chương 2 Từ hôn! Bài cũ soạn lại

Đại Lục Võ Hồn

chương 2 Từ hôn! Bài cũ soạn lại

Văn Sơn trở lại phòng của mình hắn nhìn trong tay chiếc nhẫn cổ kính của mình. Hắn liên tục lẩm bẩm: "Gia gia, không tiền bối… ngài chắc hẳn đang ở trong nhẫn hả? Ta biết được ngài chắc chắn đang ở trong nhẫn mà!" Văn Sơn không nhớ nhưng hắn nhớ hình như trong bộ huyền huyễn nào đó có được vị gia gia từ trong nhân chui ra giúp nhân vật chính trở thành cường giả thì phải.

Hắn điên cuồng xoa chiếc nhẫn, rồi sờ nó rồi liếm nó rồi mút nó. Đến cuối cùng hắn cho ra kết luận chẳng có linh hồn phụ thể nào trên chiếc nhẫn này cả. Hắn cứ nghĩ sau khi tìm được linh hồn phụ thể trong chiếc nhẫn thì mình sẽ lên tiên ai ngờ hắn lại như cục c*t thế này cơ chứ?

Khóe miệng Văn Sơn cong lên, hắn rút ra ném bay chiếc nhẫn vào tường. Chiếc nhẫn phát ra tiếng lách cách làm cho hắn có cảm giác cực kỳ khó chịu. Cuối cùng hắn vẫn thở dài một hơi đem chiếc nhẫn này. Sau đó hắn thầm nghĩ nói: "Chẳng lẽ mình lại là huyết thống sẽ thức tỉnh võ hồn là con rồng gì đó? Đéo mẹ có thể cũng nên a…"

Hắn lại tiếp tục tự sướng. Hắn thấy võ hồn của mình là rồng. Cả người mình cưỡi trên một con rồng oai phong chà đạp hết thảy đám người ở phía dưới. Hai bên mỗi một bên ôm một mỹ nữ. Cuộc sống thật là thoải mái. Chí ít hiện giờ hắn còn tự sướng được nếu như hắn không có thức tỉnh võ hồn đến lúc đó thì quả thực chính là chó chết mà. Ông trời cho hắn xuyên việt thành một kẻ củi mục hay sao?

Hắn không biết lúc nào ngủ mất. Tuy nhiên hắn vẫn chưa từ bỏ ý định vẫn chăm chỉ tu luyện giống như thường ngày. Khi mà hắn đang rèn luyện thân thể ở trong đình viện thì một lão già tiến tới: "Đại thiếu gia, tộc trưởng gọi ngươi đến đại sảnh!"

Đối với lão già mặc áo bào xanh này, Văn Sơn mỉm cười nói: "Cảm ơn Uông quản gia, ta mặc quần áo một cái rồi chúng ta sẽ cùng đi với nhau!"

Nhìn thiếu niên non nớt khuôn mặt, thanh sam lão giả hỏa thiện gật gật đầu, lúc xoay người trong mắt xẹt qua một mạt không ai phát hiện tiếc hiện, ai, sự cố gắng của vị thiếu gia này ai cũng nhìn được trong mắt. Thân thể của hắn cực kỳ tốt nhưng đáng tiếc lại không có lấy một cái võ hồn nào cả.

Theo lão quản gia ra khỏi hậu viện, tại nghênh khách đại sảnh ngừng lại, cung kính gõ cửa sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào

Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất là phụ thân của hắn Văn Quyền và ba vị lão già có sắc mặt đạm mạc, bọn họ là trưởng lão trong tộc, quyền lợi không bé hơn tộc trưởng. Tại bốn người bên trái, ngồi một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia tộc, ở bên cạnh họ cũng có một số biểu hiện kiệt xuất trong gia tộc tuổi trẻ một đời.

Văn Sơn để ý đến một thiếu niên cũng tầm độ tuổi như hắn. Tên thanh niên này có khuôn mặt rất bình thường có thể nói là có khá tuấn tú nhưng so với Văn Sơn là kém xa cả vạn lần vậy mà không hiểu sao hắn lại có hồng nhan tri kỷ bên cạnh.

Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở, tuổi nhỏ đã có khí chất thoát tục, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào... Hắn chính là vị hồng nhan tri kỳ của Văn Long cháu trai của đại trưởng lão. Hai người ngồi nói chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ. Thiếu nữ này tên là Văn Vũ Nhi. Từ Vũ trong ca mũa mà không phải có ý nghĩ là võ.

Tại sao vậy chứ? Hắn nhớ như in được rằng lúc đó cô bé này lúc bốn tuổi đến gia tộc của hắn. Mặc dù hắn không biết được nàng là ai nhưng theo thái độ mà phụ thân hắn cung kính thì cô bé này có thân phận tuyệt đối không nhỏ. Hắn dựa theo cuốn huyền huyễn nào đó tiến hành cái gọi là massage thân thể để có ý dâm với cô nàng kết quả là bị người hộ vệ của cô nàng đánh ngất vài lần đem trở lại phòng.

Thế mà tên tiểu tử cháu trai của đại trưởng lão một lần thấy được phụ thân và mẫu thân của hắn cũng tiến hành cái gọi là massage thân thể kia. Hắn trực tiếp áp dụng với cô bé kia vậy mà chẳng thấy tên hộ vệ nào tìm tới cả. Thực sự là làm cho Văn Sơn giận tím mặt. Sau đó còn tệ hơn nữa! Hắn không có vũ hồn khiến cho toàn bộ cả tộc coi thường.

Hắn vẫn tin tưởng cuốn huyền huyễn hay tiên hiệp nào đó quyết định anh hùng cứu mỹ nhân mặc dù thành công rất nhiều lần nhưng cô bé chỉ coi hắn như một người bạn bình thường mà thôi. Vậy đến tột cùng hắn lại có chỗ nào sai chứ? Mỹ nhân không thấy lại kèm theo cái danh phế vật. Hắn thực sư không hiểu tại sao cũng là phế vật không có được vũ hồn lại khác nhau đến thế cơ chứ? Hắn không hiểu được.

Một bên khác, ngồi ba người lạ lẫm, nói như vậy bọn họ là khách quý mà Văn Quyền nói đêm qua.

Ánh mắt có chút nghi hoặc đảo qua tại ba người xa lạ, bên trong ba người, có một vị mặc nguyệt bạch y bào lão giả. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, một đôi nho nhở song nhãn quang mang ngẫu thiểm, tầm mắt của Văn Sơn khẽ hạ xuống, dừng ở lão giả trên ngực, đột nhiên rùng mình, tại lão giả trên ngực y bào rõ ràng có một cái ngân sắc thiển nguyệt, tại thiển nguyệt xung quanh có bảy khỏa kim quang lòe lòe tinh thần

"Dịch nguyên thất trọng! Lão già này lại là một vị dịch nguyên thất trọng? Thật là người không thể nhìn tướng!" Trong lòng Văn Sơn kinh dị, thực lực của lão giả này so với phụ thân mình còn mạnh hơn hai trọng.

Người có thể trở thành hồn sư cấp dịch nguyên trọng, ít nhất cũng là danh chấn một phương cường giả, thực lực như vật sẽ được tất cả các thế lực xu chi nhược vụ(?), vậy mà bỗng nhiên lại gặp một vị cường giả có cấp bậc như vậy, cũng khó trách Văn Sơn sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Bên cạnh lão giả, ngồi một đôi tuổi trẻ nam nữ, bọn họ đều mặc giống nhau nguyệt bạch bào trang phục, nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuốn, phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực, trọng yếu nhất là năm khỏa kim tinh trên ngực, đại biểu thanh niên này thực lực: Luyện khí ngũ trọng.

Có thể hai mươi tuổi trở thành một luyện khí ngũ trọng, nói lên thanh niên thiên phú tu luyện cũng rất cao.

