Chương 12: Xin lỗi, có thể thu nhận chúng ta không?

Đào Hôn Nhật Ký

Chương 12: Xin lỗi, có thể thu nhận chúng ta không?

Bệnh viện Uminari

''Được rồi, kiểm tra đã hoàn tất, bệnh tình xem ra có chút chuyển biến tốt nhưng cần phải quan sát tiếp tục, Hayate-chan, nếu ngươi cảm thấy không khỏe bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho ta, biết không?'' Một nữ bác sĩ có mái tóc màu lam đẩy xe lăn, trên xe lăn là một loli khoảng 8 tuổi.

''Em biết rồi mà, Ishida bác sĩ.'' Loli gọi là Hayate, mỉm cười vui vẻ trả lời. Nhìn thấy nụ cười tỏa sáng, thiên chân vô tàn trên gương mặt của cô bé, lại nhìn đến cô bé dễ thương, đáng yêu này lại phải ngồi xe lăn khiến lòng người chua xót, tiếc thương.

''Em có cần ta đưa về không?'' Ishida bác sĩ ân cần hỏi.

''Ừm ưm, không cần đâu bác sĩ, em muốn ghé thư viện một chút, sau đó mới về nhà'' Hayate lắc đầu từ chối, cô bé biết Ishida bác sĩ rất bận, cô không muốn làm phiền Ishida bác sĩ quá nhiều.

''Vậy em nhớ về nhà sớm nhé, phải ăn uống đầy đủ, bla..bla…'' Ishida bác sĩ mở máy hát, dặn dò Hayate từng li từng tí, đối với Hayate, Ishida bác sĩ luôn xem nàng như em gái của mình, dù biết bệnh của Hayate có thể không chữa được nhưng cô chưa bao giờ bỏ cuộc.

''Vâng, vâng, tạm biệt, Ishida bác sĩ'' Hayate mỉm cười vui vẻ nghe Ishida bác sĩ dặn dò, khi Ishida bác sĩ kết thúc, Hayate cúi chào cô.

''Tạm biệt, đi đường cẩn thận! Còn có, Sinh nhật vui vẻ!!!'' Ishida bác sĩ vẫy tay nói.

''Vâng, cám ơn bác sĩ!!!'' Vui vẻ cười đáp lại, sau đó một người đẩy xe lăn ly khai bệnh viện.

Phải, hôm nay là sinh nhật 8 tuổi của nàng, như vậy thì thế nào đây. Sinh nhật là ngày mà các thành viên trong gia đình cùng nhau ngồi xuống hát 'Happy Birth Day', cùng nhau ăn bánh ngọt, trò chuyện, cười đùa, nhưng nàng không có được một buổi sinh nhật như vậy, vì nàng không có người thân a.

Cha mẹ nàng rất lâu trước đây gặp tai nạn qua đời, có một người chú họ ở nước ngoài hằng tháng gửi chút tiền trợ cấp cùng chi phí bệnh viện. Cuộc sống hằng ngày của nàng là một vòng tuần hoàn từ nhà đến bệnh viện và ngược lại. Đó là cuộc sống của nàng, vẫn luôn muốn lấy, vẫn ao ước lấy người thân, không biết bao nhiêu cái sinh nhật nàng luôn cầu nguyện rằng sẽ có người thân bên cạnh nàng, yêu thương nàng nhưng chưa một lần điều ước này thành sự thật. Hôm nay vẫn là muốn ước như vậy?

Đi ra khỏi bệnh viện, ánh tà dương chói mắt bắn thẳng vào khiến Hayate không mở mắt nổi, cảm khái tà dương xinh đẹp, Hayate vạn phần không muốn bắt đầu lăn xe đi về nhà.

Nhà…đối với nàng mà nói là một nơi vô cùng chán ghét, nhà chỉ có một người duy nhất…thật lạnh lẽo…

Lăn xe trên đường về, nhìn những đứa trẻ làm nũng với ba mẹ của mình, nhìn những gia đình vui vẻ nắm tay nhau đi chơi, ăn kem, Hayate một trận ước ao.

