Chương 15: Độc Cô Mộng Dao

Đại Lục Võ Hồn

Chương 15: Độc Cô Mộng Dao

Tại Độc Cô gia…

Một căn phòng cực kỳ trang nhã. Nó được thiết kế bởi những đồ gỗ và hoa văn cổ kính. Cả căn phòng xuất hiện vẻ đẹp cao quý cùng sang trọng. Một người thanh niên ngoài ba mươi tuổi khí vũ bất phàm ngồi trên ghế, ánh mắt hắn lướt về phía dưới.

Một thanh niên với khuôn mặt được băng bó, trên bộ mặt của hắn tràn ngập ủy khuất. Hai gối lẳng lặng quỳ xuống phía dưới đất. Đầu hắn cúi gằm xuống không dám ngẩng lên một chút nào. Phía trước hắn ngồi một người nam nhân ngoài ba mươi tuổi, một thân quần áo màu xanh lam. Cả người toát ra khí thế cực kỳ sắc bén. Ánh mắt của thanh niên đang quỳ dưới đát len lén nhìn về phía người nam nhân ngoài ba mươi tuổi này nhưng hắn không có dám mở miệng một chút nào cả.

"Phụ thân" Bất chợt một âm thanh làm cho mọi người ngẩn ra. Ánh mắt của thanh niên đang quỳ cùng với người nam nhân ngoài ba mươi nhíu mày nhìn về phía thiếu nữ trước mặt này.

Làn da của nàng trằng hồng mềm mại đến mức nếu như Văn Sơn ở đây thì hắn không biết có phải nàng trải qua photoshop rồi hay không. Làn da của nàng hoàn toàn trắng hồng mịn màng, lỗ chân lông se khít đến mức tưởng như da nàng trắng bóc. Hai hàng lông mày nhỏ mịn giống như mày con phượng. Đôi mắt hẹp dài câu người giống như hồ ly tinh. Mỗi cái chớp mắt của nàng khiến cho nam nhân muốn điên cuồng. Chiếc mũi thon dài nhỏ nhắn mà cao ngạo. Đôi môi đỏ hồng mềm mại lúc nào cũng có vẻ ướt át. Nàng để hở ra từ cổ đến bộ ngực trắng nõn. Hai vú cao ngất. Giữa hai vú hình thành một rãnh vú cực kỳ mê người sâu hoắm giống như hút hồn nam nhân vào vậy. Chiếc eo tiêm tế giống như có thể bẻ gẫy ra. Chiếc mông săn chắc mềm mại cong vút. Mỗi bước di chuyển của nàng đều khiến cho thân hình của nàng toát ra vẻ mê người. Chiếc mông vong vút đánh đung đưa, chiếc eo thon nhỏ liên tục chuyển động khiến cho nam nhân đều phải phụt máu mũi. Nàng mặc một thân quần áo màu đỏ bó sát người quả thực chính là vưu vật của ma quỷ. Mỗi động tác của nàng giống như đang câu dẫn nam nhân. Nàng sinh ra ngoài câu dẫn nam nhân không có việc gì khác.

Trong phòng lớn này chỉ có ba người mà thôi. Hai hàng lông mày của người nam nhân ngoài ba mươi tuổi này cau mày lại nhìn về phía thiếu nữ lên tiếng hỏi: "Mộng Dao, ngươi đến đây làm gì? Việc ta giao ngươi đã làm xong?"

"A, a, a…" Tiếng cười của nàng lanh lảnh giống như chuông bạc. Bàn tay của nàng đưa lên che miêng, ánh mắt quét về phía thanh niên đang quỳ ở phía dưới lên tiếng nói: "Phụ thân, ta nghe được nhị ca bị ngài phạt nên đến xem a!"

"Hừ…" Người thanh niên đang quỳ ở phía dưới cắn răng lên tiếng nói: "Chuyện này không liên quan tới việc của ngươi! Ngươi còn mau cút trở về đi cho ta!"