Anh tuấn tướng mạo, hơn nữa thực lực bất phàm, vị thanh niên này không chỉ đem bao nhiêu thiếu nữ trong gia tộc mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả đại tôn nữ của đại trưởng lão ngồi một bên, mĩ mâu nhìn về phía bên này, cũng phát ra dị thải.

Cô nàng này là Văn Ngọc. Vóc người mỹ nữ cao cao, mà cái làm cho người ta chú ý nhât, chính là cặp chân thon dài mượt mà, Cô nàng mới từ học viện trở về. Quả thực là tiện sát người mà. Tuy nhiên cô nàng đối với Văn Sơn không có nhiều hảo cảm cho lắm.

Thiếu nữ thầm đưa mắt, bất quá với thanh niên này không có chút hấp dẫn lực. Lúc này, vị thanh niên kia đang đem chú ý lực tập trung tại xinh đẹp thiếu nữ ngồi bên cạnh...

Thiếu nữ này tuổi cùng Văn Sơn tương phảng, làm Văn Sơn ngoài ý muốn dung mạo, so với cháu gái của đại trưởng lão Văn Ngọc còn đẹp hơn vài phần, tại bên trong gia tộc, cũng chỉ có giống như hoa sen Văn Vũ Nhi có thể so sánh, khó trách nam tử này đối với trong tộc mấy cái yên chi tục phấn khinh thường.

Thiếu nữ mềm mại vành tai có một cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động một chút, phát ra thanh thúy ngọc hưởng, đột ngột hiện ra một mặt kiều quý...

Văn Sơn tại trên mặt cô nàng dừng lại một chút rồi rời đi, nói thế nào đi nữa dưới ngây thơ ngoại mạo của hắn chính là một cái thành thục linh hồn, tuy thiếu nữ rất đẹp, bất quá hắn cũng không nhàn tâm lộ ra chảy nước miếng trư

Hành động của Văn Sơn khiến thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên nàng cũng không phải loại người nghĩ thế giới đều vây quanh mình nữ hài, bất quá khí chất và mỹ mạo của mình, nàng rất hiểu rõ, Văn Sơn tùy ý động rác thực sự làm nàng có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi!

"Phụ thân, ba vị trưởng lão!" Bước nhanh về phía trước, đối với bốn người Văn Quyền cung kính hành lễ.

"A a, Sơn Nhi đến rồi a, mau ngồi xuống đi." Thấy Văn Sơn đã đến, Văn Quyền dừng lại cùng khách nhân đàm tiếu, hướng về phía hắn gật gật đầu, phất tay nói.

Mỉm cười gật đầu, Văn Sơn làm như không thấy ba vị trưởng lão phóng đến không kiên nhẫn và khinh thường, quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện, không có vị trí của mình...

Trong lòng của Văn Sơn thầm tự giễu cợt chính mình: "Xem ra chính bản thân mình địa vị xuống thấp! Thật sự quá thấp a…" Nhìn Văn Sơn đứng tại chỗ, người tuổi trẻ trong gia tộc đều nhịn không được cười châm chọc, hiển nhiên đều rất thích xem hắn mất mặt bộ dáng.

Lúc này, Văn Quyền phía trên cũng phát hiện Văn Sơn xấu hổ, khuôn mặt hiện lên tức giận, đối với bên cạnh lão giả nhíu mày nói: "Nhị trưởng lão, ngươi..."

"Khái, thật xin lỗi, thế nhưng đem đại thiếu gia quên mất, a a, ta lập tức gọi người chuẩn bị" Lão già mặc áo vàng bị Văn Quyền trừng mắt chỉ nhàn nhạt cười, "Tự trách" vỗ vỗ trán, nhưng trong mắt châm chọc không có che giấu bao nhiêu.

Hai hàm răng Văn Sơn cắn chặt. Theo lý thuyết lúc này thì Văn Vũ Nhi nhất định sẽ nói: "Sơn ca ca, ngồi ở đây đi!" Vậy mà khi hắn nhìn sang thì thấy được nàng đang nói chuyện vui vẻ với Văn Long. Hiển nhiên là họ đang nói về thân phận của cô nàng mới tới này rồi.

