu nói cho chúng ta nghe. Dù sao thì cũng không phải chỉ người Hán mới biết " không phải tộc ta, tất có dị tâm ", bây giờ chúng ta tuy là tù binh nhưng họ cũng phải đề phòng. Ta chỉ hy vọng, không phải ai ở đây làm ra chuyện gì khiến chongười Việt nổi giận để mọi người phải chịu liên luỵ là được._ Ngũ Vân Thiệu nhìn đám lính Hán đang lộn sộn mà trả lời.


- haii.. Mong là vậy._ Mộc Thanh thở dài đáp.

- chúng ta cũng đi tập hợp cùng mọi người thôi._ Ngũ Vân Thiệu quay lại nhìn Mộc Thanh nói.

Mộc Thanh không trả lời mà chỉ gật đầu đồng ý, hai người cùng bước đi vào đoàn người đông như kiến, không ai chỉ huy lúc nhúc như trâu rừng ăn cỏ.

- haii... Đã từng là quân chính quy, tinh nhuệ của Đại Hán. Không ngờ chỉ cho đi khai hoang một tháng mà đã quên đi mình từng là một quân nhân, đúng là đại ma đầu có giết người như giết gà nhưng chỉ cần về vườn làm ruộng cũng sẽ lại trở thành một nông dân thôi._ Ngô Lâm đứng trên điểm tướng đài được dựng tạm thời cạnh cái lều trại của Võ Hải mà cảm thán.


Đứng phía sau cậu là Lưu Cơ, Đinh Liễn, Ma Xuân Trường, Võ Hải và Võ Hộ nghe vậy cũng chỉ nhìn nhau cười khổ trước sự hiểu biết uyên thâm vủa vị thế tử này. Đinh Liễn nhịn không được mà lên tiếng:

- em đừng coi thường họ như vậy, tuy bây giờ nhìn họ đã như một nông dân chân trính, nhưng cũng chỉ vì họ không có chỉ huy mà thôi, một khi tên Ngũ Vân Thiệu hay Mộc Thanh đứng lên chỉ huy là chúng sẽ lại như những con sói khát máu lâu năm. Một kẻ từng giết một mạng người thì cả đời sẽ chỉ sống trong đau khổ, ân hận. Còn những kẻ hai tay đã nhuốm đầy máu tươi thì họ sẽ không biết gì là ân hận nữa, có cho chúng về làm ruộng nếu không có sự quản thúc của người đã từng làm cho họ sợ hãi thì chúng sẽ là một mỗi hoạ ngầm cho dân chúng.

- ặc.. Vậy... Vậy. À, không phải quân sư nói sẽ thả họ về sao? Nếu đúng như anh Đinh Liễn nói vậy, thì việc thả họ về không phải là chính chúng ta đã gây hoạ cho dân chúng sao? Nếu họ trở lại quê nhà gây hoạ thì không sao, còn nếu chúng không muốn về mà ở lại đất Đại Việt ta không phải là dân Việt ta đã khổ sẽ lại càng khổ hơn sao._ Ngô Lâm ấp úng không biết trả lời như thế nào trước câu bài văn của Đinh Liễn, cậu đành quay sang chất vẫn Lưu Cơ.


- thế tử yên tâm, chỉ cần Mộc Thanh hay Ngũ Vân Thiệu đi theo là chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời hai kẻ đó thôi._ Lưu Cơ điềm nhiên trả lời như không có việc gì.

- ồ, vậy. Nếu, tôi chiêu hàng họ về dưới trướng liệu có sảy ra chuyện gì không?_ Ngô Lâm nhìn mọi người một lượt rồi hỏi.

- thế tử, chiêu hàng cũng là việc làm mà những người bắt được tù binh hay làm. Nhưng chúng ta là người Việt, nếu chiêu hàng họ tức là bắt họ tự đi giết dân tộc mình, như vậy mạt tướng sợ là không ổn, lỡ như khi mà chúng ta đang cùng quân Hán đại chiến chúng quay ra làm phản thì chúng ta chết không có đất ma trôn._ Võ Hải vội khuyên ngăn.