Khuôn mặt của thiếu nữ Mộng Dao lại không có xuất hiện sự tức giận mà nàng chỉ mỉm cười nói một tiếng: "Nghe nói nhị ca khi trở về trong hình dáng không được đẹp lắm. Mộng Dao rất tò mò tại sao nhị ca lại có bộ dáng như vậy. Chẳng lẽ nhị ca thích ăn mặc như vậy chẳng?"

"Ngươi…!?" Nói đến đây thì thanh niên giận tím mặt. Ngày hôm qua hắn đáng nhẽ được trên người của một đại mỹ nhân liên tục hỳ hục đâm ra rút vào. Theo như hắn quan sát thì vị thiếu nữ này tuyệt đối là hàng còn trinh. Bất cứ nam nhân nào đều chẳng hy vọng mình là người phá trinh đầu tiên của một mỹ nhân. Hắn cũng không ngoại lệ.

Hắn từng đoán nàng rất có thể thuộc về tràng buôn nô lệ trốn ra ngoài. Những hàng xinh đẹp như vậy thì tuyệt đối giá cả không rẻ chút nào. Hắn nếu như muốn đấu giá được nàng thì con hàng tuyệt đối trả giá không nhỏ. Hắn muốn tranh dành bởi nhiều nữ nhân tuyệt đối cực kỳ khó khăn. Loại vưu vật như thiếu nữ kia có chút thanh thuần lại có chút yêu mị chính là loại cực kỳ hiếm có. Nàng so với Vân Phỉ Phỉ không kém chút nào.

Với những nô lệ nữ như thế này dù hắn có phá trinh nàng đi nữa thì tràng buôn bán nô lệ cũng chẳng thể làm được gì hắn. Đến lúc đó hắn lại quăng lại nàng cho bọn bán nô lệ là xong. Vậy mà không ngờ có tên khốn nào chơi hắn một vỗ. Cả ngày hôm qua hắn cực kỳ điên cuồng nhưng quả thực nghĩ đến khiến cho hắn cực kỳ buồn nôn. Đến bây giờ hắn cũng chưa từng quên cái đêm điên cuồng mà ghê tởm ấy. Cái đêm ngày hôm qua hắn điên cuồng giao hoan đã trở thành cơn ác mộng của hắn.

Hắn vẫn nhớ như in cái cảm giác khi mà hắn đâm vào một vật gì đó cực kỳ se khít và sướng khoái. Hắn mê ảo thấy được một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp giao hoan với hắn. Tuy nhiên cái cảm giác này biến mất rồi xuất hiện bên cạnh hắn là một thanh niên cực kỳ tởm lởm. Mặc dù hắn từng nuôi tiểu đồng (mấy tên nam nhân trẻ tuấn tú giống như mấy tên mặt trắng nhỏ) nhưng hắn lại điên cuồng giao hoan với một tên nam nhân mặt mũi thô kệch, cả người cao lớn. Điều này quả thực khiến cho hắn có cảm giác buồn nôn.

Rầm!

Bàn tay của người nam nhân ngoài ba mươi tuổi kia vỗ mạnh lên bàn khiến cho cái bàn bằng đá tinh xảo bị đập vỡ tan nát. Hắn nhìn về phía hai người lên tiếng quát lớn: "Câm miệng! Cả hai người câm miệng cho ta!" Nhất thời cả hai người đều trở im bặt không có dám mở miệng. Nam nhân ngoài ba mươi liên tục thở phì phò khuôn mặt đỏ bừng. Xem ra hắn bị tức giận không nhỏ chút nào.

Một lúc sau một lão già mặc áo bào sờn màu xanh tiến vào bên trong. Lão già cung kính nói: "Lão gia chúng ta đã điều tra được ra được người gây ra việc này."

"Là ai làm?" Người nam nhân ngoài ba mươi với con mắt sắc bén và lạnh lùnh nhìn về phía vị quản gia kia.

Vị quản gia lão già cười khổ mở miệng nói: "Theo chúng ta điều tra là người của Văn gia có thể là trưởng tử của Văn Quyền, Văn Sơn làm việc này!"

