Chương 3: Kêu Ta Ông Chủ Đi

Dàn mỹ phụ hậu cung của ta

Chương 3: Kêu Ta Ông Chủ Đi

Vũ Lục với thái độ ngán ngẩm hỏi lại.

Hắn chưa từng tới trường bao giờ cả, kiếp trước hắn chỉ là một cái an nhàn tiểu nhân đầu đường xó chợ thôi a. Ban ngày ngủ nướng, ban đêm đi lượm ve chai...căn bản là không có điều kiện để tới trường.

Hắn chỉ biết trường học là nơi dạy kiến thức cho những người trẻ tuổi,... gọi là học sinh đó.
Và trường học chia ra nhiều cấp bậc, tiểu học rồi trung học rồi....

Mà hắn đâu thèm quan tâm, phiền phức...vì hắn cũng biết sơ sơ việc học sinh làm hằng ngày, nào là dậy sớm, tới lớp nghe giảng, chép bài, làm bài tập về nhà,...

Không nói mấy cái khác, chỉ riêng việc ngủ dậy sớm là cũng đủ để hắn quyết tâm không đến trường rồi. Nói chung là thanh niên này ghét đi học...
(Tối nào cũng lượm ve chai tới 3 giờ sáng thì còn sức éo đâu mà đi học ^^)

"Thiếu gia, cặp! "Tiếng nói của Bạch quản gia đánh thức Vũ Lục đang ngây ngốc ngồi nhai xúc xích.

"ực! " Nuốt xuống một phát, Vũ Lục nhanh chóng cầm lấy cái cặp trong tay Bạch quản gia và bước ra ngoài.

"Đậu phộng! Đi học, trời ơi...ta có biết chữ nghĩa gì đâu"Vũ Lục mồ hôi lạnh chảy ướt hết lưng áo.

"Thiếu gia! "

"Ai...!" Vũ Lục giật mình quay ngược lại đằng sau.

"Lần đầu tiên ta thấy thiếu ia tập trung như vậy đó...ho ho! "
Vũ Lục chỉ thấy một người trung niên 35-40 tuổi râu quai nón rậm rạp, mái tóc vàng óng...là một người nước ngoài. Nước nào thì không biết:))

"A! Chào, ông chú" Như một thói quen, Vũ Lục đưa tay ra đằng trước...nhưng sau đó nhanh chóng rút lại.

"Mịa! Xém chút thì chết" Vũ Lục sợ hãi nghĩ thầm, cũng đơn giản dễ hiểu thôi....ý là, Vũ Lục hắn cũng làm "tiểu ca" trong một con hẻm. Mỗi lần thu tiền buôn "hàng trắng" là hắn lại có thói quen bắt tay để trao đổi, che mặt lũ cớm.

(Xin lỗi, nhưng thằng main phải làm vậy để kiếm tiền để sống...mà main bán chứ không chơi!)

Vũ Lục sợ hãi có hai lý do, một là sợ bị phát hiện ra thân phận còn hai là sau khi bị phát hiện sẽ bị đập nhừ tử.

Bởi vì ông chú tóc vàng đứng trước mặt Vũ Lục thật sự quá đô con đi, nếu như ông ta mặc kín đáo một chút thì chắc có lẽ chân của Vũ Lục không run rẩy như bây giờ. Nhưng chết một cái là ông ta chỉ mặc một cái áo ba lỗ thun trắng thôi, nhìn đống gân xanh uốn éo trên bắp tay của ông ta...Vũ Lục thật sự rất muốn liệt ngay món mỳ ý tương cà ra khỏi danh sách món ăn được nấu vào tối nay a.

Không để ý lắm thái độ của Vũ Lục, ông chú tóc vàng nhanh chóng cầm lấy cái cặp trên tay của hắn.

"Á, bớ người...ta...?!" Vũ Lục hét to lên một cái.

"Thiếu gia? Lão Thomas này chỉ muốn cầm hộ thiếu gia cái cặp thôi, ngày nào thiếu gia cũng đưa ta cầm mà?!"Ông chú tóc vàng cuống quít giải thích.

