Chương 3: Dưỡng tâm sư

Đại Lục Võ Hồn

Chương 3: Dưỡng tâm sư

Bên trong cổ hạp, một viên thuốc toàn thân màu xanh, to bằng mắt rồng đang lẳng lặng nằm, mà cỗ mê người dị hương, bắt đầu từ bên trong phát ra

Tại đại lục Võ Hồn, muốn trở thành một hồn sư trân chính, điều kiện đầu tiên là phải vượt qua rào cản có thể dẫn khí vào trong cơ thể tiến hành luyện khí. Mà khả năng dẫn khí vào cơ thể có rất nhiều nguyên nhân thất bại như cơ thể rèn luyện chưa được tốt, cơ thể nhiều tạp chất hoặc võ mạch bị tắc nghẽn v.v… Mỗi lần dẫn khí vào cơ thể thì võ mạch đều trướng lên đau đớn. Nếu như thất bại thì kinh mạch tẫn phế đến lúc đó đừng hy vọng có thể tiến vào luyện khí kỳ. Có rất nhiều người có võ hồn mạnh mẽ nhưng đều không thể vượt qua ranh giới này khiến cho cả đời chỉ có thể làm người bình thường.

Dẫn khí đan đơn giản chính là bảo vệ tâm mạch, giúp người tu luyện dễ dàng cảm nhận được thiên địa linh khí. Giảm quá trình thống khổ sau khi dẫn thiên địa linh khí vào trong cơ thể của bản thân. Tác dụng của nó gần như đảm bảo tám thành người sử dụng tiến vào luyện khí kỳ. Loại đặc hiệu này, làm cho vô số người muốn nhanh chóng trở thành hồn sư mơ ước không thôi, ngày đêm đều nghĩ mà không thể được.

Nói đến dẫn khí đan, không thể không nói đến người chế tạo nó: dưỡng tâm sư. Đại lục Võ Hồn có một loại chức nghiệp còn cao quý hơn hồn sư, mọi người gọi bọn họ là dưỡng tâm sư!

Dưỡng tâm sư tên như ý nghĩa, bọn họ có thể luyện chế ra nhiều loại thần kỳ đan dược để tăng thêm thực lực. Tất cả các dưỡng tâm sư đều sẽ được các thế lực bằng bất cứ giá nào kiệt lực chiêu nạp, thân phận cực kỳ hiển hách!

Dưỡng tâm sư có thể có đãi ngộ như vậy, tự nhiên cũng rất ít ỏi. Muốn trở thành một dưỡng tâm sư, điều kiện cực kì hà khắc.

Đầu tiên họ phải có một thân thể cường đại cùng với linh hồn mạnh mẽ. Ngoài ra họ cần có một trái tim cực kỳ khỏe mạnh. Tất nhiên đây chỉ là tiên thiên cần có mà thôi. Tuy nhiên dưỡng tâm sư phải mở ra dưỡng tâm đỉnh ở trong trái tim của chính bản thân mình. Tất nhiên có nhiều loại dưỡng tâm đỉnh khác nhau. Chính Văn Sơn cũng không quá rõ bởi vì dưỡng tâm đỉnh chính là mở ra ở trái tim của dưỡng tâm sư. Ngoài ra nó còn phụ thuộc vào duyên của người tu luyện nữa.

Nói ví dụ như Văn Sơn thân thể cực kỳ biến thái cùng mạnh mẽ, linh hồn thì vô cùng mạnh mẽ. Hắn so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, trái tim cũng cực kỳ khỏe mạnh nhưng hắn lại không thể trở thành dưỡng tâm sư. Bởi vì dưỡng tâm sư do chĩnh dưỡng tâm cung tạo nên. Người tu luyện có thể dùng phương pháp ở trong dưỡng tâm thư để mở ra dưỡng tâm đỉnh. Hiển nhiên Văn Sơn đã thử nhiều lần mặc dù linh hồn mạnh mẽ, tinh thần lực khủng bố v.v… Nhưng hắn không phải là một dưỡng tâm sư.

Một dưỡng tâm sư cao cấp hay không phụ thuộc vào dưỡng tâm cung, loại dưỡng tâm đỉnh, linh hồn lực và loại lửa bọn họ nắm giữ. Dưỡng tâm sư chia làm chín cấp bậc trong đó có ba cửa phải vượt qua. Cửa thứ nhất chính là mở ra dưỡng tâm cung ngưng tụ hư ảo đỉnh. Cửa thứ hai chính là dung hợp chân đỉnh cùng với hư ảo đỉnh. Cửa thứ ba chính là thăng cấp dưỡng tâm đỉnh.