"Là hắn!" Người nam nhân ngoài ba mươi tuổi cau mày lại.

"Khốn kiếp!" Đột nhiên thanh niên quỳ dưới đất bật dậy, khuôn mặt của hắn cực kỳ tức giận mắng lớn: "Mẹ kiếp! Không ngờ là hắn… Phải a, lần nào hắn cũng cùng ta đối nghịch! Lần này, ta nhất định phải giết hắn!"

Thấy bộ dạng cực kỳ giận dữ, hai tay siết lại, trong con ngươi tràn đầy tia máu của người thanh niên này thì Độc Cô Mộng Dao cười lạnh một tiếng. Nam nhân ngoài ba mười kia, thân làm gia chủ Độc Cô gia sao có thể để cho người thanh niên này muốn làm gì thì làm? Dù sao hắn cũng là phụ thân của tên thanh niên đang định xoay người rời đi này. Hắn quát lạnh một tiếng: "Ngươi đứng lại cho ta!"

Độc Cô Minh run lên, hắn cảm giác được phía sau lưng lạnh như băng. Hai hàm răng hắn cắn lại nhìn về phía Độc Cô Nhất Phương nói: "Phụ thân!"

"Ai cho phép ngươi đứng dậy? Ai cho phép ngươi rời đi? Quỳ xuống cho ta!" Độc Cô Nhất Phương quát lạnh một tiếng. Cả thân mình Độc Cô Minh run lên. Hắn trực tiếp xoay người lại tiếp tục quỳ. Độc Cô Nhất Phương hừ lạnh lên tiếng nói, trong ánh mắt của người nam nhân ngoài ba mươi này tràn ngập coi thường đối với Độc Cô Minh: "Thành sự thì ít, bại sự có thừa. Tại sao ngươi không học đại ca ngươi được chút nào? Dám làm chuyện như vậy còn không biết nhục?"

Đầu của Độc Cô Nhất Minh cúi xuống, hai hàm răng cắn lại với nhau bật cả máu. Hắn không ngờ người ra tay với hắn chính là Văn gia Văn Sơn. Hắn hiện giờ hận không thể giết chết Văn Sơn. Hắn muốn đâm một ngàn dao một vạn dao vào trong người Văn Sơn sau đó đem hắn róc từng miếng thịt ra ngoài mới hả giận được bản thân. Hai bàn tay bấu chặt vào khiến cho nắm tay của hắn bị móng tay đâm sâu bật cả ra máu.

Ánh mắt của Độc Cô Nhất Phương nhìn về phía hắn một chút sau đó quay về phía lão già kia lên tiếng nói: "Nói tiếp đi!"

"Vâng!" Lão già quản gia gật đầu cung kính sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Chúng ta nghe được mấy tên lính nói tối ngày hôm qua Văn Sơn hắn đem một người thiếu nữ khá xinh đẹp trở lại. Thời gian vừa đúng thiếu gia xảy ra chuyện hơn hai giờ. Ngoài ra nghe nói lão già quản gia của Văn gia đã đi tràng đấu giá nô lệ hỏi xem một người tên là Mặc Linh. Đầu giá tràng xác nhận tại tối ngày hôm qua một nữ nô lệ tên là Mặc Linh đã trốn khỏi tràng đấu giá!"

Nghe xong lời của người quản gia thì Độc Cô Nhất Phương cau mày lại. Hắn nhẹ nhàng xoay xoay tách trà trên đĩa. Ánh mắt hắn lóe ra một tia ác độc. Bất chợt một âm thanh lạnh lùng lên tiếng nói: "Phụ thân, ngài nhất định phải trả thù cho ta!"

Khóe miệng của Độc Cô Nhất Phương nhếch lên khinh thường nói: "Hừ, ngay một phế vật không bước vào luyện khí kỳ mà ngươi cũng không đánh được? Vậy mà ngươi còn dám mở miệng nói ra như điều này!"

"Phụ thân!" Người thanh niên Độc Cô Minh ủy khuất cúi đầu.

