Chương 220: Đụng độ thiên sứ thần

Đạo Chu

Chương 220: Đụng độ thiên sứ thần

Trận thiên kiếp này kéo dài qua nửa ngày mới tiến hành kết thúc. Cả người Vũ Vô Cực toàn thân hoàn toàn lõa thể. Thân thể lảo đảo, hắn chầm chậm bay về phía cả tòa đảo ở phía xa. Lúc này toàn thân hắn lõa thể, cả người đen nhánh. Những vết thương trên cơ thể vẫn còn tàn dư đang từ từ khép lại. Đến lúc này tất cả đều phát ra một tiếng thở dài.

Một đám thiếu nữ lập tức mở ra võ hồn của mình. Tất cả bọn họ đều xuất hiện chín hồn hoàn đều theo dưới chân các nàng lơ lửng lên không trung. Điều kinh hãi là tất cả hồn hoàn đều đã hóa thành màu ám kim sắc. Mặc dù các nàng đều có màu sắc khác nhau như màu tím xuất hiện ám kim sắc hay màu đỏ xuất hiện ám kim sắc, màu vàng có ám kim sắc... Điều này cho thấy được hồn hoàn bọn họ không bình thường. Hơn nữa tất cả đều là cấp bậc phòng hào đấu la.

Tám năm qua, các nàng từ một thiếu nữ nhỏ tuổi cũng biến thành thiếu nữ ngoài hai mươi. Tất cả đều toát ra khí chất thành thục đến mê người. Sắc đẹp của các nàng hoàn toàn là số một số hai ở đại lục Đấu La này, quả thực vạn dặm cũng khó có thể tìm được. Nhất là đôi cánh xinh đẹp đủ màu sắc sau lưng các nàng càng làm cho người ta ngưỡng mộ không thôi.

Hồng Liên trong tay xuất hiện một bồng hoa sen xinh đẹp. Nhất thời bông hoa xen trở nên lớn hơn và mở rộng ra quang mang luật động. Hồn hoàn thứ bảy của nàng sáng lên, theo đó toàn bộ chúng hóa thành những cánh hoa sen xinh đẹp rơi lên trên người Vũ Vô Cực.

Một cảm giác ấm áp lan tràn lên người Vũ Vô Cực làm cho hắn trở nên thư thích không thôi. Theo đó tinh thần lực từ từ khôi phục, thương thế trên cơ thể cũng theo đó tốc độ nhanh mà khôi phục. Toàn thân được gột rửa, thân thể cháy đen cũng được gột rửa để lộ ra làn da trắng bóng. Mái tóc hoàn toàn được thay thế trở nên trắng tinh bóng mượt. Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng biến mất.

"Hô..." Một tiếng thở dài từ miệng Hồng Liên phát ra. Mặc dù nàng đã đạt đến cấp bậc phong hào đấu la nhưng khôi phục cho Vũ Vô Cực cũng khiến cho nàng cảm giác được mệt mỏi vô cùng. Xem ra thực lực Vũ Vô Cực so với nàng còn có phần cao hơn một chút.

"Chồng yêu..." Đám thiếu nữ cũng bắt đầu bu lại Vũ Vô Cực bắt đầu hỏi han lên hắn. Sự an toàn nhẹ nhàng của các nàng thực sự làm cho Vũ Vô Cực thỏa mái. Khóe miệng hắn hơi kéo lên, bàn tay vươn ra trực tiếp đem các nàng ôm vào trong lòng. Đôi môi theo đó trực tiếp điểm lên môi các nàng đem các nàng mỗi người hôn lấy một chút.

"Ta muốn lâu một chút!" Đến lượt mình, Hồng Liên mở miệng trực tiếp yêu cầu.

