Chương 116: Rời Đi.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 116: Rời Đi.

Lúc tan tiệc hắn phải cõng bác Chứ về vì bác ấy quá xay, về sau đám lão già đó càng lúc càng hăng máu lấy hắn làm giám khảo mà canh với rót rượu cho họ. Vì vậy mới có cơ sự như bây giờ, trong lúc nói chuyện với họ hắn cũng được sự nhờ vả của bác Chứ sẽ dạy cho đám thanh niên trong bản cách giết đám xác sống kia.

Sơn cũng đồng ý với bác ta, dạy cho đám người đó một khóa cũng được đề phòng biết đâu tuy chỗ này hẻo lánh nhưng có con xác sống nào đi lạc thì sao. Cõng bác ta vào Phòng Tuyết Liên thì đi theo vào phòng chăm sóc ông nội của nàng.

Lúc này hắn về phòng của hắn thì phát hiện có một cô gái đi theo đó là Á Hân, mở cửa phòng sau đó đứng sang một bên, Á Hân hơi nhìn hắn một cái rồi cũng đi vào.

- Ngươi ngươi… xắp rời đi sao … có thể cho ta đi cùng không.

- Ngươi có biết bên ngoài nguy hiểm thế nào không mà muốn rời khỏi đây. Với cả tại sao ta lại phải cho ngươi đi cùng ta.


- Ta ta thật sự rất muốn gặp được người thân của ta, ngày tận thế họ nói họ được quân đội cứ rồi nên ta rất rất muốn ra ngoài tìm để đoàn tụ với họ.

Sơn châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống ghế rồi nói.

- Ngươi chiều nay có thấy xác sống rồi chứ, ngoài kia nơi đâu cũng có đông như kiến vậy, ta mạng còn chưa xong sao có thể mang theo người được. Chi bằng ngươi cứ ở đây mà sinh sống an ổn kiếm một anh chàng nào đó trong bản mà gả, một hai năm lấy chồng đẻ con thì sẽ quên hết mà thôi.

- Không không … ta muốn gặp cha mẹ ta …Đúng rồi ta ta có thể học giết xác sống, ta ta còn biết giặt quần áo nấu cơm … còn còn có thể giúp … giúp ngươi thỏa mãn. Chỉ cần ngươi hứa đưa ta ra ngoài đến chỗ có quân đội ta … ta sẽ cho ngươi tất cả.


Sơn nghe giọng nàng ta hơi ấp úng thì đi xung quanh nàng ta rồi nói khẽ vào tai nàng ta.

- Ngươi có biết ngoài kia kinh khủng thế nào không, gái xinh rất nhiều, như ngươi thì không thiếu giá chỉ có vài cân lương thực một đêm mà thôi. Ngươi coi mình là gì chứ bảo vệ ngươi như vậy liệu có đáng sao.

- Ngươi nói láo, làm gì có chuyện đó được chứ …


- Em quá ngây thơ rồi, cái chỗ này đã là thế ngoại đào viên rồi lo mà ở đây sinh sống đi, gia đình sau này còn gặp được là việc tốt, không gặp được thì coi như họ đã mất mà lập bài vị cho họ.

Á Hân nghe vậy thì khóc lức nở rồi quỳ xuống ôm chân hắn nói.

- Ngươi … cầu cầu anh giúp em. Không phải anh cũng là quân nhân sao anh có biết căn cứ Hoa Mai không, ba mẹ em ở đó cầu mong anh nếu có thể liên lạc đến đó có thể giúp em tìm ba mẹ em nói một câu rằng em an toàn có được không.

- Căn cứ Hoa Mai sao, có phải trước đó nó là thành phố Hoa Mai không.


- Đúng … đúng ở đó là nhà của em, nghe ba mẹ nói ở đó đã có quân đội đến cứu chợ, ở đó ra sao rồi anh, người ở đó có bị xác sống …

- Yên tâm ở đó rất ổn, tôi cũng là quân nhân ở đó. Nơi đó đã xây thành trì rất an toàn cô có thể yên tâm ba mẹ cô sống sót ở đó có vẻ rất tốt đây.