"Yên tâm đi! Độc Cô gia ta sao để yên chuyện này trôi qua dễ dàng như vậy… Hừ…" Độc Cô Nhất Phương mở miệng nói. Bàn tay của hắn nâng lên chén trà, ánh mắt của hắn trở nên sắc lạnh đáp lại: "Được! Được! Cú tát này vào mặt của Độc Cô gia ta quả thật vang dội. Văn gia các ngươi đây rõ ràng là khinh người quá đáng mà. Hừ, hừ… Vậy chờ đi!"

Đầu Độc Cô Nhất Phương quay về phía Độc Cô Minh lên tiếng nói: "Hừ, trong vòng ba tháng ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta nếu dám ra khỏi cửa một bước để xảy ra chuyện gì không hay ta đánh què chân chó của ngươi!"

"Phụ thân!" Độc Cô Minh cực kỳ ủy khuất mở miệng nói. Tuy nhiên khi thấy sắc mặt lạnh như băng của Độc Cô Nhất Phương thì ngoan ngoãn cúi đầu xuống không dám mở miệng chút nào.

Độc Cô Nhất Phương lạnh lùng quát một tiếng: "Còn không mau cút!?"

Độc Cô Minh không đành lòng tuy nhiên hắn cũng phải đứng dậy. Đôi chân của hắn trở nên run rẩy ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Nhất Phương tràn đầy ủy khuất. Hắn lẳng lặng xoay người cúi đầu. Khi ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Mộng Dao thì hừ lạnh một tiếng sau đó người lảo đảo rời khỏi căn nhà.

Độc Cô Nhất Phương phất tay một cái sau đó lên tiếng nói: "Đúng là gỗ mục không thể điêu!" Hắn nhìn về phía lão già nên tiếng nói: "Ngươi ra ngoài để một mình ta cùng với Dao Nhi ở lại là được. Chúng ta có chuyện riêng cần bàn với nhau! Ai cũng không cho phép vào!"

"Vâng thưa lão gia!" Lão già vội vàng cung kính khom người. Hắn lùi lại dần sau đó rời đi.

Hình ảnh lão già biến mất đằng sau cánh cửa thì Độc Cô Nhất Phương mới quay ra nhìn về phía Độc Cô Mộng Dao mở miệng hỏi: "Chuyện kia ngươi đã làm xong chưa?"

"A, a, a…" Độc Cô Mộng Dao cười lên tiếng nói: "Chuyện kia vào trong tay ta hẳn đã xong việc rồi!"

"Ừm!" Người nam nhân ngoài ba mươi Độc Cô Nhất Phương gật đầu một cái. Hắn bình thản nâng lên chén trà sau đó nốc cạn. Ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Mộng Dao lên tiếng nói: "Dạo gần đầy có không ít tin đồn không tốt về ngươi! Ngươi nên ít qua lại với đám thanh niên đó thì hơn. Nếu như ngươi muốn ta sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sư!"

Nghe được lời này thì Độc Cô Mộng Dao cười lạnh một tiếng, ánh mắt nàng nhìn về phía Độc Cô Nhất Phương nói: "Giống như món hàng đem gả cho Văn gia sao?"

"Ngươi…" Nghe được lời này thì Độc Cô Nhất Phương thở dài một hơi mở miệng hỏi: "Ngươi thế nào lại nói như vậy!? Ta chẳng qua muốn tốt cho ngươi mà thôi!"

"A, a, a…" Trong nụ cười của nàng mang theo cực kỳ chua sót. Nàng mở miệng nói: "Tốt cho ta? Vì lợi ích không tiếc đem nữ nhi làm hàng hóa đưa ra bên ngoài!?"

"Ngươi…" Nghe được lời này thì Độc Cô Nhất Phương nhíu mày rõ ràng xuất hiện vẻ không vui trên mặt.