"Được rồi!" Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài nói: "..." Một nụ hôn thật sâu lên miệng Hồng Liên. Hai tay nàng choàng lên vai của hắn bắt đầu hưởng thủ một nụ hôn thật sâu. Nụ hôn thật sâu đến mức hai người một lúc mới tách ra. Mấy người thiếu nữ theo đó cũng nở nụ cười. Bất chợt Vũ Vô Cực mở miệng nói: "Ân..." Dường như hắn cảm nhận được gì đó lập tức nhíu mày lại.

"Hôn xong rồi sao?" Một âm thanh vang lên đột ngột không hề báo trước, một âm thanh nhàn nhạt giống như một gáo nước lạnh xối lên đầu, vang lên bên cạnh hắn.

"Là cô..." Vũ Vô Cực nhìn về phía âm thanh phát ra, hắn cười nhạt nhún vai nói: "Xem ra cô trẻ ra không ít đâu!?" tv-mb-1.png?v=1

Nàng mặc một bộ cung trang màu vàng, áo quần liền nhau, tựa hồ dùng tơ vàng mà dệt thành, không có nhiều hoa văn trang sức, phong thái cổ xưa mà thanh lịch, cổ áo màu vàng bao lấy cái cổ thon dài trắng nõn, đầu tóc màu vàng rối tung sau lưng, cũng không có chải chuốt cẩn thận, cùng với so với một thân cung trang chỉnh tề thì thật là đối lập.

Đôi mắt màu vàng bình lặng như nước, không có nửa phần năng lượng ba động, nhìn qua giống như một người bình thường, chính là, trong đôi mắt mà vàng của nàng, Vũ Vô Cực có thể bắt được một vẻ đặc biệt, một vẻ mà hắn không thể nào hình dung được. Mà trên mi tâm của người này, có một dấu ấn Thiên Sứ sáu cánh.

Mặc dù dấu ấn rất nhỏ, nhưng mắt Vũ Vô Cực vẫn thấy rõ ràng, da thịt trắng như tuyết, dung nhan tuyệt sắc, bộ dạng nàng nhìn qua như là mười tám, mười chín tuổi. Nàng xuất hiện có vẻ rất tự nhiên, cũng không đột ngột như thanh âm nàng vang lên lúc nãy, phảng phất như nàng vốn đã ở đó từ rất lâu rồi, sau đó mới xuất hiện ra. Cảm giác hài hoà này ngược lại làm cho Vũ Vô Cực có cảm giác mười phần khó chịu mà quái dị. Làm Vũ Vô Cực kinh ngạc nhất chính là, nàng có vẻ quá bình thường, toàn thân trên dưới không có lấy một tia hồn lực ba động, giống như một người bình thường vậy. Bất quá nàng đang lơ lửng trên không trung giống như đám người Vũ Vô Cưc.

"Nàng là ai vậy a?" Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười hỏi Vũ Vô Cực: "Chẳng lẽ chồng yêu lại nợ tình trái sao?"

"Em gái Diễm Linh Cơ nói đúng lắm!" Minh Châu nhoẻn miệng cười nói bất quá các nàng cũng âm thầm đề phòng nhìn về phía thiếu nữ này.

"Phải ha!" Hồ Mị Nhi tiếp lời: "Có thể lắm!"

"Không nghĩ tới là ngươi!" Vũ Vô Cực cười nhẹ nói: "Tuyết Thanh Hà không phải nói ngươi là Thiên Nhận Tuyết mới đúng! Người kế thừa võ hồn thiên sứ sáu cánh của Võ Hồn Điện. Ta nói đúng sao?"

"Xem ra các ngươi đã sớm biết thân phận ta!" Thiên Nhận Tuyết thở dài một tiếng: "Đúng vậy, thật là đã lâu không gặp, thoáng cái đã qua sáu năm dài. Bình thường một đời người, cũng không có được bao nhiêu lần sáu năm! Ta thay đổi rất nhiều, không phải ngươi cũng vậy sao? Mới vừa rồi, ta chứng kiến một màn thần kỳ nhất trong giới hồn sư từ trước tới nay. Sợ rằng, trong đám cường giả tu luyện đến thần cấp, cũng không có trải qua kinh nghiệm như ngươi khi nãy! Ở cấp bậc này trực tiếp độ thiên kiếp, mười vạn năm hồn thú e rằng độ thiên kiếp cũng không có người mạnh như vậy? Hẳn do công pháp ngươi tu luyện đi!"