Hư áo đỉnh là thời kỳ phát triển của dưỡng tâm sư từ cấp một đến cấp ba. Ở cấp một đến cấp ba thì đan dược phần lớn toàn bộ ở dạng dịch. Dưỡng tâm sư không thể ngưng tụ thành đan dược được.

Chân đỉnh là thời kỳ phát triển của dưỡng tâm sư từ cấp bốn đến cấp sáu. Ở cấp bậc này thì đan dược đã ở trạng thái đan dược. Dưỡng tâm sư có thể ngưng dịch thành trạng thái đan hoàn.

Thăng cấp dưỡng tâm đỉnh nói đúng hơn là nâng cấp linh hồn lực cảm ứng của dưỡng tâm sư. Dùng linh hồn ngưng tụ vào tâm đỉnh, dùng tài liệu ngưng tụ tâm đỉnh khiến tâm đỉnh lột xác. Cấp bậc đan dược từ cấp bảy đến cấp chín có thể có lính tính. Nếu không cẩn thận đan dược sẽ tự mình bỏ chạy.

Hỏa chủng, cũng chính là ngọn lửa mà dưỡng tâm sư cần để luyện chế đan dược. Loại lửa bình thường không thể sử dụng, mà phải dùng ngọn lửa do hỏa thuộc tính võ khí tạo thành, đương nhiên, trong thế gian cũng có rất nhiền thiên địa dị hỏa. Một số dưỡng tâm sư có thực lực mạnh mẽ mới có thể sử dụng. Dùng dị hỏa để luyện dược, không chỉ đem thành công hiệu suất tăng lên rất nhiều! Hơn nữa đan dược luyện ra sẽ có dược hiệu mạnh hơn đan dược dùng hỏa diễm võ khí luyện ra.

Nếu như dưỡng tâm sư có thể đạt được dị hỏa sẽ ngưng tụ vào dưỡng tâm đỉnh để đat được đề cao khả năng luyện đan của mình gấp nhiều lần. Chính vì vậy mà dị hỏa đối với dưỡng tâm sư có lực hút chí mạng.

Điều kiện cuối cùng, đó là linh hồn cảm giác lực! Tại lúc luyện đan, phối chế dược dịch cùng với điều khiển ngọn lửa cao thấp đều là cực kỳ trọng yếu, đôi lúc chỉ cần tỉ lệ dược dịch sai sót hoặc hỏa hầu hơi mạnh một chút, cả lò đan dược sẽ hóa thành tro bụi. Cho nên việc kiểm soát dược dịch cùng điều khiển ngọn lửa thì dưỡng tâm sư bắt buộc phải học. Mà điều kiện kiên quyết chính là linh hồn lực. Ngoài ra đan dược cao cấp giống như cấp bảy trở nên còn phải dùng linh hồn lực nuôi dưỡng đan dược mới có thể làm cho đan dược hình thành!

Tại mấy loại hà khắc điều kiện này, người có tư cách trở thành dưỡng tâm sư, đương nhiên là phượng mao lân giác. Mà dưỡng tâm sư ít, các loại thần kì đan dược tự nhiên cũng rất hiếm hoi, vật càng ít mới càng quý giá, cũng vì vậy mới tạo nên thân phận tôn quý thậm chí có thái quá.

Bên trong đại sảnh, nghe ba vị trưởng lão kinh ngạc âm thanh, các thiếu nam thiếu nữ ánh mắt đều trừng lớn, từng đôi nóng cháy ánh mắt gắt gao tập trung tại chiếc hộp ngọc trên tay Nhạc Vân.

Văn Ngọc ngồi bên cạnh phụ thân, lưỡi liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng, con mắt nhìn chiếc hộp ngọc chớp cũng không chớp một cái...

"A a, đây là danh dự trưởng lão của bổn tông, đại nhân Dược Nguyên tự mình luyện chế, có lẽ các vị đã nghe qua tên của lão nhân gia hắn chứ?" Nhìn ba vị trưởng lão thất thố bộ dáng, trong lòng Nhạc Vân nhịn không được có chút đắc ý, mỉm cười nói.

"Viên thuốc này do đan vương Dược Nguyên luyện ra?" Nghe vậy, ba vị trưởng lão đều giật mình biến sắc.

Đan vương Dược Nguyên tại đế quốc Bạch Vân có sức ảnh hưởng cực kỳ khổng lồ, luyện dược tay nghề thần kỳ khó lường. Vô số cường giả đều muốn cung nghênh nhưng đều không thể tìm ra.

Đan vương Dược Nguyên không chỉ có thần kỳ luyện dược thuật, thực lực cũng đã sớm bước vào Nguyên Đản Kỳ, có tên trong thập đại cường giả của đế quốc Bạch Vân. Một nhân vật như vậy, dẫn khí đan do hắn luyện chế ra, chỉ sợ giá trị sẽ tăng thêm vài lần.