Sau một lúc thì một người hầu lấy một chiếc ghế cực kỳ cũ kỹ đưa cho Văn Sơn. Ánh mắt của hắn tràn đầy khinh bỉ nhìn về phía Văn Sơn. Văn Sơn khe khẽ thở dài một hơi: "Cảm ơn!" Nhưng ngay cả người hầu cũng không cho hắn một cái sắc mặt tốt.

Rắc!

Khi hắn ngồi xuống ghế phía dưới thì một âm thanh vang lên khiến cả người hắn ngã ngoài về phía sau. Tất cả mọi người tuổi trẻ ở đây đều phá lên cười. Mặt mũi Văn Quyền thì xám xịt lại. Mấy người như đại trưởng lão, Văn Long cùng với Văn Vũ Nhi thì khe khẽ thở dài. Người hầu vội vã cuống quýt nói: "Đại thiếu gia, thực sự xin lỗi! Ta thực sự xin lỗi ngài!"

Không đợi Văn Quyền tức giận thì vị trưởng lão thứ hai đã quát lên nói: "Còn không mang một cái ghế khác cho đại thiếu gia!"

"Vâng, vâng…" tên người hầu vội vã tiến tới.

Vị trưởng lão đầu tiên khẽ khẽ thở dài. Một lúc sau tên người hầu lại lấy ra một cái ghế khác. Văn Sơn đành kiểm tra một chút sau đó mới ngồi xuống. Hắn biết rõ ràng đây là trò đùa của nhị trưởng lão làm cho phụ thân hắn mất mặt. Hắn hận mình thực sự quá vô dụng. Hai hàm răng khe khẽ cắn chặt, đầu cúi xuống. Không có thực lực thì đúng là cục c*t cũng không bằng. Cục c*t còn có tác dụng trong việc bón phân còn hắn quá vô dụng rồi.

Trong đại sảnh, Văn Quyền và ba vị trưởng lão đang cùng vị lạ lẫm lão giả kia nói chuyện với nhau, bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó nói, lời nói mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ nốt lại, mà mỗi lần như vậy, kiều quý thiếu nữ ngồi bên cạnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn lão già.

Hắn để ý một chút tới vị lão già này. "Khái." Nguyệt bào lão già ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, đối với Văn Quyền chắp tay mỉm cười nói: "Văn tộc trưởng, lần này đến quý gia tộc, chủ yếu là có việc muốn cầu!"

"A a, tiên sinh Nhạc Vân, có việc gì cứ nói là được, nếu có khả năng làm, Văn gia sẽ không chối từ." Đối với vị lão giả này, Văn Quyền cũng không dám chậm trễ, vội vàng khách khí nói. Bất quá cũng không biết đối phương muốn cầu việc gì, nên cũng không dám chắc chắn.

"A a, Văn tộc trưởng, người biết nàng không?" Nhạc Vân mỉm cười, chỉ vào thiếu nữ bên cạnh mỉm cười hỏi.

"Ách...Thứ cho Văn Quyền vụng về, vị tiểu thư này là..." Nghe vậy, Văn Quyền ngẩn người, dò xét thiếu nữ một chút, có chút xấu hổ lắc lắc đầu.

Lão già mặc nguyệt bào ho khan một cái: "Khái... nàng tên là Cầm Nguyệt."

"Cầm Nguyệt? Tôn nữ của Cầm lão gia tử Cầm Tiêu?" Văn Quyền đầu tiên là giật mình, ngay sau đó là thần tình vui mừng, có lẽ là nhớ lại việc năm đó, lập tức đối với thiếu nữ lộ ra ôn hòa nụ cười: "Thì ra là cháu Cầm Nguyệt, thúc thúc đã nhiều năm chưa gặp lại cháu, đừng trách thúc thúc mắt mờ."