"Ha..." Vũ Vô Cực nhún nhún vai, hắn cười khổ nói: "Đó là trận đấu gian khổ nhất từ trước đến nay."

"Đây cũng là cách ngươi giết chết ông nội ta!?" Thiên Nhận Tuyết nhẹ nhàng cười, nụ cười tươi tắn của nàng phảng phất tồn tại một ma lực đặc thù nào đó, Vũ Vô Cực nhìn thấy cũng không khỏi ngây người một chút. Dường như tất cả áng mây, không khí... mọi thứ đều vui sướng trước nụ cười của nàng. tv-mb-2.png?v=1

"Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc..." Vũ Vô Cực gật đầu khen ngợi nói: "Ngươi đến đấy để trả thù cho ông nội người?"

"Có thể!?" Một câu trả lời không đầu đuôi, Thiên Nhận Tuyết lại càng tươi cười hơn nữa: "Lời trước đó, ta có thể hiểu, vì sao ngươi ca ngợi ta hay không? So với những nữ nhân của ngươi thì thế nào?"

"Có thể lắm!" Vũ Vô Cực mở miệng nói: "Ngươi thật đẹp so với các nàng đều không kém. Bất quá trong mắt ta không có ai đẹp bằng các nàng. Đơn giản vì ta yêu các nàng vậy thôi!" Lời này nói ra làm cho Thiên Nhận Tuyết nháy mặt hạ xuống cảm xúc.

"Xem ra ngươi rất yêu các nàng!" Thiên Nhận Tuyết mở miệng đáp lại.

"Đương nhiên!" Vũ Vô Cực trực tiếp đổi đề tài: "Trận đấu này không có cách nào tránh khỏi!Đến đây đi, ngươi hẳn đã trở thành thần đi!"

Thiên Nhận Tuyết ngạc nhiên: "Đã biết rõ ta đã thành thần, vẫn muốn chiến đấu với ta hay sao?"

"Thần thì sao?" Vũ Vô Cực cười nhạt nói: "Võ tu chúng ta cân phải có một viên trái tim bất khuất. Nghịch phàm phạt thần! Nếu không có dũng khí đó thì đừng tu võ tu làm gì trở về làm hồn sư đi. Ta cũng muốn biết được giữa ta cùng với ngươi chênh lệch như thế nào!"

"Tốt như ngươi mong muốn!" Một tầng ánh sáng vàng mờ mịt như sương hiện ra bên ngoài thân thể nàng, trong phút chốc, cả người nàng như trở thành trung tâm của đất trời, hoà hợp với nguyên khí của thiên địa thành một thể làm Vũ Vô Cực có cảm giác Thiên Nhận Tuyết trước mắt như là không có thật, thân thể của nàng giống như tràn ngập khắp không gian, mà cũng không phải thật sự đang đứng trước mặt mình.

"Lui lại đi!" Vũ Vô Cực đưa tay ngăn lại những thiếu nữ khác: "Nàng ta đã thành thần, các nàng cơ bản không phải đối thủ nàng ta. Trận này của riêng ta và nàng ấy." Đây là lực lượng của thần sao? Cảm thụ được áp lực nguyên khí khổng lồ trong thiên địa, từ trong lòng Vũ Vô Cực sinh ra một cảm giác cực kỳ phấn khích, chỉ mới xuất ra khí tức mà đã sinh ra lực đè ép lớn như vậy, có thể tưởng tượng, lực lượng của thần sẽ đạt tới mức nào.