"Hả?...à, ừm ta quên " Vũ Lục cố gắng bình tĩnh lại, sau đó dí cái cặp vào tay ông chú tóc vàng "cầm lấy đi, ông chú! "

Cái này, cũng là phản xạ của Vũ Lục thôi...vì trong con hẻm nhỏ mà hắn từng sống, ăn trộm giữa thanh thiên bạch nhật cũng không phải chuyện gì quá xa lạ.

Rồi Vũ Lục tiếp tục đi lách qua thác phun nước mini, hướng ra ngoài cổng mà tiến tới.

Ở đó, có một chiếc xe bốn bánh sang trọng màu trắng tinh đang đậu...

Trong tình huống của Vũ Lục, lần đầu tiên được ngồi trong xe bốn bánh....đương nhiên là hắn sẽ nhanh chóng ham hố chạy lại.

Ấy thế mà Vũ Lục hắn vẫn chạy chậm hơn ông chú tóc vàng một bước, thấy ông chú tóc vàng phá hoại chuyện tốt của mình...Vũ Lục kiếm cớ phát tiết:"Ông chú, tới đây được rồi...đưa ta cái cặp để ta đi học. Ông vào nhà trước đi! "

Lúc đầu Vũ Lục cảm thấy thật ngầu khi ra dáng ông chủ lớn, nhưng lúc sau lại cứng đơ người khi nghe câu trả lời xanh rờn của ông chú tóc vàng:"Thiếu gia, ta là tài xế mà! "

Âu sệt, ta cứ tưởng....lão là....là...
. 10 giây
. 20 giây
. 30 giây sau

"E, hèm...đi học nhanh thôi. Coi chừng trễ giờ! "
Cuối cùng Vũ Lục đành phải xuất ra tuyệt chiêu "Giả điên tuyệt kỹ " để chữa nhục.

"cạch! " cửa xe đóng lại, chiếc xe bắt đầu khởi động....cuối cùng là mọi hình ảnh bên ngoài đều bị lùi về phía sau.

"Ông chú, xe này tên gì vậy? Công nhận chạy êm thật! " Vũ Lục khen ngợi.

"Thiếu gia? Lão thomas này hỏi thật nhé?!" Ông chú tóc vàng có vẻ khó khăn quyết định đưa ra câu hỏi.

"Ừ, ông chú hỏi đi! " Vũ Lục đáp.

"Thiếu gia có hơi thay đổi, ây không....không phải ta nói là như vậy không tốt. Nhưng thiếu gia cứ như vậy có lẽ....!"Ông chú tóc vàng ấp úng, sau đó nói tiếp "...lão già này sẽ được làm ở Vũ gia lâu hơn chăng? Ho ho"

Nguyên nhân là gì, chắc Vũ Lục cũng đoán ra được. Không nhìn ra bên ngoài nữa, Vũ Lục nghiêm túc nhìn Thomas đang lái xe và nói:"Ông chú cứ yên tâm, ông chú sẽ được chở ta dài dài!"

"Phù! " Thomas lão già thở phào nhẹ nhõm rồi cười mỉm sau câu nói đơn giản đó của Vũ Lục.

Tiếng thở phào nhẹ nhõm đó, Vũ Lục rất quen thuộc...vì sau mỗi đêm lao động kiếm đủ chai nhựa để bán, hắn luôn thở phào nhẹ nhõm như ông chú tóc vàng này vậy. Tiếng thở phào sau khi xóa đi gánh nặng trong lòng,....tiếng thở phào khi không cần lo lắng bữa cơm ngày mai mình sẽ phải nhịn đói.

(ngoài lề: Chuyện là Vũ Lục trước kia rất là khó tính đối với người ở trong gia đình, trừ Bạch quản gia. Một hôm khi đang Vũ Lục đang nóng trong người, hắn đã xích mích với ông chú tóc vàng Thomas này...rồi quyết định sa thải ông. Nhưng nhờ Bạch quản gia nói giúp, Vũ Lục quyết định sa thải ông khi ông sinh nhật lần thứ 40 của ông tới...và sinh nhật của ông được tổ chức vào tháng sau. Nhưng cuối cùng Vũ Lục lại chết -Quang Tiến lên thay,...)

"Cảm ơn thiếu gia nhiều, chứ nếu không thì vợ con tôi không biết sẽ ra sao nữa! "
Thomas trong đáy lòng cảm kích Vũ Lục nói ra.

"Thomas, kêu ta là ông chủ đi! "

Không cầu gì cả:v