Ba vị trưởng lão đều vui vẻ ra mặt nhìn dẫn khí đan trong hộp ngọc. Nếu gia tộc có viên dẫn khí đan này, chỉ sợ sẽ có năng lực sáng tạo ra một thiếu niên hồn sư. Trong lúc ba vị trưởng lão đang tìm cách đem đan dược đoạt tới tay cho tôn tử của mình, thiếu niên áp chế tức giận nhàn nhạt thanh âm đột nhiên vang lên trong đại sảnh.

"Tiên sinh Nhạc Vân, người nên đem đan dược thu hồi lại, việc hôm nay ta đồng ý!" Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều chuyền đến khuôn mặt tuấn lãng của Văn Sơn.

"A" Nhạc Vân kinh hãi khi thấy được Văn Sơn đã đồng ý nhưng vì cái gì mà Văn Sơn muốn đem việc này cho từ bỏ.

"Văn Sơn, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện. Câm miệng cho ta!" Sắc mặt trầm xuống, một vị trưởng lão tức giận quát.

Một vị lớn tuổi lão giả khác cũng nhàn nhạt nói: "Văn Sơn ngươi đã đồng ý hủy bỏ đi hôn ước vì cái gì còn từ bỏ đại lễ này!"

"Nhị trưởng lão và tam trưởng lão nếu hôm nay hối hôn đối tượng của bọn họ là con hoặc cháu các ngươi, thì các ngươi có thể dễ chịu như vậy sao?" Văn Sơn chậm rãi đứng dậy, khóe miệng châm chọc, cười hỏi, ba vị trưởng lão khinh thường hắn, vậy hắn cũng không phải giả vờ trước mặt họ.

"Ngươi..." Nghe vậy, hai vị trưởng lão đều bị kìm hãm, hai trưởng lão tính tình táo bạo, đã trừng mắt, võ khí chậm rãi hiện lên.

Văn Sơn cười lạnh nói: "Thân là trưởng lão trong tộc bị người đến đánh vào mặt như vậy mà còn không biết xấu hổ. Nếu như ta là các ngươi đã sớm đập đầu vào cây cột mà tự sát rồi."

Hai vị trưởng lão giận run lên hướng về phía Văn Sơn quát lạnh: "Tiểu tử, ngươi đây là muốn chết?"

"Hai vị trưởng lão, Văn Sơn ca ca nói không sai, việc này, hắn là người trong cuộc, các ngươi không cần xen vào." Thiếu nữ nhẹ nhàng thanh âm, tại đại sảnh lạnh nhạt vang lên. Nghe thiếu nữ nhỏ nhẹ thanh âm, hai vị trưởng lão tức giận bỗng nhiên hạ xuống, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu. Đại trưởng lão khe khẽ thở dài ra một hơi nhìn về phía đứa cháu trai của mình.

Nhìn ba vị trưởng lão uể oải, Văn Sơn quay đầu lại, chăm chú nhìn Văn Vũ Nhi đang cười, tiểu ny tử ngươi, thân phận cuối cùng là gì? Vì sao lại làm hai vị trưởng lão kiêng kị như thế... Vậy có lẽ hắn đoán không sai thân phận của nàng thực sự rất cao.

Văn Sơn hít một hơi khí lạnh sau đó lên tiếng hỏi: "Tiểu thư Cầm Nguyệt, ta đồng ý việc từ bỏ hôn ước này. Tuy nhiên ta muốn hỏi cô mấy câu có thể hỏi đi!" Cầm Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu. Văn Sơn cắn hai hàm răng, hắn lên tiếng hỏi: "Tiểu thư Cầm Nguyệt, ta muốn hỏi một chút, việc hối hôn hôm nay, Cầm lão gia tử đã đáp ứng chưa?"

Cầm Nguyệt rõ ràng thấy được việc này đã thành định sự. Hắn cũng đã đồng ý từ hôn nhưng tại sao hắn lại muốn hỏi mình vấn đề này. Đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại. Người này, lúc đầu xem cũng không sai, tại sao lại là một người đáng ghét như vậy, chẳng lẽ hắn không nhận ra chênh lệch giữa hai người sao?

Thân mình xinh đẹp đứng dậy, nhìn thiêu niên có thể sẽ trở thành trượng phu mình sau này, ngữ khí Cầm Nguyệt bình thản: "Gia gia chưa từng đáp ứng, bất quá đây là việc của ta, cùng hắn không quan hệ."

Khe khẽ thở dài, Văn Sơn đạm mạc lên tiếng nói: ""Một khi lão gia tử chưa đáp ứng, đại tiểu thư cô nghĩ gì khi mình là lão gia tử? Hôn sự trước kia, là hai lão gia tử tự mình mở miệng, bây giờ họ không mở miệng giải trừ thì hôn sự này không ai dám giải, nếu không người đó sẽ là tiết độc trưởng bối! Sao cô không cảm nhận được một chút cảm xúc của họ?" Trong giọng nói của Văn Sơn tràn ngập khinh bỉ và trêu trọc.