''Hôm nay là sinh nhật mình, thôi thì mua một cái bánh kem nhỏ vậy…'' Đẩy xe đi tới một cửa hàng bánh kem tên là 'Midori-ya'.

''Xin chào quý khách, ara, một cô bé đáng yêu, cháu muốn mua gì?'' một người phụ nữ trẻ xinh đẹp bước ra đón chào khách của mình, khi nhìn thấy khách hàng của mình là một cô bé gái dễ thương cỡ tuổi con gái nhỏ của mình nàng cảm thấy cô bé thật đáng yêu, khi nhìn đến cô bé ngồi xe lăn đi đến thì tình thương của mẹ liền kích phát, người phụ nữ trẻ đi đến phía sau giúp cô bé đẩy xe vào, trong mắt ngập tràn yêu thương cùng thương tiếc.

''A, cháu cám ơn cô, cháu muốn mua một chiếc bánh sinh nhật cỡ nhỏ.'' Hayate mỉm cười nói.

''Ara, bánh sinh nhật cỡ nhỏ?''Thiếu phụ nghi hoặc.

''Vâng, hôm nay là sinh nhật của cháu!'' Ánh mắt Hayate có chút u buồn, ảm đạm.

''Thế à…Cháu đợi chút nhé, ta sẽ lấy bánh ngay cho cháu'' Thiếu phụ ánh mắt toát lên vẻ thương tiếc, đẩy xe lăn cô bé đến bàn nước gần đấy rồi đi lấy bánh.

''Momoko, khách hàng kêu gì thế?'' Một nam nhân đeo tạp dề từ trong bếp bước ra hỏi.

''Shiro, cô bé đó muốn mua một cái bánh sinh nhật cỡ nhỏ, con bé chỉ cỡ tuổi Nanoha thôi nhưng mà…Haizz, thật tội nghiệp…'' Momoko thiếu phụ vừa lựa chọn bánh vừa nói cho chồng mình nghe.

''Ừ…'' Shiro liếc nhìn Hayate đang chờ đợi ở quầy tiếp tân, ánh mắt cũng toát lên vẻ thương tiếc khi nhìn đến đôi chân của nàng.

''Chọn được rồi, Shiro, chúng ta tặng chiếc bánh này cho cô bé, được không?'' Momoko tha thiếc nhìn chồng mình.

''Được, được, nghe theo ngươi hết.'' Shiro mỉm cười cừng chìu nói.

''Bánh của cháu đây.'' Momoko đem bánh đưa cho Hayate.

''Cháu cám ơn, bao nhiêu tiền vậy ạ?'' Hayate hỏi.

''Chiếc bánh này cô tặng cháu, ai biểu cháu dễ thương đến như vậy làm chi.'' Momoko ôm Hayate nói.

''Thế nhưng…''

''Nếu cháu muốn trả thù lao thì cho cô biết tến và sau này thường xuyên ghé ủng hộ cô à được!''

''Vâng, cháu cám ơn cô, cháu tên là Yagami Hayate.'' Hayate cảm động nhìn Momoko, sau đó cúi nhẹ người giới thiệu.

''Thật là một đứa trẻ ngoan.'' Momoko dịu dàng nhìn Hayate, cô muốn nói chuyện với Hayate nhiều hơn nữa nhưng lúc này, cánh cửa quán lại mở ra và vài vị khách bước vào.

''Kính chào quý khách!'' Momoko mỉm cười chào khách.

''Cháu xin phép cô, cháu về!'' Hayate cúi người chào Momoko rồi đẩy xe lăn ra khỏi tiệm bánh.

''Đi đường cẩn thận!!!''