Bỗng nhiên xuất hiện một màn, làm mọi người thoáng ngẩn ra, ba vị trưởng lão nhìn nhau, lông mày không khỏi cau lại...

"Thúc thúc Văn Quyền, chất nữ nhiều năm không đến bái kiến, người nên bồi tội là chất nữ mới phải, đâu dám trách tội thúc thúc đâu." Văn Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nói.

"A a, chất nữ Cầm Nguyệt, trước kia nghe nói chất nữ được Nhạc Bích Tiêu đại nhân thu làm môn hạ, lúc đó còn tưởng là lời đồn, khỗng nghĩ tới lại là thật, chất nữ thiên phú thật là tốt a..." Văn Quyền tán thưởng cười nói.

"Đó là chất nữ vận khí tốt..." Nhợt nhạt cười, Cầm Nguyệt có chút ăn không tiêu nhiệt tình của Văn Quyền, tay khẽ kéo kéo Nhac Vân ở bên cạnh.

"A a, Văn tộc trưởng, việc tại hạ muốn thỉnh cầu hôm nay cùng Cầm Nguyệt có quan hệ, hơn nữa việc này do chính tông chủ đại nhân mở lời..." Nhạc Vân cười khẽ một tiếng, lúc nhắc tới tông chủ hai chữ, biêu tình trên khuôn mặt có chút thoáng trịnh trọng.

Sắc mặt hơi đổi, Văn Quyền thu liễm nụ cười, Nhạc Khí tông tông chủ Nhạc Bích Tiêu chính là đại nhân vật đế quốc Bạch Vân, hắn chỉ nho nhỏ một cái tộc trưởng, nửa điểm đều không thể đắc tội. Bằng thế lực và thực lực của hắn, có việc gì lại cần Văn gia hỗ trợ? Nhạc Vân nói quan hệ của Cầm Nguyệt và Văn gia chẳng lẽ?

Nghĩ đến đó, khóe miệng Văn Quyền hơi giật giật, bàn tay run nhè nhẹ, bất quá có tay áo che dấu nên cũng không bị phát hiện. Hắn mạnh mẹ áp chế lửa giận, thanh âm có chút phát run nói: "tiên sinh Nhạc Vân, mời nói!"

"Khái..." Trên mặt Nhạc Vân bỗng nhiên xuất hiện một mạt xấu hổ, bất quá nhớ tới tông chủ đối với Cầm Nguyệt cực kỳ yêu thương, chỉ có thể cắn chặt răng, cười nói: "Văn tộc trưởng, ngài cũng biết, Nhạc Khí tông môn quy nghiêm lệ, hơn nữa tông chủ đại nhân đối với Cầm Nguyệt kỳ vọng rất cao, cơ bản đã đem nàng bồi dưỡng trở thành tông chủ đời tiếp theo của Nhạc Khí tông... Do một chút đặc thù quy củ, truyền nhân của tông chủ trước khi chính thức trở thành tông chủ đều không thể cùng nam tử qua lại..."

"Tông chủ đại nhân hỏi qua Cầm Nguyệt, biết được nàng cùng Văn gia còn có một hôn ước, cho nên... Cho nên tông chủ đại nhân muốn mời Văn tộc trưởng có thể... giải trừ hôn ước này."

"Ca!" chiếc chén ngọc thạch trong tay Văn Quyền bỗng nhiên biến thành một trùm phấn mạt.

Bên trong đại sảnh, không khí có chút yên tĩnh, ba vị trưởng lão cũng bị lời nói của Nhạc Vân chấn động, bất quá một lúc sau, bọn họ nhìn về phía ánh mắt Văn Quyền đã thêm một mạt châm chọc cùng cười nhạo.

"Hắc hắc, bị người ta đến cửa mạnh mẽ giải trừ hôn ước. Xem tộc trưởng ngươi về sau còn có uy vọng gì để quản lý gia tộc!"