Trong nụ cười của Độc Cô Mộng Dao giống như giễu cợt, châm chọc và coi thường Độc Cô Nhất Phương: "Từ khi nào mà người phụ thân nhu nhược của ta đã trở thành người tốt rồi. Đem ta gả cho một gã phế vật không có võ hồn là một việc tốt hay sao? A, a… Ta xem hắn không tệ a! Phải rồi, hắn được mệnh danh Phế Vật Man Lực Vương nhưng quả thực rất đẹp trai hơn nữa còn rất tốt. Ta nghe nói hắn còn giúp mấy tiểu hài tử vô gia cư, không tiếc thân mình hy sinh cứu người đấy. So với phụ thân nhu nhược của ta hình như mạnh mẽ hơn nhiều. Đáng tiếc a, có lẽ thân thể của ta quá dơ bẩn nên hắn không đồng ý đợt cưới xin này a!"

Bốp!

Một cái tát vang dội đánh thẳng lên mặt thiếu nữ. Trên mặt nàng xuất hiện dấu vết của năm ngón tay. Hai mắt nàng đỏ bừng dưng dưng như sắp khóc. Khuôn mặt Độc Cô Nhất Phương thì tràn ngập tức giận. Hai mắt Độc Cô Nhất Phương đã đỏ bừng, hắn thở ra hồng hộc không phải bởi vì mệt mà tức giận quá độ.

Người thiếu nữ Độc Cô Mộng Dao mỉm cười nói: "Thật mạnh mẽ a! Cái tát này quả thực rất mạnh! Từ khi nào cái tát này trở nên mạnh mẽ thế nhỉ? A, a… Khuôn mặt này mới khí vũ hiên ngang, mới mạnh mẽ làm sao!" Trong lời nói của nàng tràn ngập khinh thường.

Hai hàm răng Độc Cô Nhất Phương cắn lại, hắn cười khổ đồng thời lên tiếng nói: "Mộng Dao! Đã nhiều năm như vậy rồi ngươi chẳng lẽ không thể tha thứ cho ta! Lúc đó ta chính là bất đắc dĩ a! Ngươi tại sao lại nhắc lại đây?"

"A, a, a… bất đắc dĩ sao?" Nàng cười ra một nụ cười châm chọc nhưng đôi mắt đã tràn đầy nước: "Ta không quên được ta vì sao mất đi cái trong trắng nhất của nữ nhân! Ta không quên được mẫu thân của ta vì sao mà chết!" Nói xong Độc Cô Mộng Dao xoay người rời đi.

Thấy được hình bóng tràn ngập cô đơn của Độc Cô Mộng Dao thì Độc Cô Nhất Phương chỉ khe khẽ thở phào ra một hơi. Ánh mắt hắn giống như chết lặng. Xem ra tâm ma của hắn mãi mãi chẳng giải khai được. Hắn cắn răng mở miệng nói: "Ta chỉ muốn sống mà thôi! Chẳng lẽ ta làm là sai? Ta sai chỗ nào chứ? A. a… Ta sai sao? Ta không sai! Ta không sai!" Tiếng quát của hắn lanh lảnh vang ra.

Không biết từ lúc nào trên khuôn mặt sắc bén và lạnh như băng của Độc Cô Nhất Phương xuất hiện một giọt nước mắt. Hắn cúi đầu xuống, khuôn mặt cực kỳ ảm đạm. Hắn dùng tay ôm lấy mặt của mình. Một giọt nước mắt từ khóe mắt của hắn rơi xuống đất. Hắn lẩm bẩm rất khẽ giống như không ai nghe thấy: "Mộng Nhi, Dao Nhi thật sự xin lỗi? Là ta không tốt không làm tròn bộn phận của một người phụ thân! Không làm tròn bổn phận của một người trượng phu. Thật sự xin lỗi các ngươi a!"

Một thiếu nữ tựa ở trên tường, ánh mắt của nàng tràn ngập nước mắt. Nàng vẫn len lén nghe được âm thanh của người nam nhân ngoài ba mươi tuổi nói ra mấy tiếng này. Đôi mắt của nàng không biết lúc nào đã nhạt nhòa lệ. Bàn tay ngọc ngà mềm mại của nàng đưa lên lau đi khóe mặt của mình sau đó rời khỏi nơi này.