"Ngươi..." Nghe Văn Sơn nói, Cầm Nguyệt rùng mình, cũng không tìm được lời nào phản bác, tức giận đến nỗi khuôn mặt có chút trắng bệch, dẵm chân thật mạnh, hít một hơi, đại tiểu thư tính tình cũng bị kích phát, chán ghét nhìn thiếu niên trước mặt. Nàng trong lòng phiền muộn, trực tiếp nói rõ ràng: "Ngươi đã đồng ý việc giải trừ hôn ước vậy tại sao còn nhắc đến vấn đề này? Bồi thường ít? Được, ta có thể bảo lão sư cho ngươi ba viên dẫn khí đan. Ngoài ra có thể bồi thường cho gia tộc ngươi thêm ba công pháp võ kỹ thế nào! Ngoài ra mặc dù ngươi không có võ hồn nhưng ta có thể để ngươi trở thành đệ tử của Nhạc Khí tông!"

Nghe thiếu nữ một câu nói ra mê người điều kiện, ba vị trưởng lão sắc mặt nhất thời cảm giác hô hấp dồn dập lên. Đám thiếu niên trong đại sảnh đều nuốt một ngụm nước miếng. Công pháp võ kỹ của Nhạc Khí tông đâu phải chuyện đùa.

Nói xong mấy điều kiện này, Cầm Nguyệt nhếch lên chiếc cằm trắng nõn, cao ngạo như công chúa đợi Văn Sơn trả lời. Tại nhận thức của nàng, loại điều kiện này đủ để làm bất cứ thiếu niên nào điên cuồng.

Bất đồng với tâm trạng chờ mong của Cầm Nguyệt, sau khi nàng nói xong, thiếu niên trước mặt thân thể kịch liệt run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú non nớt bây giờ dữ tợn đến mức đáng sợ. Tuy hơn mười năm lúc nào cũng chịu sự châm chọc, bất quá trong lòng Văn Sơn cũng có giới hạn của chính hắn, hành động cao cao tại thượng này của Cầm Nguyệt vừa lúc dẵm lên trên phần tôn nghiêm còn lại ở trong lòng Văn Sơn.

"A..." Bị thiếu niên dữ tợn bộ dáng làm hoảng sợ, thiếu nữ lui về sau một bước, vị anh tuấn thanh niên bên cạnh rút ra trường kiếm, ánh mắt âm lãnh nhìn Văn Sơn.

"Ta... Thực sự rất muốn giết ngươi!" Răng nghiến lại, lộ ra sát ý lẫm nhiên nói, Văn Sơn nghiến răng phát ra ken két. Bàn tay hắn xoa xoa hai huyệt thái dương, đầu hắn tràn ra mồ hôi. Không ai chú ý trong một thoáng chốc con ngươi của Văn Sơn có một màu đỏ. Ở trong con ngươi có một hình trong viền đen cùng với ba vòng tròn nhỏ nằm ở trên vòng tròn đen lớn. Sau đó nó biến đổi thêm ba cái vạch đen nữa thông ra bên ngoài. Chỉ trong thoáng chốc mà thôi sau đó con ngươi của hắn trở lại bình thường.

Văn Sơn cũng không biết đây là lần thứ mấy hắn bị đau nhức mắt. Hắn đoán mình đã bị năm lần như thế. Lần thứ nhất là sau đợt thức tỉnh võ hồn. Lần thứ hai là gia gia mất. Lần thứ ba là nãi nãi qua đời. Lần thứ tư là mẫu thân bị bệnh qua đời. Lần thứ năm chính là lần này. Trong thoáng chốc hắn sẽ có cảm giác được hắn nhìn được 360 độ. Hắn có thể nhìn xuyên qua mọi vật ngay cả cái khe hẹp của nữ nhân hắn cũng có thể nhìn rõ ràng. Tuy nhiên trong những lúc đau lòng như vậy quả thực hắn cũng chẳng có tâm ý xem cái khe hẹp của nữ nhân có hình dáng như thế nào.

"Sơn Nhi, không thể vô lý!" Văn Quyền ngồi trên thủ vị cũng hoảng sợ vì hành động của Văn Sơn, vội vàng quát. Văn gia hiện nay, không đắc tội nổi Nhạc Khí tông a.