Đường phố bắt đầu mở đèn điện, Hayate chậm rãi lăn xe về nhà, khu phố mà cô ở an ninh rất tốt nên cô cũng không có sợ hãi khi đi về khi trời vừa chợt tối như thế này. Nhưng không may cho Hayate, trên đường về cô lại gặp một đại thúc đang say xỉn, do nỗi buồn lấn át, Hayate không mấy để ý đến đại thúc ấy, đến khi xe lăn của cô bị đẩy đi vào một con hẻm tối nhỏ thì Hayate mới giật mình tỉnh táo lại, nàng sợ hãi hét lên nhưng chưa kịp hét thì miệng bị một bàn tay bịt chặt lại.

''Khà…Khà…Im ngay con nhóc kia, biết điều một chút ta sẽ rất nhẹ nhàng còn không…Hắc hắc…'' Vị đại thúc người nồng nặc mùi rượu, bỉ ổi cười hai tay cũng bắt đầu không an phận, muốn xé lấy quần áo của Hayate.

''Ưm…Ưm…'' Hayate hoảng sợ, vùng vẫy dữ dội. Nàng biết nàng không phải là một người may mắn nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra với nàng.

Ai…Ai đó…Làm ơn…Cứu…Cứu ta…

''Này, vị đại thúc này, ngươi đang làm gì cô bé ấy vậy?'' Một cậu bé với mái tóc bạc óng ả, đôi mắt hổ phách xinh đẹp từ phía sau vị đại thúc hỏi.

''Còn phải hỏi à? Tất nhiên là…Quỷ a!!!!'' Đại thúc quay lại nói, nhưng thứ hắn đối mặt là một mùi hương kìa lạ chui vào mũi, sau đó hắn thấy một ma nữ, tóc rối bời, xõa dài tới đất, cả người đầy máu đang mở cái miệng còn dính thịt người đuổi theo hắn. Quá kinh hãi, vị đại thúc kia liền cắm đầu bỏ chạy, đũng quần hắn vẫn còn tích lại nước, chảy dài theo con đường hắn chạy.

''Thiếu…Zu, có phải quá nhẹ tay không?'' Một thiếu nữ cao khoảng 1m55 mái tóc vàng xinh đẹp cùng đôi mắt thạch anh tím tinh khiết từ xa đi lại nhìn vị thiếu niên tóc bạc kia nói.

''Mà..Jeanne, thuốc ma ta cho hắn ngửi tuy không làm hắn chết nhưng sẽ làm hắn sinh ra ảo giác một tuần lễ, ngươi nghĩ xem, một tuần lễ thứ hắn nhìn thấy điều là ma nữ, xúc tua, quái vật gì gì đó đuổi theo mình không buông…Chậc..chậc '' Vị thiếu niên này không ai khác chính là Zuaval còn thiếu nữ chính là Jeanne. Hai người bọn họ vừa mới đến thế giới này liền thấy một cảnh tượng, một vị đại thúc đẩy xe lăn một bé gái vào một con hẻm tối nhỏ, khỏi phải suy nghĩ hai người cũng biết việc không ổn nên đuổi theo phía sau và xuất hiện một màng như lúc nãy.

''….Ta rút lại lời vừa nói.''Jeanne lắc đầu nhìn Zuaval đang yy cảnh tượng vị đại thúc kia bị dược hành hạ tinh thần đến chết, sau đó Jeanne đi đến bên cạnh Hayate, dùng một quang ma pháp giúp cô bé ổn định lại tâm tình, khôi phục một vài vết thương nhỏ do giãy dụa mạnh tạo thành.

''Cô bé, em không sao chứ?'' Jeanne dịu dàng hỏi.

''Em không sao, cám ơn anh chị đã cứu em.'' Có lẽ vì khí chất cùng dung mạo của Jeanne khiến Hayate sinh ra một cảm giác an tâm và dễ chịu, nàng cảm kích nhìn Zuaval và Jeanne nói tiếng cám ơn.

''Xin lỗi, cô bé, em có thể thu lưu chúng ta hay không?'' Zuaval lúc này đi đến bên cạnh Hayate, cúi người hỏi.

''Ể?!!!'' x2.