Lão già quản gia thấy được khung cảnh như vậy thì chỉ khe khẽ thở dài một hơi. Hắn đột nhiên mở miệng nói: "Chỉ trách ông trời trêu ngươi mà thôi!" Nói xong ánh mắt của hắn ngước nhìn lên bầu trời xa xôi.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, bầu trời không một gợn mây, những tia sáng lấp lánh từ phía hàng ngàn hàng vạn ánh sao trên bầu trời chiếu xuống phía dưới khiến cho khung cảnh trở nên tuyệt đẹp. Ánh trăng màu vàng khiến cho cả khung cảnh giống như dát lên một lớp màu vàng kim cực kỳ xinh đẹp. Một thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân quần áo ngủ đang ngước đầu lên nhìn bầu trời. Nàng đột nhiên nhìn về phía bầu trời nói: "Trần lão, ngươi đã đến!?"

Bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt của nàng, hắn cực kỳ cung kính, trong giọng nói phát ra tiếng khàn khàn: "Tiểu thư!"

Khuôn mặt của thiếu nữ trở nên bình thản, bàn tay của nàng vuốt vuốt lên mái tóc dài mượt mà của mình. Ánh mắt nhìn về phía lão già tò mò hỏi: "Trần lão, bên Vân gia thế nào?"

Lão già khom người cung kính nói: "Tiểu thư yên tâm! Thế thân này do chính năng lực của tiểu thư điều khiển. Nàng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Ta đã dùng dịch dung đan khiến cho hình dáng, giọng nói thêm việc tiểu thư đưa nàng ký ức nữa hiển nhiên Mặc Linh bên ấy sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Ngay cả tiểu thư Phỉ Phỉ cũng không phân biệt được!"

Thiếu nữ xinh đẹp này không ngờ chính là Mặc Linh mà Văn Sơn đã mang trở về gia tộc. Nói đến đây vị Mặc Linh này mới mở miệng hỏi: "Vậy bên kia tỷ tỷ của ta có động tĩnh gì hay không?"

Đầu Trần Lão lắc lắc vài cái. Hắn nhìn về phía vị thiếu nữ này mở miệng nói: "Tiểu thư, bên đại tiểu thư không có bất cứ động tĩnh nào. Dường như đại tiểu thư lo lắng việc cưới xin với một vị thanh niên của Thôn gia. Có vẻ như đại tiểu thư cũng không có thời gian để ý bên ngoài. Đại tiểu thư còn đang lo lắng vị thanh niên ở Thôi gia nên không có để ý đến bên này."

Hai hàng lông mày vũ mị của Mặc Linh cau lại hỏi: "Chuyện gì?"

Trần Lão cười khổ lên tiếng nói: "Bởi vì đại tiểu thư không ngờ lại chọn một phế vật trong hàng ngũ của Thôn gia khiến cho nhiều người bất mãn. Nghe nói đại nhi tử của tộc trưởng Thôn gia đã theo đuổi đại tiểu thư nhiều năm đều không được đại tiểu thư để mắt. Lão hủ cũng không hiểu tại sao đại tiểu thư lại để mặt đến một phế vật không thức tỉnh võ hồn giống như người thanh niên kia!"

Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Linh hơi chớp chớp sau đó thở ra một hơi: "Là như vậy?"

"Vâng!" Trần Lão nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nói xong hắn mở miệng tò mò hỏi: "Tiểu thư ta thực sự không hiểu được ngài cùng với đại tiểu thư tại sao đều chọn những người hết sức bình thường. Người thanh niên Văn Sơn này mặc dù có chút tuấn tú nhưng…"

"Đủ rồi!" Mặc Linh đột nhiên quát lớn. Ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn về phía Trần Lão lạnh lùng nói: "Sau này ta không hy vọng ngươi tiếp tục nói xấu Văn Sơn. Văn Sơn hắn chính là trượng phu của ta. Ngươi còn nhớ rõ tộc quy sao? Ngươi mở ra thất sắc lung linh nhãn có thể quyết định tự chọn trượng phu cho mình đồng thời có thể quyết định hôn ước trong tộc nhân. Bất cứ tộc nhân nào cũng không được phép ngăn cản! Người ngăn cản hoặc chống lệnh chết!"