Nắm tay hung hăng nắm lại, Văn Sơn khẽ cúi đầu, một lúc sau lại nhẹ nhàng ngẩng lên, chỉ có điều, sắc mặt khủng bố lúc trước đã trở thành bình tĩnh... Trong mười một năm, tuy chịu hết kì thị cùng châm chọc, bất quá cũng đoán tạo ra lòng ẩn nhẫn vượt xa người bình thường. Cầm Nguyệt trước mặt, là người mà Nhạc Khí tông sủng ái, nếu mình bây giờ làm gì nàng, chỉ sợ sẽ mang đến cho phụ thân vô số phiền toái, cho nên, hắn phải nhẫn!

Nhìn thiếu niên trước mặt đột nhiên thu liễm nột tâm cảm xúc, Nhạc Vân và Cầm Nguyệt trong lòng bỗng nhiên cảm giác có chút phát lạnh... Nhạc Vân hít một hơi thầm nghĩ: "May mắn hắn không có võ hồn nếu hắn thực sự có võ hồn, tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm..."

"Văn Sơn, tuy không biết vì sao hành động của ta làm ngươi phẫn nộ như vậy, bất quá, ngươi... đã đồng ý giải trừ hôn ước rồi vậy chúng ta cũng không làm khó ngươi! Ngươi có bất cứ yêu cầu gì cứ nói ra đi!" Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Cầm Nguyệt từ bên trong hoảng sợ bình tĩnh lại, khuôn mặt trầm xuống nói.

"Hãy nhớ kỹ, lần này đến Văn gia, là do lão sư của ta, tông chủ Nhạc Khí tông tự mình cho phép!" Liếm liếm miệng, Cầm Nguyệt ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ này: "Ngươi có thể xem hành động này là uy hiếp, bất quá, bất quá, ngươi cũng rõ ràng, sự thật chính là như vậy, không có gì là tuyệt đối công bình. Tuy không chưa so sánh, nhưng ngươi cũng biết rõ chênh lệch của chúng ta..."

"Cơ bản là không có gì hy vọng..."

Nghe thiếu nữ như thần linh thẩm phán, khóe miệng Văn Sơn tràn ra một trận cười lạnh: "Tiểu thư Cầm Nguyệt… Ngươi nên biết tại đại lục Võ Hồn thì đàn gái thoái hôn đàn trai có bao nhiêu khó chịu rồi đấy. Bản thân ta da mặt rất dày thật không có sao nhưng phụ thân ta thần là tộc trưởng. Ngươi không cảm giác mình quá đáng hay sao? Ngươi có thể thoái hôn nhưng đừng có khinh người quá đáng!"

Nhìn thiếu niên khuôn mặt tràn ngập tức giận, Cầm Nguyết khẽ nhíu mày, khóe mắt liếc qua thủ vị, nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên già đi của Văn Sơn, trong lòng cũng có chút xin lỗi, cắn nhẹ môi, trầm ngâm một chút, đôi mắt linh động chuyển động một chút, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Việc ngày hôm nay, thực sự là do Cầm Nguyệt có chút lỗ mãng, hôm nay, ta có thể tạm thời thu hồi yêu cầu giải trừ hôn ước, bất ngươi phải đáp ứng ta một ước định!"

"Ước định gì?" Văn Sơn nhíu mày hỏi.

"Yêu cầu hôm nay, ta có thể hoãn lại năm năm, năm năm sau, ngươi đến Nhạc Khí tông khiêu chiến ta, nếu thua, ta sẽ giải trừ hôn ước trước mặt mọi người. Lúc đó, ngươi cũng đã tiếng hành gia tộc trưởng thành nghi thức. Nên dù có thua, cũng sẽ không làm thúc thúc Văn Quyền quá mức mất mặt, ngươi có dám tiếp nhận?" Cầm Nguyệt nhàn nhạt nói.

"A a, đến lúc đó thua, đích xác sẽ không làm phụ thân mất đi thanh danh, nhưng đối với mình, có lẽ cả đời sẽ phải mang theo sự sỉ nhục của thất bại, nữ nhân này... thật sự là độc ác!" Trong lòng bi phẫn cười, khuôn mặt Văn Sơn, tràn ngập châm chọc.

"Tiểu thư Cầm Nguyệt, ngươi không phải không rõ ràng tình trạng của Sơn nhi, ngươi bảo nó lấy gì để sau năm năm khiêu chiến ngươi? Vũ nhục nó như vậy, có ý tứ gì?" Văn Quyền tay đập tại trên bàn, cực kỳ tức giận.

"Thúc thúc Văn Quyền, việc hối hôn này, phải có một bên gánh vác trách nhiệm, nếu không vì bảo toàn mặt mũi của ngài, Cầm Nguyệt bây giờ sẽ mạnh mẽ giải trừ hôn ước! Sau đó công bố với mọi người!" Vài lần bị khinh thị, Cầm Nguyệt cũng có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn Văn Sơn quát lạnh: "Ngươi đã không muốn là thúc thúc Văn Quyền mất mặt, vậy thì tiếp lấy ước định! Năm năm sau cùng bây giờ, ngươi chọn cách trước hay cách sau?"