Một ít thiếu nam thiếu nữ cũng không biết Văn Sơn cùng Cầm Nguyệt có hôn ước, bất quá sau khi hỏi phụ thân và mẫu thân họ ở bên cạnh, sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên phấn khích, cười nhạo cùng châm chọc ánh mắt hướng đến Văn Sơn...

Nhìn sắc mặt Văn Quyền âm trầm, Cầm Nguyệt cũng không dám ngẩng đầu, ngón tay khẩn trương chắp vào nhau.

"Văn tộc trưởng, ta biết yêu cầu này có chút làm khó cho ngươi, bất quá xem tại mặt mũi của tông chủ đại nhân, giải trừ hôn ước đi..." Bất đắc dĩ hít một hơi, Nhạc Vân nhàn nhạt nói.

Tuy không ra ngoài lịch lãm, bất quá Văn Sơn đọc trong một số bộ sách có Nhạc Khí tông đại khái giới thiệu, Văn gia ở tại một thành thị tên là thành Bạch Sơn, thành Bạch Sơn thuộc về đế quốc Bạch Vân, tuy nhiên tòa thành này tòa thành này nhờ có yêu thú sơn mạch địa lợi mà được nằm trong nhóm các đại thành thị, bất quá cũng xếp ở gần cuối.

Gia tộc của Văn Sơn, tại thành Bạch Sơn rất có phân lượng, bất quá cũng không phải là duy nhất, trong thành còn có hai đại gia tộc khác, thực lực không kém Văn gia bao nhiêu, tam phương không ngừng minhnh tranh đấu mấy chục năm, cũng bất phân thắng bại...

Nếu nói Văn gia ở thành Bạch Sơn độc bá, thì Nhạc Khí tông có lẽ phải nói là độc bá cả đế quốc Bạch Vân! Chênh lệch của hai bên giống như hồng câu, khó trách ngay cả phụ thân hắn ngày thường nghiêm túc, trong lời nói cũng rất kính sợ.

Gia gia của hắn năm đó cùng Cầm Tiêu là bạn chí thân, mà vừa đúng lúc ấy hắn cùng Cầm Nguyệt đồng thời xuất sinh cho nên hai vị lão gia tử quyết định hôn sự này. Bất quá khi hắn lên tám tuổi thì ông của hắn qua đời do gặp phải kẻ thù. Gia gia bị trọng thương mà qua đời. Sau đó là đến nãi nãi. Theo thời gian trôi qua, Văn gia cùng Cầm gia quan hệ cũng càng ngày càng ít... Cầm Tiêu trong gia tộc có tuyệt đối quyền lực, lời hắn nói ra, không một ai dám phản đối, tuy nhiên hắn cũng rất yêu thương tôn nữ Cầm Nguyệt bất quá muốn hắn mở miệng giải trừ hôn ước cũng có chút khó khăn... Nhưng vài năm trước nàng được tông chủ Nhạc Bích Tiêu coi trọng lại biểu hiện ra tuyệt giai tu luyện thiên phú, làm Nhạc Bích Tiêu cực kỳ sủng ái... Khi một người có đủ thực lực thay đổi vận mệnh của mình, thì nàng sẽ nghĩ mọi biện pháp đem những chuyện mình không thích giải quyết đi... Rất bất hạnh, hôn sự của hắn cùng với nàng là thứ nàng không hài lòng nhất!

Văn Quyền nắm chặt tay, nhàn nhạt bạch sắc võ khí dần dần bao trùm thân thể, cuối cùng còn ẩn ẩn hội tụ trên mặt một tia lôi điện. Thân mình hắn được bao bởi một lớp áo giáp hư ảo. Cao nhất công pháp Văn gia: Huyền Hoàng Bảo Giám! Cấp bậc: Huyền giai trung cấp!. Võ kỹ thần thông: Thiểm điện phá thiên!

Nhìn phản ánh của Văn Quyền, khuôn mặt của Nhạc Vân cũng ngưng trọng lên, thân hình đứng chắn trước Cầm Nguyệt, hai tay mạnh mẽ đan vào nhau, trong tay hắn có một cây sáo. Năng lượng mạnh mẽ quan thâu khiến cho cây sáo bắt đầu phát ra âm thanh du dương. Nhìn thấy cây sáo này thì Văn Quyền giật mình kinh ngạc.