Một chữ chết giống như sét đánh ngang tai của lão già. Thân mình lão già run lên, hắn lên tiếng nói: "Vâng!" Hắn thực sự cực kỳ khó hiểu tại sao mỗi thời kỳ gia trưởng của Mục gia đều sẽ đưa điều quyền hành này lên đầu giống như người mang thất sắc lung linh nhãn chính là thần. Ngoài ra điều làm cho mọi người cảm giác được cực kỳ quái gở chính là có khá nhiều thiên tài ban đầu đều rất bình thường bị Mục gia thu vào sau đó đột nhiên nổi trội trở thành thiên tài, trở thành cường giả. Ngay cả mẫu thân của vị tiểu thư này, tộc trưởng đương nhiệm của Mục gia đều thích lấy phế vật. Tuy nhiên sau một thời gian sau phế vật lại quật khởi trở thành thiên tài đến khó tin. Chẳng lẽ việc này có liên quan đến tiên thiên thôi toán gì đó của Mục gia. Chính hắn sống vài nghìn năm ở Mục gia rồi nhưng đều không rõ điều này. Có lẽ nó liên quan gì đến con mắt của Mục gia nhưng lão già đều không dám mở miệng nói đến vấn đề này. Bởi vì nhắc đến con mắt thất sắc lung linh nhãn chính là cấm kỵ của Mục gia.

Bàn tay của Mặc Linh khe khẽ vuốt tóc của mình, nàng mở miệng nói: "Chuyện của ta, Trần lão ngươi đừng để ý đến! Từ nay về sau Văn Sơn chính là trượng phu của ta. Hy vọng ngươi tôn trọng hắn!"

"Vâng" Lão già ngày lập tức khom người. Lão già dừng lại một chút sau đó mở miệng hỏi: "Vậy chuyện của phu nhân bên kia?"

Bàn tay của Mặc Linh túm lấy cánh cửa, hai hàng lông mày khe khẽ cau lại, nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời nói: "Mẫu thân sau khi trở về ta sẽ giải thích với người. Hơn nữa gia tộc đang vì oán niệm đồ đằng mà gặp phải vấn đề rắc rối. Người chắc không chú ý bên này đâu!"

"Ta đã hiểu!" Trần Lão gật đầu khom người.

Nói đến đây thì Mặc Linh đột nhiên nhớ đến cái gì thì thầm nghĩ: "Tại sao tộc Phượng Hoàng lại đến Văn gia a! Nếu như chỉ bởi vì võ hồn kim long thì cũng không đến mức ấy. Phượng gia chẳng qua chỉ cần tới nơi này yêu cầu thông hôn là thành công, Với tư sắc của vị thiếu nữ có võ hồn mạnh mẽ lại là song sinh võ hồn thì Văn gia chắc chắn sẽ không từ chối. Nói đúng là có rất nhiều cách có thể thu được võ hồn Kim Long cho mình sử dụng tại sao lại?"

Hiện giờ Mặc Linh đột nhiên nhớ đến võ hồn kim long trên người Văn Long. Thực sự nói trên người Văn Long cũng tràn ngập đầy khí vận tuy nhiên cũng chỉ bằng khoảng một phần trăm của Văn Sơn mà thôi. Nàng cũng từng nghĩ mời mọc qua Văn Long trở thành thuộc hạ của mình nhưng hiện nay nàng bị tỷ tỷ nàng theo dõi quá chặt quả thực nàng không có cách nào rảnh tay làm việc. Nếu muốn mời mọc Văn Long có lẽ là rời đi nơi này trước thì mới đến việc mời người.

Đột nhiên vẻ mặt của nàng xuất hiện sự kinh ngạc. Nàng mở miệng nói: "Chẳng lẽ là…"