"Cầm Nguyệt ngươi thực sự quá đáng a! Ngươi biết ta là một người không có võ hồn vậy ta lấy gì khiêu chiến với ngươi sau năm năm nữa. Ngươi đang khinh người quá đáng mà. Sao ngươi không trực tiếp khiêu chiến ta bây giờ. Nếu như ta bay giờ thua sẽ để cho ngươi từ hôn thế nào?" Thiếu nữ nóng nảy khí thế, Văn Sơn đang trầm mặc rốt cục bùng nổ, khuôn mặt lạnh lùng, một câu nói làm cho tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai có thể nghĩ, thiếu niên ngày thường trầm mặc ít nói lại có thể nói ra những câu lợi hại như vậy.

Nghe được lời này thì khuôn mặt của Cầm Nguyệt tái lại. Nàng vừa hoàn thành luyện thể tiến vào dẫn khí. Hiện giờ nàng bất quá là luyện khí nhất trọng mà thôi làm sao có thể địch lại Văn Sơn. Ở thành Bạch Sơn thì ai không biết tên của Văn Sơn là Phế Vật Man Lực Vương. Bởi vì dù không có võ hồn nhưng thân thể của Văn Sơn cực kỳ mạnh mẽ. Ngay cả người có luyện khí ngũ trọng cũng đừng hòng thắng được hắn như vậy đủ biết được thực lực của hắn mạnh như thế nào.

Văn Sơn lại tiếp tục cười lạnh nói: "Tiểu thư Nguyệt Cầm ngươi đã từng nghe câu này chưa: "Gieo nhân nào thì gặp quả ấy!" Ta cũng sẽ không thuyết minh với tiểu thư gì nữa. Ngươi đơn giản chẳng qua cho rằng Văn Sơn ta không có xứng với thân phận của ngươi mà thôi. Ngươi ngoài sinh ra có một bộ tui ra tốt lại được một võ hồn tốt mà ta bất hạnh sinh ra không có võ hồn chỉ định cả đời này không thể đuổi được ngươi. Nhưng ta khuyên tiểu thư một câu ác giả ác báo, vẫn chưa có ác báo vì chưa đến lúc mà thôi!"

Cắn răng nhìn thiếu niên đang cười lạnh trước mặt, Cầm Nguyệt hàng năm đều được người khác yêu quý, chưa từng bị bạn cùng lứa tuổi giáo huấn qua, lập tức tức giận đến đầu phát ngất, non nớt thanh âm cũng có chút bén nhọn: "Ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta? Cho dù thiên phú của ta không bằng ngươi nhưng ngươi vốn sinh ra đã không có võ hồn. Ngươi đòi lấy cái gì mà đấu với ta. Tốt, Cầm Nguyệt ta sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta có thể hoãn lại, bất quá năm năm sau, ta ở Nhạc Khí tông chờ ngươi, để ta xem trình độ của ngươi đã đến thế nào! Nếu ngươi, mọi việc đều nghe lời!"

"Đương nhiên, nếu năm năm sau ngươi vẫn là một phế vật, vậy thì ngoan ngoãn giao ra khế ước giải trừ hôn ước!"

Hai hàm răng Văn Sơn cắn lại. Đây rõ ràng là khinh người quá đáng. Nàng ta biết rõ ràng hắn không có võ hồn nên mới hẹn năm năm. Năm năm này đủ để nàng ta tiến vào thần thông kỳ. Đến khi đó thần thông sản sinh, Văn Sơn muốn đánh thắng nàng là một chuyện không thể nào xảy ra. Văn Sơn hít một hơi nói: "Không cần đợi năm năm nữa. Ngươi nghĩ ta muốn thiên tài lão bà nhà ngươi sao?" Nói xong, cũng không thèm nhìn khuôn mặt Văn Sơn băng hàn, xoay người, bước nhanh đến trước bàn, cầm bút viết.

Giấy hết, bút dừng!

Văn Sơn tay phải rút ra đoản kiếm trên bàn, mũi kiếm sắc bén cứa lên tay trái, xuất hiện một đạo huyết khẩu... Bàn tay nhiễm máu, tại trên giấy trắng, lưu lại huyết ấn chói mắt! Nhẹ nhàng đọc lại phần khế ước này, Văn Sơn cười lạnh một tiếng, lúc di đến trước mặt Cầm Nguyệt, bàn tay đập mạnh tờ giấy trên mặt bàn.