Nghe vậy thì mắt của Á Hân mới sáng nên rồ ôm chân hắn chặt hơn, Sơn có thể cảm giác qua lớp áo thun của cô gái hai gò bồng đào đang ma sát nên chân hắn rất mãnh liệt. Đã lâu hắn không làm chuyện đó đã nhịn tới muốn nổ, lúc này anh em bên dưới của hắn đã bắt đầu dựng nên.

Á Hân vẫn như không biết mình trêu phải cái gì vẫn cầu hắn cho nàng đi cùng đến đó, Sơn đóng cửa lại sau đó âm thanh chở nên thô trọng nói.

- Đưa em đến đó là em cho tôi hết sao, được vậy tối nay tôi muốn lấy hết.

Nghe câu đó của Sơn Á Hân hơi sửng sốt rồi tháy cái gì nồi ra quần hắn thì biết chuyện gì, nàng hơi đỏ mặt cúi đầu rồi đứng dậy mới lí nhí nói.

- Được được … em đồng ý anh … anh có thể ôn nhu một chút được không, em chưa chưa là chuyện đó bao giờ.

Sơn nghe vậy thì càng kích thích hơn ôm nàng ta nên giường rồi bắt đầu hôn tới tấp nên môi nên má đỏ của nàng, môi nàng bị hắn điên cuồng chiếm lấy hàm răng cũng vị hắn cạy mở mà quấn lấy lưỡi nàng.

Hai người như đắm trìm trong đó vậy, quần áo trên người nàng bị hắn nột hết, thân thể trăng trẻo không tì vết, gò ngực vun cao, điểm anh đòa đang ngạo nghễ nhô nên. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, má lúm cười e lệ chờ hắn lao lại chiếm đoạt.

" AH "

Một tiếng la của cô gái trong phòng phát ra vậy là đời của cô gái đã mất nàng đã bước sang thành phụ nữ, đêm đó hắn điên cuồng phát tiết khiến nàng không chịu được mà phải dùng tay và miệng giúp hắn thỏa mãn. Kĩ năng của nàng khiến hắn điên nên vì sướng, nếu hắn không phá cái lớp màng đó thì còn tưởng nàng ta đã qua tay không biết bao người rồi.

Á Hân cũng rất thỏa mãn nàng được chao thân cho người đẹp trai như vậy nàng cũng không thấy ủy khuất mà có chút tự hào đôi chút, xong việc thì cả hai nằm ôm nhau.

- Có phải thấy em dâm đãng quá không.

- Không.. chỉ là thấy kĩ thuật của em quá tốt mà thôi.

- Đó là mẹ em dạy đó từ năm mười sáu tuổi mỗi khi có hai mẹ con là mẹ em lại dạy em, đã bốn năm rồi. Mẹ nói con gái biết chiều chuộng đàn ông chuyện đó thì họ sẽ trung thủy bên mình mãi mãi. Mẹ em kĩ thuật rất tốt nên bố em tuy xã giao rất nhiều ben ngoài nhưng không có lăng nhăng vớ phụ nữ khác.


- Mẹ em thật là cái nữ nhân lanh lợi nha.

Rồi Sơn lựng má nàng sau đó hôn nhẹ một cái nên chán nàng rồi nói.

- Được rồi mai hoặc ngày kia anh sẽ đi, khi đi anh sẽ mang theo em đến căn cứ Hoa Mai.

Nghe Sơn nói vậy thì Á Hân gật đầu rồi lại uyển chuyển tay mò mẫm lên anh em bên dưới của hắn mà xoa nắn, cơn dục hỏa vừa tan lại bị kéo nên. Sơn lại đè Á Hấn ra rồi làm chuyện đó đến khi nàng ta mệt lả mới dừng lại.

Sáng hôm sau như thường lệ hắn tỉnh dậy rất sớm, Á Hân vẫn trần như nhông nằm trên dường hắn, Sơn đắp chăn cho nàng sau đó đi tắm qua cho bớt mùi ái dịch trê người. Sau đó thì hắn mới ra ngoài sân hấp thu nguyên năng, sau đó ăn sáng với ba người bác Chứ.