Theo khí tức của hai người tản ra, bên trong đại sảnh thực lực hơi yếu thiếu niên sắc mặt đều trắng bệch, trong ngực đều có chút khó chịu.

Ở lúc Văn Quyền hô hấp càng thêm dồn dập, ba vị trưởng lão chói tai thanh âm như sấm sét tại trong đại sảnh vang lên: "Văn Quyền, còn không mau dừng tay! Ngươi đừng nên quên mình là Văn gia tộc trưởng!"

Thân hình cứng đờ, võ khí trên thân thể Văn Quyền chậm rãi thu liễm, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Đắt mông ngồi lại trên ghế, Văn Quyền sắc mặt đạm mạc nhìn Cầm Nguyệt đang cúi đầu không nói, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Cầm Nguyệt, phách lực rất tốt a, Cầm Tiêu có nữ nhi như người thực làm người khác hâm mộ a!"

Thân thể khẽ run rẩy, Cầm Nguyệt ngập ngừng nói: "Thúc thúc Văn Quyền..."

"A a, gọi ta Văn tộc trưởng là được, xưng vị thúc thúc, ta không nhận nổi, ngươi là tương lai tông chủ Nhạc Khí tông, sau này cũng là nhân vật phong vân của đại lục Võ Hồn, Văn Sơn nhà ta chẳng qua là một người tư chất bình thường, thật sự không xứng với ngươi..." Nhàn nhạt phất tay, ngữ khí Văn Quyền lạnh lùng nói.

"Đa tạ Văn tộc trưởng giải thích." Nghe vậy, Nhạc Vân mừng rỡ, đối với Văn Quyền bồi tiếu: "Văn tộc trưởng, tông chủ đại nhân biết yêu cầu hôm nay có chút không lễ phép, cho nên để tại hạ mang đến một vật, coi như là bồi lễ!"

Nói xong, Nhạc Vân khẽ chạm vào giới chỉ trên ngón tay, một cái cổ hạp bằng ngọc trống rỗng xuất hiện trong tay... Cẩn thận mở ra, một ỗ dị hương nhất thời tràn ngập đại sảnh, tất cả mọi người tinh thần đều thư giãn Ba vị trưởng lão tò mò ngẩng đầu, nhìn bên trong hộp ngọc, thân thể đều chấn động, kinh thanh nói: "Dẫn khí đan!"

Sắc mặt biến đổi, trong lòng Văn Sơn mạnh mẽ dâng lên một trận tức giận, tức giận này không phải vì Cầm Nguyệt kỳ thị hắn. nói thật, thiếu nữ đối diện tuy rất xinh đẹp, nhưng Văn Sơn cũng không phải một cái sắc lang, nếu không thể kết duyên, Văn Sơn cũng chỉ có chút tiếc nuối mà thôi. Nếu nói về xinh đẹp thì hắn tuyệt đối là siêu mỹ nam tử so với nàng còn cao hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng ở cái thế giới này xinh đẹp để làm gì có cơm có thể ăn sao không có thực lực ngay cả c*t cũng không bằng. Lần này nếu nàng thật sự tại trước mặt mọi người đối với phụ thân của mình đề ra thỉnh cầu giải trừ hôn ước, như vậy phụ thân hắn thân là tộc trưởng, mặt mũi sẽ mất hết.

Cầm Nguyệt không chỉ có xinh đẹp, địa vị vào thiên phú tuyệt hảo. Bất cứ ai khi nói đến việc này thì đều cho rằng hắn là cóc đòi ăn thịt thiên nga, lại bị thiên nga dẵm nát dưới chân... Nói như vậy, sau này không chỉ có Văn Sơn, cho dù là phụ thân hắn cũng sẽ trở thành trò cười của người khác, mất hết uy nghiêm.