- không việc gì phải sợ, trong các cuộc chiến quân phiệt, cuộc chiến nào mà không phải người cùng một nước, một tộc chém giết lẫn nhau._ Ngô Lâm vẫn tiếp tục kiên định ý kiến của mình.

Cậu tuy không được học hành tử tế, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu hiểu. Con người cổ đại chỉ cần được sống, được ăn no, mặc ấm thì cho dù kêu họ giết người cùng một dân tộc họ cũng giám làm, có những kẻ vì được sống mà cả gia đình cũng giám giết. Nếu không phải có những kẻ biến thái biết nắm bắt điểm yếu của con người, thì trong lịch sử đã không có những kẻ bị người đời phỉ nhổ la Việt gian.

Mọi người nghe cậu nói vậy cũng không lên tiếng khuyên ngăn nữa, có thể họ sẽ nghĩ cậu là người bảo thủ, người ngu mà cố tỏ ra nguy hiểm. Nhưng Ngô Lâm mặc kệ, họ suy nghĩ gì là việc của họ, họ là thuộc hạ của cậu chứ không phải là nô lệ mà cậu đòi hỏi họ phải coi mình là chúa tể, việc gì mà mình làm ra, câu gì mà mình nói ra đều là đúng.


- đánh trống!_ Ngô Lâm nhìn tên lính cầm dùi trống mà nói.

- tuân lệnh!_ tên lính hét lớn rồi gồng cơ bắp dùng hết sức mà đánh vào cái trống đồng không thương tiếc.

Tùng.. Tùng.. Tùng

Võ Hải bước lên hai bước sát khí đằng đằng nhìn đám tù binh Hán hét to:

- im lặng! Kẻ nào còn giám ồn ào... giết!


Những người lính Việt ở dưới nghe thấy lệnh vội cầm thương chĩa vào đám tù binh Hán, những mũi thương lạnh băng như mặt của chủ nhân ngạo ngễ nhìn những tên chịu cảnh bị coi như lợn, chỉ cần họ giám động đậy là chúng đâm chết ngay.


Đám lính Hán còn đang ồn ào vội ngậm mồm lại im như thóc, không giám ho he nửa lời, không gian yên tĩnh đến rợn người.

- bỏ vũ khí xuống đi._ Ngô Lâm thấy vậy liền ra lệnh.

Đợi lính Việt thu vũ khí lại, không khí cũng bìmh ổn lại như cũ. Cậu mới bước lên ba bước ma đứng nhìn một vòng từ trái sang phải rồi nói lớn.

- các anh em người Hán, tuy chúng ta đã từng là kẻ thù cầm đao chém giết nhau. Nhưng... Suốt một tháng qua, tuy ta không sống cùng mọi người, nhưng những người anh em của ta đã sống cùng với mọi người, ăn uống cùng mọi người...._ cậu vừa nói vừa chỉ một ngón tay vào những người lính Việt đang đứng cạnh đám tú binh.

- ta coi họ là anh em của, bây giờ họ cũng đã coi các người là anh em thì ta cũng sẽ coi các người là anh em của ta. Các người có biết vì sao hơn hai mươi ngày qua, ta lại không cho họ coi các người là nộ lệ mà coi các người như là dân chúng bình thường của Đại Việt đối xử bình đẳng hay không?- cậu nhìn những tên tù binh mà hỏi, chúng lắc đầu nguầy ngậy tỏ ý mình không biết.


- hẳn là trong số các người, đã có kẻ tự nhận mình là người thông minh ma suy đoán: ta làm như vậy là để đồng hoá các người trở thành những anh nông dân của Đại Việt, hay là để dẫn dụ những kẻ bỏ trốn khác,...v v.. Phải không._ cậu tiếp tục hét lớn mà hỏi.

Có vài tên lính Hán xấu hổ mặt đỏ như gấc cúi gầm mặt xuống không giám nhìn lên cậu.