Thấy Á Hấn hơi tập tễnh chân thì hắn nhìn nàng cười bỉ ổi khiến nàng đỏ mặt, Tuyết Liên như biết đêm qua xảy ra chuyện gì thì trừng mắt nhìn hắn rồi giúp Á Hân. Bác Chứ thì đang mơ mơ màng màng có vẻ vẫn còn di chứng tối hôm qua, hắt xì vài cái thì bác lau mũi rồi nói với Sơn.

- Buổi sáng bác bảo A Thành rồi đó, nó gọi được bốn sáu thằng nữa, cháu ăn xong ra đó chỉ cho họ một chút.

- Bác Chứ à chắc cháu dậy bọn họ sau đó cháu sẽ rời khỏi đây bác à, cháu cần đi gặp lại đồng đội của mình. Với cả cháu xin bác đưa em Á Hân đi cùng.


Nghe Sơn nói vậy thì bác Chứ nhìn Á Hân như hiểu ra chuyện gì thì cười nói.

- Hai đứa đến với nhau cũng tốt, đi đường nhớ cẩn thận nha hai đứa. Có cơ hội thì về lại đây chơi, ở đây luôn chào đón hai đứa. À đúng rồi cháu cầm lấy cái này.

Sơn nghe vạy thì hơi mỉm cười sau đó tiếp được một bức ảnh nhỏ có vẻ là ảnh thẻ của một người đàn ông trung niên có vẻ đã ngoài bốn mươi một chút, có nét giống với bác Chứ bảy tám phần, mặc vest đen mặt mày khá phúc hậu, trải tóc phía sau gọn gàng.

- Đó là con trai bác, nếu cháu có gặp bên ngoài thì nói với nó bác và con Tuyết vẫn khỏe nó cứ yên tâm không cần no cho bọn ta.

- Đúng vậy nếu anh có gặp được ba em thì mong anh chuyển lời giúp ba em, em sẽ chăm sóc ông thật tốt.


Sơn nghe vậy thì gật đầu sau đó ăn sáng hắn mới đi ra ngoài cùng chú A Thành kia, đến một bãi đất thì đang có năm hàng đang đứng rất chỉnh tề.

- Chào các bạn theo yêu cầu của chú Chứ tôi sẽ dậy các bạn vài điều để giết xác sống, để các bạn có thể bảo vệ tốt nơi này để các bạn có thể an toàn sống cùng gia đình và người thận.

Mấy người đó hôm qua đi thu đám thi thể của xác sống cũng như thấy hắn vác con cá to bổ trảng nên ai cũng khâm phục hắn nên không ai ý kiến gì cả mà chỉ ứng thanh đồng ý với hắn mà thôi. Trên mặt ai cũng hưng phấn vì xắp tập luyện giết xác sống.

Đám họ đa phần là đi rừng và làm đồng nhiều nên rất khỏe và linh hoạt khi trước giết xác sống không biết cách đâm vào chỗ yếu hại nên có trục người thương vong, nên họ mới đóng của thủ bên trong mà thôi.

Ai ai cũng là kẻ gan cả, không gan sao dám đi rừng chứ. Nên hắn huấn luyện họ rất đơn giản chỉ cho họ điểm yếu của xác sống cũng như cách ứng phó linh hoạt trong các tình huống.

Dạy họ một số cách tập thể lực cũng như vật lộn trong quân đội, A Thành cũng tập luyện với đám thanh niên rất hăng máu, cột gỗ dựng nên giả làm xác sống cũng bị họ chém tan tành.

Thấy không còn gì dạy họ nữa, Sơn chỉ bảo họ chăm chỉ luyện tập để có sức tốt nhất ứng phó khi có xác sống lại gần mà thôi. Hết một ngày hôm đó hắn còn nói nhiều thứ cho dân trong bản như hoạt động của xác sống ra sao, chúng mẫn cảm với máu như thế nào.

Nhiều thứ nữa hắn biết gì thì đều chia sẻ với mọi người ai cũng chú ý nắng nghe, bác Chứ còn bảo người ghi âm lại để sau này mở cho mọi người nhớ kĩ. Đêm đó hắn lại ôm Á Hân ngủ rồi buổi sáng hai người mang theo hai balo nhỏ cưỡi trên một con xe máy địa hình mà tạm biệt mọi người rời đi.