"Đừng nghĩ Văn Sơn ta để ý đến thiên tài lão bà như ngươi, tờ khế ước này, không phải là khế ước giải trừ hôn ước mà là bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất Văn gia hưu chứng! Từ nay trở đi, ngươi, Cầm Nguyệt cùng Văn gia ta không có nửa điểm quan hệ!"

"Ngươi... ngươi dám bỏ ta?" Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt Cầm Nguyệt trừng lớn, không dám tin nói. Bằng mỹ mạo, thiên phú cùng bối cảnh của nàng, lại bị phế vật của một tiểu gia tộc trực tiếp đuổi? Loại đột biến tình huống này làm nàng cảm giác quá không chân thật.

Lạnh lùng nhìn bộ dáng Cầm Nguyệt kinh ngạc, Văn Sơn đột nhiên xoay người, quỳ xuống đối với Văn Quyển lạy một cái, cắn chặt môi, quật cường không nói một lời...

Mặc dù trong gia tộc, trên danh nghĩa là đem Cầm Nguyệt trục xuất gia tộc, nhưng việc này truyền ra người khác cũng sẽ không cho rằng như vậy. Người không biết sẽ cho rằng Cầm Nguyệt lấy bối cảnh mạnh mẽ làm Văn gia thối hôn, lấy thiên phú, xinh đẹp, bối cảnh của Cầm Nguyệt, phối với một phế vật thiếu gia là tuyệt đối xước xước có thừa, không ai cho rằng Văn Sơn sẽ có phách lực đến Nhạc Khí tông… Mà như vậy, Văn Quyền sẽ phải chịu vô số châm chọc...

Nhìn Văn Sơn quỳ dưới đất, hiểu được hắn vô cùng xin lỗi, Văn Quyền lạnh nhạt cười nói: "Ta tin tưởng con của ta sẽ không phải cả đời phế vật, mấy lời đồn nhảm, sau này sự thật trước mặt không công mà phá."

"Phụ thân, năm năm sau, Sơn nhi sẽ tự mình đến Nhạc Khí tông, dù Văn Sơn có chết ở Nhạc Khí tông cũng tuyệt đối không để cho phụ thân ngài mang tiếng xấu!" Khóe mắt có chút ướt át, Văn Sơn lạy thật mạnh một cái, sau đó lập tức đứng dậy, không do dự đi khỏi đại sảnh.

Tại lúc đi qua Cầm Nguyệt cùng với Nhạc Vân nói: "Nếu như ngày sau Văn Sơn ta đạt được sức mạnh sẽ ta thề…" Hắn đột nhiên cắn hai hàm răng nhìn về phía hai người nói: "Văn Sơn ta lấy tâm ma cùng võ đạo của mình ra thề. Nếu như ngày sau ta đạt được lực lượng chân chính thực sự thì ta sẽ chém tận giết tuyệt Nhạc Khí tông. Ngay đến gà chó cũng không lưu!" Trong ánh mắt của Văn Sơn tràn ngập sát khí và sự điên cuồng.

Chính Nhạc Vân cũng run lên bởi vì sát khí từ người hắn tỏa ra. Hai bàn tay Nhạc Vân nắm chặt lấy lại với nhau. Hiện giờ hiển nhiên Nhạc Vân muốn giêt chết Văn Sơn để tránh lưu lại hậu hoạn. Điều này chính là Văn Sơn hy vọng, dù sao hắn không có võ hồn nếu như hắn chết nhất định sẽ cứu vớt được danh vọng của gia tộc một ít. Đến lúc đó Nhạc Khí tông sẽ bị người thóa mạ chí ít Văn gia cũng không bị người coi thường.

Văn Quyền thấy vậy kinh hô lên tiếng: "Văn Sơn, không được hồ nháo!" Làm một người phụ thân sao hắn không biết Văn Sơn nghĩ gì. Hiển nhiên Văn Sơn muốn dùng cái chết để cứu vớt mặt mũi của Văn gia rồi. Văn Quyền hít một hơi sau đó lên tiếng nói: "Tiên sinh Nhạc Vân, tiểu hài tử trong lúc nóng giận với nhau nên mới nói như vậy. Đại nhân đừng nên chấp nhặt với hắn!"

Văn Sơn cười lạnh nói: "Hài nhi không có nói đùa. Nếu như đạt được sức mạnh nhất định hài nhi sẽ chém tận giết tuyệt Nhạc Khí tông ngay một con gà con chó cũng không lưu lại. Nếu như tiên sinh Nhạc Vân muốn bây giờ có thể giết ta cũng không muộn a!" Trong giọng nói mang theo đầy khiêu khích Nhạc Vân.

Nhạc Vân sống bao nhiêu năm rồi sao lại không biết được Văn Sơn nghĩ gì. Hắn hít một hơi sau đó nói ra: "Thôi, thôi… Lần này cũng do Cầm Nguyệt hành động lỗ mãng! Ta sẽ không để ý việc này nữa!" Nhạc Vân cũng biết rõ được rằng Văn Sơn không có võ hồn chỉ định cả đời này muốn tiến thêm một bước nữa là không thể nào. Hắn hiện giờ muốn mình giết hắn như vậy chỉ để cứu vãn mặt mũi của Văn gia. Nếu Nhạc Vân bây giờ giết chết Văn Sơn nhất định sẽ có người coi thường Nhạc Khí tông.

Nhạc Vân quay về phía Cầm Nguyệt nói: "Cầm Nguyệt chúng ta rời đi!"

Cầm Nguyệt nhìn về phía Văn Sơn bằng một ánh mắt khinh thường. Văn Sơn cắn chặt hai hàm răng lại, bàn tay siết lại với nhau. Móng của hắn bấm vào bàn tay xuất hiện cả máu tươi. Bóng của thiếu niên tại mặt trời chiếu xuống, bị kéo ra thật dài, cô độc mà buồn bã.

Cầm Nguyệt khẽ nhếch miệng, khuôn mặt có chút mờ mịt nhìn bóng dáng gần biến mất kia, khế ước trong tay bỗng trở nên nặng như ngàn cân... Nàng quay về phía Văn Quyền mở miệng: "Thúc thúc Văn Quyền, việc hôm nay, Cầm Nguyệt hướng ngài xin lỗi, sau này có thời gian, mời ngài đến Cầm gia làm khách!" Khom người hành lễ với sắc mặt hờ hững Văn Quyền, Cầm Nguyệt cũng không muốn ở lâu, đi ra khỏi đại sảnh, Nhạc Vân cùng vị anh tuấn thiếu niên kia cũng vội vàng đuổi kịp.

"Dẫn khí đan cũng mang đi!" Tay vung lên, chiếc hộp ngọc trên bàn cũng bị Văn Quyền lạnh lùng ném bay ra ngoài. Nhạc Vân đưa tay về phía sau, vững vàng bắt được chiếc hộp, cười khổ một tiếng, đem nó thu vào trong giới chỉ.

Thần sắc đạm mạc rời đi đại sảnh, Văn Sơn hồn bất thủ xá theo thói quen ngày thường đi lên gia tộc hậu sơn, ngồi trên núi, bình tĩnh nhìn vách núi hiểm trở được sương mù bao phủ, nơi này chính là yêu thú sơn mạch nổi tiếng của đế quốc Bạch Vân.

Hắn ngước nhìn về phía một cái núi cực cao. Trên đỉnh núi bao phủ băng tuyết. Tại nơi hắn sống vào mùa đông thì cả núi sẽ biến thành băng chính vì vậy mà thành mà hắn sống mới lấy cái tên Bạch Sơn. Ánh trời chiều chiếu lên băng tuyết khiến đỉnh núi lấp lóe cực kỳ đẹp mắt. Văn Sơn gào âm lên: "A a, thực lưc... Thế giới này, không có thực lực thì ngay cả một cục c*t cũng không bằng, ít nhất, c*t cũng không ai dám dẵm lên còn dùng bón phân được! Ta ngay cả c*t cũng không bằng. Thật sự là khốn kiếp mà!"

Mười ngón tay cắm vào một đầu tóc đen, Văn Sơn gắt gao cắn môi, tùy ý để máu trào ra khóe môi, mặc dù ở đại sảnh hắn cũng không biểu hiện cảm xúc không ổn, nhưng mỗi cau nói của Cầm Nguyệt đều như một lưỡi đao cắt vào lòng của Văn Sơn khiến cho hắn run rẩy lẩy bẩy…

Thiên tài thì có 99% là cố gắng mà 1% là bẩm sinh. Hắn dùng 99% cố gắng nhưng đều không thể làm được gì đơn giản bởi vì thiếu 1% kia. Mặc dù tưởng trừng 1% rất nhỏ bé kia có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì đến phần đông cả nhưng 1% lại quyết định thành bại của hắn ở cái thế giới này.

"Nỗi nhục hôm nay, ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!" Giơ lên tay trái có một đạo viết thương, thanh âm của Văn Sơn khàn khàn nhưng lại tràn ngập kiên định. Sau đó hắn thở dài ra một hơi rồi nói: "Nhưng ta không có võ hồn vậy làm sao đây? Ta không phục! Ta không phục a! Đúng rồi… thể chất ta mạnh mẽ như vậy ta có thể tiến hành luyện thể a. Ta nhất định tin tưởng ông trời sẽ không phụ lòng người!"

Hắn vuốt ve chiếc nhẫn cổ kính trên bàn tay trái, hắn gầm lên: "Mẫu thân, hài nhi tuyệt đối sẽ không để cho người thất vọng!"